Bắt đầu từ hôm đó, cứ đến sẩm tối là tiểu yêu quái lại vào vườn hái quả xoài xanh, cậu tìm ra được một cách mới.
Vương Nhất Bác mua một cây vợt mây ở trong chợ, dưới vợt treo một tấm lưới giặt quần áo, dùng vợt làm rụng xoài rồi đựng trong lưới, mang về rửa sạch sẽ, cho đại nhân ăn.
Mắt cá chân của Tiêu Chiến sưng hai ngày mới có chuyển biến tốt, đi bộ vẫn còn đau.
Mấy hôm này Vương Nhất Bác sẽ ngủ trước trong tủ quần áo, trước khi Tiêu Chiến ngủ sẽ muốn uống nước, lớn tiếng gọi Vương Nhất Bác đến giúp mình, uống nước xong, tiểu yêu quái sẽ ngồi ở bên giường, để đại nhân dựa vào mình mà ngủ.
Chuyến đi Ai Cập của nhà điều chế dừng lại, trật khớp chân, còn gặp bão cát, không ra khỏi cửa được. Nhưng tâm trạng của Tiêu Chiến tốt hơn so với mấy tuần trước, bởi vì không có cảm giác buồn bực nữa.
Tiêu Chiến đã suy nghĩ rõ ràng về loại nước hoa anh muốn làm, hành trình Ai Cập không nhất định phải liên quan đến nền văn minh cổ đại, không nhất định phải liên quan đến kỳ tích. Có thể là một chút mùi thơm trái cây, xuất hiện trong một khu vườn có gió và cát.
Câu chuyện về một cây xoài xanh, chính là Ai Cập mà Tiêu Chiến đã tìm được.
Ăn xong quả xoài của hôm nay, Tiêu Chiến đã quyết định, hương giữa của nước hoa chính là xoài xanh. Anh muốn người mua nước hoa, trong tích tắc xịt lên ấy, cảm nhận được sự yên tĩnh của anh trong thời khắc này.
Hương trái cây mát lạnh có mùi chua đắng của vỏ bưởi này cứ quẩn quanh mãi trong phòng, dường như cả một buổi chiều cũng không tan đi.
Tiêu Chiến nghe tiếng Vương Nhất Bác rửa đĩa thức ăn bọn họ đã dùng trong phòng vệ sinh, anh dựa vào trên giường, vẽ một hình bầu dục màu xanh lên sổ ghi chép, lại vẽ thêm một đôi bàn tay, đôi tay đó đang cầm một quả xoài đã được lột vỏ.
Vẫn không hiểu tại sao tiểu yêu quái cứ khăng khăng quả xoài xanh chính là hoa sen.
Nhưng không quan trọng, dù cho không có hoa sen, dù cho USP không phải tình yêu, Tiêu Chiến vẫn muốn dùng xoài xanh cho hương giữa của nước hoa này.
Xoài xanh, chanh và hương xà phòng, đã đủ để miêu tả Ai Cập trong lòng nhà điều chế.
"Vương Nhất Bác, lại đây, tôi bảo cậu cái này."
Tiêu Chiến hướng về phía nhà vệ sinh gọi lớn, nghe được Vương Nhất Bác đáp lại "Tới liền" còn to tiếng hơn, tiểu yêu quái ngồi ở mép giường của Tiêu Chiến, ngón tay bị ngâm nước đến mức nhăn nheo cả lại. Tiêu Chiến lại một lần nữa, ngửi được xà phòng hương chanh quen thuộc từ đầu ngón tay Vương Nhất Bác.
"Vương Nhất Bác, Lola làm rõ mọi chuyện rồi, nhà của cậu là mẹ cậu mua, đã mua từ rất lâu. Giấy tờ sợ là cậu không tìm được, mẹ cậu giao nhà cho bà chủ nhà xử lý, nhất định là mẹ cũng không ngờ được rằng bà chủ sẽ thu tiền thuê của cậu."
Tiêu Chiến nói xong thấy Vương Nhất Bác không phản ứng, cậu đang nghịch nếp nhăn trên ngón tay của mình, anh lại hỏi:
"Yêu quái, sau này cậu định xử lý thế nào?"
"Không xử lý, tôi muốn đi Paris."
"Ha ha ha ha, yêu quái cậu mơ đẹp thật đó! Cậu có tiền mua vé máy bay chưa? Cậu có hộ chiếu không? Cậu đi Paris làm gì? Đi rồi thì sống ở đâu? Còn có tại sao cậu phải đi Paris?"
Tiêu Chiến đã buông tha cho việc nói lý lẽ luận chừng mực với Vương Nhất Bác, cậu gọi anh là "đại nhân", điều này không có nghĩa Vương Nhất Bác muốn đi Paris thì Tiêu Chiến phải giúp đỡ.
Bởi vì Vương Nhất Bác không hiểu những lý lẽ mà anh nói, Tiêu Chiến bèn hỏi một đống vấn đề, để Vương Nhất Bác tự mình nghĩ ngợi.
Tiểu yêu quái ngồi ở mép giường, như đang bị tra khảo, không nói được lời nào.
Tiêu Chiến xoa xoa mái tóc của Vương Nhất Bác, xem ra cuối cùng đã ý thức được "đi Paris" không thiết thực đến nhường nào. Tiêu Chiến muốn cậu biết được, cuộc hành trình Ai Cập đã đến hồi kết rồi, dù thế nào cũng phải nói tạm biệt.
Chỉ là tiểu yêu quái thật sự không nói nữa, Tiêu Chiến lại cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn.
Anh chạm vào gương mặt tiểu yêu quái, để cho cậu ngẩng đầu lên, giống như ngày đó đứng trong vườn hoa, đứng ở dưới nhìn lên trên, như thế là đáng yêu nhất.
"Được rồi, yêu quái cười một cái nào, cậu cười lên rất đẹp."
Vương Nhất Bác rất nghe lời, cười thoải mái giống những lúc bình thường vậy.
Các cơ trên mặt Tiêu Chiến cứng lại trong phút chốc, cứ thế đi, lúc rời khỏi đây thì cho tiểu yêu quái nhiều tiền lương hơn chút, cho thật nhiều, tiền lương gấp ba lần, bốn lần, năm lần cũng được.
Như vậy là đủ rồi, đủ để cảm ơn nụ cười của Vương Nhất Bác và quả xoài xanh trong vườn hoa.
"Đại nhân, tôi bán nhà nhé? Như vậy là đủ tiền mua vé máy bay, cùng đi Paris với anh không?"
"Vương Nhất Bác!"
Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, không cho cậu ngồi nữa, đứng ở mép giường. Hoá ra người bỗng dưng buồn bã trong mấy phút, chỉ có mình Tiêu Chiến.
Mới vừa rồi hỏi liên tục nhiều câu như vậy, Vương Nhất Bác chỉ suy nghĩ câu đầu tiên, câu đơn giản nhất, liên quan đến một chiếc vé.
Nếu như chỉ cần mua được vé máy bay là có thể đến bất cứ nơi đâu, thì đó chính là Nghìn Lẻ Một Đêm.
Tại sao Vương Nhất Bác lại mê đắm những câu chuyện cổ tích đến như vậy, không ngừng nói mớ trong nhận thức của Tiêu Chiến.
Bữa tối hôm nay vẫn là ăn ở trong phòng, giống như mấy ngày trước.
Tiêu Chiến gọi điện bảo nhà ăn chuẩn bị đồ xong, Vương Nhất Bác sẽ đi lấy về, bình thường bọn họ sẽ ngồi ở trên thảm, cửa ban công đang đóng, nhìn gió cát thổi qua cây xoài vang lên tiếng xào xạc, sau đó từ từ ăn hết món chính, uống hết canh, Tiêu Chiến lại nhìn Vương Nhất Bác lấy bánh mì vét sạch khô những gì còn sót lại trong bát.
Tối nay Tiêu Chiến nói phải làm việc, anh ngồi ăn một mình ở trên giường, Vương Nhất Bác lót một cái gối dưới khay đồ ăn, bên trong đặt một bát canh cà chua mà Tiêu Chiến muốn, thêm hai chiếc bánh mì mềm.
Tiêu Chiến bảo tiểu yêu quái tự ăn đi, Vương Nhất Bác liền ngồi ở trên thảm cạnh mép giường, ăn bánh cuộn thịt bò của cậu.
Vương Nhất Bác rất thích thịt bò và bánh mì, gặp được đại nhân, bây giờ bữa tối mỗi ngày đều được ăn thịt bò.
Tiểu yêu quái chọn miếng thịt bò mềm nhất, nhúng vào hummus*, dựa lưng vào tường, giơ cao lên cho Tiêu Chiến ăn.
(*) đọc comment Đêm nào cũng là như vậy, cậu đưa qua, Tiêu Chiến sẽ cắn lấy, có lúc sẽ nói mặn quá, không cần sốt nữa, ăn thêm miếng khác.
Hôm nay cũng không dính sốt, Vương Nhất Bác giơ tay một lúc lâu rồi thu tay về, quay đầu nhìn, Tiêu Chiến chẳng những không ăn thịt bò, anh còn ăn xong bữa tối của mình rồi.
Khay thức ăn đặt trên giường, Tiêu Chiến coi như không thấy thịt bò tiểu yêu quái đưa tới, anh đang nhìn điện thoại, rất nghiêm túc gõ chữ.
"Đại nhân, ăn này, đây là miếng thịt bò ngon nhất đó."
"Tôi no rồi, cậu tự ăn đi."
"Ò."
Vương Nhất Bác không hỏi lại, tự mình ăn hết bữa tối, thu dọn khay đồ ăn của cả hai người, mang xuống phòng ăn dưới tầng.
Thật ra thì cứ để ở cửa phòng là được, buổi tối sẽ có nhân viên phục vụ mang đi, nhưng mà đại nhân đã từng nói, mỗi ngày đều phải trả lại phòng ăn, ngoài cửa chất nhiều bát đĩa như vậy, người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.
Đại nhân nói có hiểu lầm, vậy thì nhất định là một chuyện tồi tệ.
Cơm nước xong, Vương Nhất Bác sẽ lập tức cầm khay thức ăn đi, chạy xuống tầng từ cầu thang chữa cháy. Cậu cảm thấy nhất định là tối nay Tiêu Chiến chưa ăn no, trả khay đựng xong, lại chọn thêm một đĩa hoa quả mang về phòng, cũng là leo thang bộ.
Vào phòng thấy Tiêu Chiến đang gọi điện thoại, Vương Nhất Bác bưng đĩa hoa quả đi vào, trên trán đều là mồ hôi, thang chữa cháy không có điều hoà, cậu chạy lại nhanh, quần áo ướt một mảng lớn.
Tiểu yêu quái thở hổn hển đi vào cửa, Tiêu Chiến nhìn thấy thì dừng lại hai giây, sau đó xoay người không nhìn cậu nữa, nói vào điện thoại:
"Rất thuận lợi, cũng khá ổn rồi, sáng ngày mốt lại ra ngoài xem hương liệu một chút, chắc là sẽ về thôi. Anh thì sao? Vẫn đang luyện tập à?"
Vương Nhất Bác không nghe được đầu bên kia nói gì, cậu dùng nĩa chọn một miếng dưa hấu, đưa đến bên miệng Tiêu Chiến, chạm vào môi anh.
Tiêu Chiến vẫn chưa để ý đến cậu, lại xoay nửa vòng, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, để cậu tự ăn.
"Shun, thời gian tập luyện của anh eo hẹp, không cần đến sân bay đón em đâu, công ty sẽ sắp xếp người đưa đón, qua vài ngày chúng ta cùng ăn bữa cơm đi."
Vương Nhất Bác tự mình đứng bên tủ TV, ăn hết những loại trái cây mà bình thường Tiêu Chiến không thích.
Dưa hấu, dâu tây và xoài dồn lại ở giữa đĩa, đây là những loại mà đại nhân thích nhất, đợi anh gọi điện thoại xong thì ăn, cuộc gọi hôm nay dài hơn so với bình thường.
Đến khi Tiêu Chiến khô miệng, anh theo thói quen đưa tay về phía cốc nước đầu giường, Vương Nhất Bác lập tức lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, vặn nắp, rót vào cốc, đưa cho Tiêu Chiến, vô cùng nhỏ giọng hỏi:
"Đại nhân, anh muốn ăn dưa hấu không? Ngọt lắm!"
Tiêu Chiến vội vàng che điện thoại, không phản ứng lại Vương Nhất Bác, nhận lấy cốc nước uống hết một nửa, nghe được Suzuki Shun trong điện thoại hỏi anh:
"Tiêu Chiến, em đang dùng cơm à?"
"Ừm, đang ăn cơm, còn có đồng nghiệp ở đây."
"Chân đã khỏi chưa? Tôi nghe Lola nói em bị thương ở chân, mấy ngày nay không thể ra cửa."
"Đỡ hơn nhiều rồi, hôm nay có thể ra ngoài, cảm ơn anh đã lo lắng."
Vương Nhất Bác nghe thấy không đúng, ngồi ở trên thảm hỏi Tiêu Chiến:
"Đại nhân, chân anh vẫn chưa thể ra ngoài được, đi bộ vẫn còn sưng."
"Suỵt!"
Lần này tiểu yêu quái lớn tiếng, Tiêu Chiến luống cuống tay chân tắt âm điện thoại, anh không biết là Suzuki Shun đã nghe thấy hay chưa.
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng chịu xoay người đối mặt với Vương Nhất Bác, rất nghiêm túc bảo cậu yên lặng, đại nhân gọi điện thoại không thể chen miệng vào.
Rõ ràng vẫn chưa thể ra ngoài, đại nhân lại nói khoẻ rồi có thể đi bộ... Tiểu yêu quái không hiểu, mím môi cúi đầu xuống, nếu Tiêu Chiến đã bảo không được lên tiếng, vậy thì Vương Nhất Bác đi vào phòng vệ sinh, còn đóng cả cửa.
Trong phòng đại nhân chỉ có cậu, nào có những đồng nghiệp khác cùng ăn bữa tối...
Vương Nhất Bác vào nhà vệ sinh mấy phút, Tiêu Chiến nghe tiếng nước chảy, chắc là tiểu yêu quái muốn tắm.
Cậu bây giờ bị Tiêu Chiến "dạy dỗ" rất có quy củ, đêm nào cũng tắm, tắm xong mới được đi ngủ.
Không giống với lúc vừa tới đây, Vương Nhất Bác không thích tắm, buổi sáng dạo chơi cả ngày, quần áo bẩn đến mức bùn cũng rơi, còn chui vào ngăn tủ, cứ phải để Tiêu Chiến nạt mới chịu đi.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Tiêu Chiến nhớ lại khi đó, Vương Nhất Bác còn nhặt quần áo từ trong thùng rác ra, hỏi Tiêu Chiến có muốn giặt hay không.
Trong điện thoại, nghệ sĩ violin hỏi anh: "Tiêu Chiến, em đang cười đấy sao?"
"Ừm, đồng nghiệp vừa làm một chuyện buồn cười. Shun, hôm nay vậy đã nhé? Cảm ơn sự quan tâm của anh."
"Được rồi, bảo trọng, đợi em quay về."
Rất nhanh sẽ về thôi, Tiêu Chiến tự nói với mình. Anh định nói tạm biệt, Suzuki Shun lại nói:
"Tiêu Chiến, có chút nhớ em, muốn kéo một khúc nhạc cho em nghe."
"Shun, giai điệu anh chơi nhất định sẽ rất hay."
"Vậy em có nhớ đến tôi không? Những ngày qua ấy."
Hỏi đến đây, Tiêu Chiến trầm mặc, Suzuki Shun không thúc giục anh, âm thanh xả nước trong nhà vệ sinh rất rõ ràng, hình như còn có cả tiếng hát.
Hồi còn nhỏ Tiêu Chiến từng nghe bài hát này, là một bài ca dao nổi tiếng của Trung Đông, tên là Simple Simon.
"Simple Simon went to a fishing to catch a whale." "All the water he had got was in his mother's pall." (Dịch thô: Simon ngây ngô đi câu cá, để bắt một con cá voi. Tất cả chỗ nước mà cậu có, ở trong chiếc thùng của mẹ.) ...
"Bắt cá voi? Thứ khác thì không hiểu, chứ nằm mơ thì luôn siêu nhất..."
Bài ca dao đã xưa được tiểu yêu quái hát thật vui vẻ, xem ra cậu không hiểu chút nào cả, đại nhân là sợ cậu "suy nghĩ hão huyền".
Mấy ngày nay, Tiêu Chiến vẫn luôn đếm ngược những ngày tháng rời khỏi Cairo, chuyện này khiến trái tim anh không thể tĩnh lại.
Vừa khéo Suzuki Shun biết được chuyện trật khớp chân từ chỗ Lola, gọi điện thoại tới hỏi han, Tiêu Chiến cũng muốn cùng hắn nói chuyện, như vậy có thể khiến mình thanh tỉnh hơn chút.
Nhưng mà có phải Vương Nhất Bác nảy sinh cảm tình với mình hay không? Nói có, chắc cậu chẳng hiểu; nói không có, chỗ nào của cậu là giống như không có chứ.
"Tiêu Chiến, vừa rồi em nói ai nằm mơ thế?"
"Shun, xin lỗi, em nói là em cũng nhớ anh, vẫn là cảm ơn anh đã lo lắng, ngủ ngon nhé."
Tiêu Chiến kết thúc cuộc gọi giữa anh và Suzuki Shun, bắt đầu từ khi nào, người đàn ông rất có tài hoa cũng dần không còn ý nghĩa nữa, gọi điện thoại với hắn như đang xã giao, Tiêu Chiến nói cho bớt việc.
Đặt điện thoại xuống, Tiêu Chiến kéo cái chân bị thương di chuyển đến cửa phòng vệ sinh, bài hát ca dao không rõ ràng lắm vẫn đang được hát.
May là vẫn luôn duy trì trạng thái mập mờ với Suzuki Shun, may là không đầu óc nóng lên bắt đầu hẹn hò, nếu không có khi lại càng thêm chóng vánh.
Điều chế nước hoa cũng coi như là một nghề dính dáng đến nghệ thuật, rất nhiều người đều nói, người có tài sẽ không dừng lại bên một ai khác quá lâu, Tiêu Chiến khởi đầu từ chỗ không dễ dàng, anh đối với người khác, đối với chính mình, đều không có lòng tin.
Không phải ai cũng có thể giơ một tờ Euro màu xanh, là đã dám nói không xa không rời.
Lời điên khùng như vậy cần có dũng khí.
Người có dũng khí rất nhanh đã tắm xong, Vương Nhất Bác ngoan ngoãn mặc quần rồi mới đi ra, thấy Tiêu Chiến đã gọi điện xong, việc đầu tiên chính là đi lấy dưa hấu, còn giơ ra muốn đút cho Tiêu Chiến.
"Đại nhân, vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai vậy, nói lâu thật."
"Yêu quái, chuyện này không liên quan tới cậu, cậu hỏi cái này làm gì? Cậu không thích tôi gọi điện thoại?"
"Không thích."
Tiêu Chiến nhai dưa hấu, có chút sợ câu nói tiếp theo của Vương Nhất Bác, lỡ đâu tiểu yêu quái nói thích anh, vậy thì phải làm sao? Nên từ chối thế nào?
Tiêu Chiến phỏng đoán hẳn là Vương Nhất Bác sẽ nói, thích Tiêu Chiến rất bình thường, từ trước tới giờ anh vẫn luôn rất được chào đón.
Bình tĩnh ăn xong miếng dưa hấu thứ hai Vương Nhất Bác đưa tới, Tiêu Chiến hỏi:
"Tại sao cậu lại không thích tôi gọi điện thoại với anh ấy?"
"Gọi điện lâu quá, dưa hấu hết tươi là ăn không ngon, đại nhân, anh thích ăn dưa hấu tươi mới."
"..."
Đúng là không hiểu gì, lại là tự mình nghĩ nhiều, tự làm khó mình.
Tiêu Chiến gượng cười, nói anh no rồi, định xem điện thoại một lát, hôm nay ngủ sớm.
"Đại nhân, vậy hôm nay tôi còn ngồi đây với anh không? Tôi đi lấy đá, anh ngủ đi, tôi giúp anh xoa bóp chân, đã đỡ hơn rất nhiều rồi."
"Không cần đâu Vương Nhất Bác, tôi muốn ở một mình một lát, cậu ngủ trước đi."
"Hả? À..."
Tiểu yêu quái tiếc nuối đứng dậy khỏi giường Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói muốn một mình, chính là bảo cậu vào tủ quần áo mà ngủ.
Tiêu Chiến nằm thẳng xem điện thoại, xem rất nghiêm túc, không có ý định nói chuyện phiếm với cậu giống như mấy ngày trước.
Tiểu yêu quái chỉ có thể chầm chậm đi tới tủ quần áo, đi hai bước thì quay đầu nhìn Tiêu Chiến, hiển nhiên những thứ trong điện thoại của đại nhân đẹp mắt hơn.
"Đại nhân, tôi có thể ngủ ở trên giường không?"
Tiêu Chiến vẫn đang nhìn điện thoại, ngón cái lướt thật nhanh, anh nói:
"Vậy cậu có thể về phòng của mình, ở đó có giường."
Vương Nhất Bác không nói nữa, cậu ngồi vào tủ treo quần áo, trải thảm ra, đắp áo khoác của Tiêu Chiến lên người, đóng lại nửa bên cửa tủ.
TBC