Đệ ngũ chương: Cái gọi là tiểu diCơm tối xong, một nhà Chu Nguyên cùng nhau ra ngoài tản bộ. Trong tiểu khu đại đa số đều là công nhân viên chức dạy ở đại học gần đó cho nên đều quen biết bọn họ, tuy gia đình Chu Nguyên chỉ mới dọn tới đây hơn một năm, thế nhưng vì quan hệ lão sư của mama nhà mình, cho nên trên đường gặp được rất nhiều người quen. À, thuận tiện nói luôn, mẹ của Chu Nguyên là lão sư khoa ngoại ngữ Z đại, mà Chu Nguyên là học sinh khoa ngoại ngữ ở đó. . .
Từ nhà trẻ đến tiểu học, trung học, đại học cũng không thoát khỏi Z đại, Chu Nguyên bày tỏ mình rất khổ tâm, đương nhiên là các bạn học xung quanh cũng không khác lắm. Vì vậy từ nhà trẻ tới tiểu học, trung học, đại học đều một đám cúi đầu không thấy ngẩng đầu là gặp mặt cũng vô cùng khổ tâm. . . cũng may trước khi lên đại học gia đình Chu Nguyên không có mặt trong tiểu khu này, nếu không nàng sẽ càng thêm khổ tâm.
Đã tháng 8 đầu thu, gió đêm vô cùng mát mẻ, đèn đường lờ mờ rọi xuống càng làm cho bóng râm dưới cây thêm u ám. Hiện tại bọn họ đi dọc theo bờ hồ, người đi đường rất nhiều, thường hay lướt qua nhau. Những ngọn đèn nhiều màu sắc rọi xuống mặt hồ, thập phần kiều diễm.
Chu Trữ và Dung Thanh sóng vai đi, thấp giọng nói chuyện với nhau, thường hay phát ra tiếng cười khẽ. Mà Chu Hoàn ở bên cạnh các nàng, trầm mặc mỉm cười. Chu Nguyên bồng Nhuận Nhuận đi theo sau, ung dung thoải mái.
Tiếp tục đi tới trước sẽ đến một nơi thoáng mát, Chu Nguyên bồng Nhuận Nhuận tách khỏi cha mẹ. Do ngọn đèn ở đây quá mờ Chu Nguyên siết tay bồng Nhuận Nhuận chặt hơn, sau đó tìm chỗ có thể ngồi, định nghỉ ngơi một chút. Chỗ này có rất nhiều người, cho nên Chu Nguyên bồng Nhuận Nhuận đi một hồi, vẫn không tìm được chỗ nào trống. Nàng cúi đầu tìm, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, thảng thốt thấy được một bóng lưng như đã từng quen biết, chỉ một cái chớp mắt, liền chéo qua nhau.
Người phụ nữ đó ngồi trong bóng tối, ôm một đứa nhỏ trong lòng. Lúc ánh mắt Chu Nguyên dời qua, nàng đứng dậy. Chu Nguyên thấy nàng rời đi, thì bồng Nhuận Nhuận tới. Hai người đều tay ôm tay bế, khi thoáng qua nhau Chu Nguyên cũng không có chú ý, đứa bé trong lòng người đó đột nhiên quay đầu lại, đem ánh mắt tập trung lên người Chu Nguyên, vẫn chăm chú không dời đi.
Chu Nguyên bồng Nhuận Nhuận ngồi xuống ghế con bé liền chui vào lòng ôm lấy tay nàng làm nũng nói muốn nghe cổ tích, Chu Nguyên bị nó tóm cũng đành chịu, kể chuyện cho nó nghe. Là chuyện cổ Grimm, hồi đó vì muốn lấy lòng các tiểu bằng hữu cho nên nàng liều mạng đi học thuộc, kết quả trở thành một đại thần kể chuyện cổ tích. Cũng bởi vì vậy mà chiếm được yêu thích của cô cháu gái Nhuận Nhuận còn thành công dụ dỗ được đám loli trong tiểu khu.
Câu chuyện của Chu Nguyên mới kể được một nửa, trong bóng tối liền truyền đến giọng nói thanh thúy của một tiểu loli, “Mẹ, là Chu Nguyên tỷ tỷ. Con muốn qua nghe kể chuyện.”
Chu Nguyên nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy một tiểu loli quẫy ra khỏi tay ba mẹ chạy về phía nàng. Là tiểu công chúa nhà Trương lão sư, Trương Tĩnh Văn, một đứa rất hay dính lấy Chu Nguyên. Thấy con bé nhào đến liền đưa tay ra bắt lấy, tiểu loli ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng, đưa tay giật giật góc áo Chu Nguyên, “Chu Nguyên tỷ tỷ chị đã đi đâu vậy? Tĩnh Tĩnh rất lâu rất lâu cũng không thấy tỷ tỷ đâu. . .” Giọng nói con bé ngọt ngọt mềm mềm, còn cố ý ngâm dài chữ rất lâu rất lâu.
Bởi vì bị cắt ngang câu chuyện đang nghe, Nhuận Nhuận liền cố ý ở lỳ trong lòng Chu Nguyên, trong bóng tối lẳng lặng vênh váo nhìn, “Tiểu di ra ngoài làm công chuyện, không rảnh nói cho loại trẻ ranh như mấy người nghe đâu.”
“. . .”
Sau đó hai đứa trẻ ranh bắt đầu ầm ĩ lên. . . Trương lão sư và chồng nàng cũng đã đi tới, Chu Nguyên liền lên tiếng chào. Vì vậy bắt đầu hàn huyên. . . trong mắt người lớn hỏi thăm đám trẻ chỉ có mấy vấn đề đơn giản như này:
Một, gần đây thế nào?
Hai, cha mẹ thế nào?
Ba, công việc gần đây có ổn không?
Được rồi, sau khi ân cần hỏi thăm một lát, Trương lão sư yên tâm giao Trương Văn Tĩnh cho Chu Nguyên, sau đó đi vào thế giới hai người cùng chồng mình. Chu Nguyên nhìn Nhuận Nhuận trong lòng mình cùng Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh, thái dương mơ hồ đau. Có cần tin tưởng nàng đến thế hay không, tuy nàng là lão sư dạy trượt patin, nhưng nàng cũng có thể đem tiểu loli này đi bán nha. . .
Còn nữa, đúng là nàng rất thích hai tiểu bằng hữu này, nhưng chúng nó cùng nhau tranh giành tình nhân cũng rất đau đầu nha. Trương lão sư, ngài không biết Nhuận Nhuận và Tĩnh Tĩnh luôn luôn bất hòa sao hả? Tiêu đời rồi. . .
Quả nhiên, sau khi Tĩnh Tĩnh đến, cổ tích không thể tiếp tục kể nữa.
Chu Nguyên nói, chúng ta tiếp tục nghe cổ tích nha, Nhuận Nhuận nói dạ dạ, con muốn nghe công chúa ngủ trong rừng, Tĩnh Tĩnh liền giật góc áo Chu Nguyên, nói không chịu không chịu, em muốn nghe nàng công chúa và hạt đậu cơ. Nhuận Nhuận kêu nàng tiểu di, Tĩnh Tĩnh liền gọi tỷ tỷ. (ToT) Nhuận Nhuận ngồi bên phải, Tĩnh Tĩnh ngồi bên trái. . . cuối cùng hai đứa nó nhào vào lòng nàng đánh lộn, huyên náo đến có kẻ trộm vui vẻ, vì chúng nó tranh giành quyền sở hữu Chu Nguyên. Chu Nguyên ôm hai tiểu loli, mặc cho chúng nó nháo, cũng không khuyên bảo. Ây da, ầm ĩ thì ầm ĩ, chớ phúc lợi tràn đầy a. Đến cuối cùng, gò má của Chu Nguyên bị hai tiểu loli hun tới hun lui, trả Tĩnh Tĩnh về cho mẹ con bé, rồi bồng Nhuận Nhuận đắc ý dạt dào trở về nhà.
Lúc về đến nhà, cha mẹ vẫn chưa về, Chu Nguyên giơ đồng hồ trên tay lên xem, đã hơn 10 giờ, Nhuận Nhuận cũng đã mệt, muốn đi ngủ. Lúc bồng Nhuận Nhuận vào phòng khách thì con bé bắt đầu nháo, ồn ào bảo không cần chờ mama về, muốn ngủ cùng tiểu di. Chu Nguyên đặt nó xuống trước cửa phòng, sau đó ngồi xổm đối diện.
“Con muốn ngủ với dì?” Chu Nguyên nhìn đôi mắt ngập nước của con bé, ôn hòa hỏi.
“Dạ!” Tiểu loli gật đầu một cái mạnh!
“Hôm nay tại sao lại cãi nhau với Tĩnh Tĩnh?” Nàng không để ý đến lời xác định của tiểu loli, lại hỏi một vấn đề khác.
“Bởi vì. . . bởi vì. . .” Tiểu loli siết các ngón tay lại với nhau, nước mắt lưng tròng nhìn Chu Nguyên, “Bởi vì cậu ấy nói tiểu di là của mình.”
“Ừm, tiểu di là tỷ tỷ của Tĩnh Tĩnh, cũng là tiểu di của Nhuận Nhuận, con có hiểu không?”
“Dạ.” Trong giọng nói của con bé mang theo ủy khuất.
“Sau này đừng vì chuyện như vậy mà cãi nhau với người khác biết không?” Chu Nguyên sờ sờ đầu con bé, sợi tóc mềm mại chạm vào rất thoải mái.
“Dạ.” Nhuận Nhuận cúi đầu, bĩu môi, thần sắc khá là ủy khuất.
“Ngoan, phải biết nghe lời.” Chu Nguyên vuốt vuốt gò má mập mạp của Nhuận Nhuận, thấp giọng trấn an.
“Dạ.” Tiếp tục giả bộ ủy khuất, ngẩng đầu, mở to đôi mắt ngập nước, trông mong nhìn Chu Nguyên, “Tiểu di, con không cãi nhau với Tĩnh Tĩnh nữa, tối nay con ngủ cùng dì có được không?”
Chu Nguyên nghiêng đầu giả bộ suy nghĩ một lúc, tỏ vẻ đành chịu gật đầu, “Ừm, chỉ cần con nghe lời thì dì sẽ ngủ cùng.”
“Được!” Hai mắt tiểu loli thoáng cái sáng lên, hai cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ Chu Nguyên, “Tiểu di, chúng ta đi ngủ bây giờ được không? Nhuận Nhuận sẽ ngoan!”
“Ừ.”
“Tiểu di, ẵm!”
“Ừ!” Chu Nguyên bồng Nhuận Nhuận lên, cùng nhau vào phòng ngủ, sau đó đáy lòng thầm giơ lên một chữ V. Rốt cuộc cũng đối phó xong, ai da, đôi khi giáo dục tiểu hài tử vẫn nên là một cây gậy một viên táo a. Như vậy các bé mới khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành không phải sao? Chu lão sư nói như thế đó. . .
*Kiểu kiểu răn dạy khắc khe rồi cho kẹop/s: táo này là loại táo tàu đó, không phải quả chà bá màu đỏ thường cho Bạch Tuyết ăn đâuCon nít luôn ngủ rất nhanh, hầu như dính giường một cái là ngủ, có lẽ chơi mệt rồi, cho nên ngủ rất sâu. Điện thoại của Trình Dĩnh gọi đến lúc tiểu loli đang ngủ, sau khi bị tiếng chuông ong ong chấn động cầm điện thoại lên nhìn màn hình Chu Nguyên mới chạy ra ban công bắt máy.
Trình Dĩnh là bạn thanh mai trúc mã của Chu Nguyên, gọi là cùng mặc một cái yếm lớn lên cũng không quá đáng. Nhà trẻ, tiểu học, trung học, đều chung trường chung lớp, chỉ sau khi lên đại học mới tách nhau. Chu Nguyên ở lại nước, Trình Dĩnh ra nước ngoài. . . cho nên liên lạc hay này nọ, phải sau 12 giờ tối mới là thời gian thích hợp nhất.
Một tháng không trò chuyện, đương nhiên có rất nhiều lời muốn nói. Dù sao cũng là từ nhỏ tới lớn, một khi trò chuyện thì không có cách nào kiềm chế. Chu Nguyên cách tấm thủy tinh nhìn đường cây âm u ở phía dưới, đáy lòng lại thấy ấm áp. Ôi, cảm giác nói chuyện phiếm cùng bạn thân quả nhiên không giống nhau a. . .
Cho nên tâm tình tốt hơn một chút, ăn nói cũng lưu loát hơn, “A Dĩnh, có thể cho tớ mượn một chút tiền không?”
“Ừ? Bao nhiêu?” Giọng của đối phương có điểm khó hiểu, nhưng cũng không hỏi tại sao, mà trực tiếp hỏi con số.
“Hai vạn.” Chu Nguyên cũng không có bao nhiêu xấu hổ, hai người đều rất thẳng thắn.
“Được, ngày mai chuyển cho cậu.”
“Ừ.”
Sự việc liền giải quyết đơn giản như vậy. Làm Chu Nguyên rối rắm suốt cả ngày, có một cuộc gọi ngắn thôi đã giải quyết xong rồi. Ôi, vẫn là chị em tốt đáng tin tưởng a, không như mẹ nàng, chỉ biết hãm hại nàng (ToT).
Chiều ngày hôm sau, Chu Nguyên chạy tới ngân hàng gần đó, đem tiền Trình Dĩnh gửi cho nàng đưa vào một tài khoản khác, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trong tay nàng có hơn ba vạn, thêm hai vạn của Trình Dĩnh nữa, còn có tiền quyên góp tập thể của mọi người lần trước hẳn là đủ rồi. Kế hoạch xây dựng trường học cần tám vạn, chỉ mong là đủ. . .
Chẳng qua, nợ tiền chỉ là việc nhỏ có thể từ từ trả. Phòng ở bị mẹ thuê, tiền thuê nàng không được nhận. Cũng không thể dựa vào chơi game để kiếm tiền, bởi vì ở cùng gia đình làm việc và nghỉ ngơi đều phải theo quy luật. Ôi, đầu tư này nọ, ca ca và tỷ tỷ nhất định sẽ hỏi han, sau đó đút tiền cho nàng, nhưng mà cũng may nàng còn có một thân phận giáo viên ở Luân Hoạt hiệp hội trong tiểu khu, mỗi tháng có một nghìn đồng thu nhập, aiz, còn phải nghĩ cách thôi, cẩn thận một tí tốt hơn. . . trên đường trở về, trong đầu Chu Nguyên nỗ lực nghĩ cách làm sao có thể trong thời gian ngắn có được một khoản tiền lớn, rồi đạp ánh tà dương trở về nhà.
Ánh tà dương ngày hôm nay, vô cùng xán lạn a.
——-——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này thật ra có thể sửa thành Loli đại chiến, wahahahaha, loli trong tiểu khu tất cả đều là của ta (ToT)