Chương 6: Gặp lại con gái

Đệ lục chương: Gặp lại con gái

Cuộc sống của Chu Nguyên từ sinh nhật của gia gia trôi qua thì khá là áp bức. Buổi sáng gõ bản thảo của mẹ kế, buổi tối thì mang một đám nhóc con đi trượt patin ở quảng trường, mỗi tối đều mệt mỏi đến vừa 10 giờ liền úp sấp lên giường. Haiz, không có cách nào khác, sau khi chủ tịch Luân Hoạt xã biết nàng đã về nhà thì gọi nàng đi làm. Tuy hôm nào cũng chỉ có hai tiếng mấy, nhưng vẫn là mệt quá đi.

Hôm nay vẫn như cũ, đúng 7 giờ tối mở lớp ở quảng trường.

Có câu nói rất đúng, chỗ có quảng trường, không bao giờ thiếu các bác gái Trung Hoa. Tuy trời chưa tối đen, hoàng hôn chiếu rọi quảng trường, phô rõ nhan sắc của nó, tất cả đều rất bình yên. Người già trong Vũ Đạo xã đã mang theo âm li ra tập vũ đạo mới. Sân trượt của Luân Hoạt xã bên cạnh quảng trường, nương theo tiếng nhạc thịnh hành rất có khí chất dân tộc, Chu Nguyên cài xong nón bảo hiểm cho Nhuận Nhuận.

Bởi vì anh rể và chị hai đều là người bận rộn, lúc đi làm Nhuận Nhuận luôn bị đưa cho bảo mẫu trông nom. Nhưng sau khi Chu baba về hưu, liền có thời gian chơi với cháu, vì vậy Nhuận Nhuận liền học ở nhà trẻ gần đó. Một là thuận tiện, hai là để người già đã về hưu có chút việc làm. Nhưng mà rất hiển nhiên, trọng tâm của Chu baba đều đặt hết trên người mẹ kế, cho nên việc chơi với cháu hay này nọ đều là Chu Nguyên gánh vác.

Bởi vì Chu Nguyên là lão sư Luân Hoạt xã, cho nên lúc đi dạy cũng mang Nhuận Nhuận theo, tới lui đôi lần cô nhóc nói cũng muốn học chơi patin. Vì vậy Chu Nguyên liền đưa con bé đến học. Cô nhóc học hỏi rất nhanh, chưa tới hai buổi tối tham gia là đã có thể đứng vững còn học được vài chiêu trò, thiên phú cao làm người khác đố kị.

Luân Hoạt xã có ba lão sư, hai người ở vòng trong, một người ở vòng ngoài. Chu Nguyên ở trong, đạp giày patin, thấy có tiểu bằng hữu nào đứng không vững sắp té liền đến đỡ, tuy có đeo đồ bảo vệ đầu gối và khuỷu tay đầy đủ, nhưng con nít còn nhỏ như vậy ngã hai ba lần cũng sẽ không nhẹ. Từng đứa trượt qua người nàng, theo thói quen nàng đưa tay sờ sờ đầu bọn nhỏ, lên tiếng cổ vũ. Thỉnh thoảng cũng chỉ điểm một chút, ừ, dạy dỗ một thời gian cũng không còn là tay mơ nữa, rốt cuộc cũng khá hơn lúc mới bắt đầu.

Dù tiếng động chung quanh rất ầm ĩ, các loại nhạc sập sình dội vào tai, nhưng chiếc điện thoại trong túi quần rung rè rè vẫn cảm giác được rõ ràng, cho nên Chu Nguyên bắt được điện thoại của Ôn Lương. Do xung quanh quá ồn, Ôn Lương nói gì Chu Nguyên cũng nghe không rõ, sau đó nàng liền bắt chuyện với Trần Bân ở bên cạnh, “Trần Bân, tôi ra ngoài tiếp điện thoại một chút, cậu trông hộ tôi.”

Vì xung quanh ồn ào cho nên Trần Bân giơ cho nàng một động tác, thấy hắn làm dấu ok Chu Nguyên liền đạp giày patin trượt ra ngoài. Đi tới bóng cây cách xa mười thước mới tiếp tục mở điện thoại nói chuyện với Ôn Lương.

Ôn Lương nói ngày mai nàng đến trường, đồ đạc nhiều lắm, bảo Chu Nguyên làm tài xế. Được rồi, có thiệt thòi nàng cũng làm, Chu Nguyên vẫn chưa thành niên, ngay cả bằng lái cũng không có, dù kỹ thuật lái không tệ, nhưng không có bằng mà lái xe thật quá mức kí©h thí©ɧ rồi. Nhưng Chu Nguyên vẫn đồng ý, dù sao ngày mai lôi kéo bạn học Lương Hiểu Thần làm tái xế thì chuyện gì cũng xong. Ừ, vì vậy nói được ba phút liền cúp điện thoại, Chu Nguyên trượt trở về sân.

Ngọn đèn ở đường cây không tính là sáng, lúc trượt patin trở lại thì màu sắc xung quanh có chút rợn người. Trượt đến bậc thang dự định tiếp tục trông coi lũ trẻ, ngay lúc như vậy nàng thảng thốt nghe được một giọng nói trẻ con đang gọi, “Baba!”

Âm thanh xung quanh đinh tai nhức óc, vũ khúc sôi động làm cho nàng không tự chủ được làm bước di chuyển trở nên càng thêm lóa mắt sau đó lắc lư thân thể. Chu Nguyên vô thức nghiêng đầu nhìn, kết quả giây tiếp theo liền cảm giác ống quần bên phải của mình bị một người nắm lấy, nàng cúi đầu, liền trông thấy một đôi mắt lấp lánh sáng trong đêm tối, và cả khuôn mặt non nớt của trẻ con.

“Baba.” Cô bé kia lại gọi một câu, nắm quần nàng hai mắt rưng rưng, khiến cho Chu Nguyên chẳng hiểu tại sao.

Baba? Chờ một chút!!! Tình cảnh này, hình như quen quen. . .

Chu Nguyên đạp giày patin, đứng trên bậc thang cuối cùng, ngây ngốc tại chỗ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

Tại sao lại là baba!!!!!

Ngọn đèn nhiều màu rọi vào gương mặt trắng nõn của Chu Nguyên, càng tăng thêm phần ngũ thải phân thân.

Tiểu loli đung đưa ống quần của nàng, mếu máo nói một câu, “Baba không nhớ Lạc Lạc sao?”

“Hả?” Lạc Lạc. . . chờ một chút, nửa tháng trước, trạm xe lửa, tiểu loli, baba. . . ta chết, có cần trùng hợp như thế không?!!!

Trời ạ, đây là tình huống gì, tình tiết có thể đừng quỷ dị như thế có được không!!!! Chu Nguyên đạp giày trượt, tự trấn định bản thân ngồi xổm xuống đưa tay khoác lên người tiểu loli, mặt đối mặt, sau đó gian nan nuốt nước bọt, “Tiểu bằng hữu, mẹ em đâu?”

“. . .” Mắt to trừng mắt nhỏ, tiểu loli nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Nguyên, “Mama ở nhà a baba. . .”

Tại sao vẫn là baba!!! Trước mắt Chu Nguyên tối sầm, bánh xe dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa ngã nhào. Trời ạ, đây không phải tình tiết không thấy mẹ đâu tại sao nhóc vẫn muốn gọi chị là baba!!! Còn nữa, mama ở nhà. . . cũng có nghĩa là, nhà của nhóc ở gần đây, hơn nữa, không có đi cùng mẹ. Tuy ở đây hầu hết đều là gia đình nhà giáo, nhưng mà trời ạ, ở đây cũng có thể có Quái Thục Thử có được không!! Một mình tiểu loli chạy đến đây không sợ bị bắt cóc sao?!! Nhớ lần đầu gặp mặt ở trạm xe lửa, nhóc con bị mẹ bỏ quên ở đó, một bà mẹ có thể vứt con mình ở trạm xe lửa nghĩ tới cũng không đáng tin cậy như mẹ kế nhà mình, mẹ của nhóc thật không đáng tin cậy a!!!

Lo suy đoán tiểu loli một mình chạy đến đây, Chu Nguyên hoàn toàn quên cảm giác mặt đầy máu khi bị người ta gọi là baba, khẩn trương đứng dậy dắt tiểu loli qua bên kia ngồi. Hàng ghế dài bên cạnh quảng trường đèn rất sáng, cho nên lúc này Chu Nguyên có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt của cô bé, quả nhiên rất giống với cô nhóc khóc tu tu ở trạm xe nửa tháng trước. Chỉ là lúc này đây, rất nhu nhuận khả ái.

Chu Nguyên ôm con bé ngồi bên cạnh, đưa tay sờ sờ đầu, mái tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay nhồn nhột, thế nhưng xúc cảm thập phần thoải mái, “Tiểu bằng hữu, một mình em ra đây hả?”

“Không phải tiểu bằng hữu, là Lạc Lạc nha baba.” Cô bé nhìn Chu Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc.

“. . .” Được rồi, baba. Kinh nghiệm nói cho Chu Nguyên biết, muốn nhử con nít nhất định phải nghe theo chúng nó, nếu không kết quả rất đáng sợ, “Được, Lạc Lạc, vậy em có thể nói cho chị biết em ra đây một mình à?”

“Không có a, con ra cùng dì Tiểu Mai.” Tiểu loli mở to đôi mắt ngập nước dùng giọng điệu mềm mại nói lời này. Chu Nguyên cúi đầu, dưới ngọn đèn tỏ nhìn thấy hàng lông mi dài của cô bé chớp chớp, nháy mắt bị điện giật.

Đáng yêu, siêu đáng yêu!!! Nội tâm Chu Nguyên điên cuồng gào thét, vì vậy một lúc không khống chế được đã đem tiểu loli đặt lên đùi mình. Wa, thân thể mầm mại, thật đáng yêu!!! Rõ ràng, thoáng một cái nàng thấy được đôi mắt của tiểu loli sáng lên. Chu Nguyên vuốt đầu con bé, cười ôn hòa, “Dì Tiểu Mai là ai?” Hoàn hảo hoàn hảo, không phải đi một mình, có người đi theo. Chỉ cần tìm được người đó là có thể đưa tiểu loli về nhà, thật đáng mừng a thật đáng mừng.

“Dì Tiểu Mai là mama tìm đến chơi với Lạc Lạc, mama bận rộn nhiều việc, không có thời gian ở bên Lạc Lạc.” Nói đến câu sau, trong giọng nói có chút ủy khuất.

À, mama của công việc a, không trách được lại để tiểu loli chạy theo người khác. Chờ một chút, hiện tại nên hỏi chính là dì đã đi đâu!! “Ừ, vậy lạc Lạc biết dì đi đâu không?”

“Dạ, dì đi mua nước cho Lạc Lạc, Lạc Lạc đi mệt không muốn đi theo dì, cho nên dì để con ở đây chờ. Sau đó Lạc Lạc thấy baba. . .” Lạc Lạc cúi đầu nhìn hình vẽ trên chiếc t-shirt của Chu Nguyên, vẻ mặt đáng yêu nói.

À, ra là vậy. Tốt rồi, nếu dì Tiểu Mai sẽ quay lại, vậy thì ở đây chờ cùng tiểu loli một chút là được rồi. Nhưng mà. . . Chu Nguyên cúi đầu, nhìn đứa trẻ đang đùa đến vui vẻ với con Totoro trên áo mình, vẻ mặt xoắn quẩy, “Lạc Lạc a, có thể đừng gọi chị là baba không.” Chị không phải cha của em, cứ gọi chị baba, cha mẹ em sẽ chém chị chết. Đứa con gái hãm hại người khác như thế đẻ ra thật sự khiến người ta khổ tâm mà!!

Tiểu loli nghe xong lời của nàng thì ngẩng đầu khỏi con Totoro, giọng điệu mang theo chút ủy khuất, “Nhưng mà, Lạc Lạc thích gọi baba là baba a.”

“. . .” Đầu Chu Nguyên rất đau, nàng nhìn tiểu loli nghiêm túc nói, “Chị thật sự không phải baba, em gọi chị là baba, baba ruột của em sẽ tức giận.”

“Lạc Lạc không có baba cho nên baba sẽ không tức giận. Con gọi baba là baba thì baba chính là baba cho nên baba cũng sẽ không tức giận. Nhưng mà mama sẽ giận, cho nên lúc mama ở đây con sẽ không gọi, vậy hiện tại baba có thể cho con gọi baba là baba chứ?” Tiểu loli mỗi chữ mỗi câu nói ra, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Vô cùng logic dễ hiểu. . .

Nhưng mà. . . thì ra là không có cha sao? Cho nên mới có thể cố chấp như thế. . . bất quá, cứ tiếp tục thì không tốt. Vì vậy Chu Nguyên đưa tay sờ sờ đầu tiểu loli, nói vô cùng ôn hòa, “Nhưng mà, Lạc Lạc vẫn không thể gọi chị là baba. Em xem, baba là con trai, mà chị là con gái, cho nên em nên gọi chị là tỷ tỷ, không phải baba nha.”

“Nhưng mà baba chính là baba, baba là con trai, như vậy baba cũng là con trai a, cho nên baba vẫn là baba.” Tiểu loli khăng khăng, giọng điệu nghiêm túc, mạch lạc rõ ràng, tới nỗi khiến Chu Nguyên nghe xong thì há mồm á khẩu.

Baba = con trai

Con trai = baba

Chu Nguyên = baba

Chu Nguyên = baba = con trai = baba

Trời ơi, chỉ cần cho rằng Chu Nguyên là baba cũng bằng như Ni Mã* có thật trên đời luôn. Chờ một chút, ý nghĩ này không đúng nha! Nàng không phải con trai cũng không phải baba!!! Trời ơi, con cái nhà ai mà khôn như vậy!! Hãm hại người ta như thế thực sự không sao chứ hả?!!

*Cái con vật gì đó mà bên TQ bảo là tổ tiên của Alpaca. Alpaca trong tiếng TQ là Nê Mã

Ngay khi Chu Nguyên nuốt nước bọt suy nghĩ tìm từ phản bác lại, bỗng tiểu loli ngẩng đầu, chụt một cái hôn lên hai gò má Chu Nguyên, nháy mắt Chu Nguyên bị giật mình. Sau đó cúi đầu, liền thấy tiểu loli vô cùng ngại ngùng cười cười, “Thật ra con biết baba là con gái, bởi vì mama có nói rồi. Cho nên mama mới không cho con gọi baba là baba. Nhưng mà, Lạc Lạc vô cùng thích baba, thích gọi baba là baba!”

“. . .”

Hai bên gò má còn ướt nước bọt của tiểu loli, trong lòng là cơ thể ấm áp của tiểu loli, đối diện là đôi mắt to sáng kiểu Chu Nguyên thích nhất, chỉ là, lúc gió đêm thổi qua, dường như có chút lạnh.

Chu Nguyên đối diện với tiểu loli ba giây, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn bầu trời, không sai a, muộn rồi a, nàng không có hoang tưởng a, chỉ là tại sao lại choáng váng như vậy a. . .

Haha, khóe miệng Chu Nguyên hiếm khi nhoẻn nụ cười, xưng hô phức tạp, tiểu nhân trong đầu kích động hất cái bàn, ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, ta gϊếŧ, cái tình tiết niềm vui nhận cha này là cái quỷ gì a!!!

——-——-——-——-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một tiểu loli tới, gọi ta là baba ta cũng thấy đáng giá (ToT)