Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một

5.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cả …
Xem Thêm

“Chủ tịch, chúng tôi có một lượng công xưởng lớn và ổn định, cũng có những khách hàng trung thành, không gian phát triển của doanh nghiệp rất lớn, Vương thị chỉ là tạm thời không xoay chuyển được tiền vốn, chỉ cần chủ tịch đầu tư, tôi tin rằng, nhất định có thể đưa Vương thị vận hành bình thường trở lại, đối với anh mà nói, đây là một chuyện vô cùng dễ dàng, cũng chẳng có tổn thất gì, đúng không?” Vương Nhuệ nịnh nọt thuyết phục Diệp Sâm.

Đôi mắt sâu thẳm của Diệp Sâm không nhìn rõ là cảm xúc gì, vừa xem thành tích trong năm và quy hoạch năm sau của Vương Thị, ngón tay mảnh và dài chậm rãi gõ phách trên bàn, âm thanh rất có quy luật gõ khiến cho quả tim của Vương Nhuệ đập thình thịch. Vương Nhuệ nuốt nước bọt, vô cùng căng thẳng nhìn Diệp Sâm.

Một câu nói của anh ta có thể quyết định sự sống còn của Vương thị.

“Chủ tịch, anh suy nghĩ thêm đi mà, Vương thị trong lĩnh vực này có rất nhiều ưu thế, có tiền chúng ta cùng kiếm mà.” Trần Doanh Doanh nhõng nhẽo nói.

Giọng nói nhõng nhẽo khiến Trình An Nhã rùng mình một cái, từng này tuổi đầu, cô đừng có khiến người ta buồn nôn có được không?

Trình An Nhã nghiêng đầu nhìn cánh tay của mình, da gà gai ốc nổi lên ầm ầm.

“Cô Trình, cô có ý kiến gì?” Diệp Sâm ngẩng đầu, bất ngờ hỏi Trình An Nhã.

Ánh mắt chờ đợi của Vương Nhuệ lại rơi trên người Trình An Nhã, y dùng ánh mắt “cô nhất định phải giúp tôi” nhìn Trình An Nhã.

Trần Doanh Doanh tức điên lên, dám cầu cứu Trình An Nhã trước mặt cô ta, chẳng phải là chẳng giữ thể diện gì cho cô ta sao? Diệp Sâm lạnh lùng quan sát thái độ khó coi của hai người, không nói một lời, khóe miệng lạnh lùng khẽ nhếch lên.

Trình An Nhã cúi đầu khiêm tốn nói: “Chủ tịch, Trình An Nhã chỉ là thư ký, vấn đề mang tính quyết sách như vậy, anh hỏi nhầm người rồi. Hơn nữa một sự việc đơn giản như vậy phải hỏi thư ký, nếu truyền ra ngoài, giá cổ phiếu của MBS sẽ dao động, An Nhã sẽ trở thành tội nhân mất.”

Diệp tam thiếu nheo mắt đầy nguy hiểm, lạnh lùng lướt nhìn Trình An Nhã, con nha đầu này, bản lĩnh nói xỏ nói xiên cũng không nhỏ, dám nói anh vô dụng.

“Đúng như cô nói, một sự việc đơn giản như vậy, là thư ký chính của tôi, đến một chút kiến nghị cô cũng không thể đưa ra, cô Trình, cô có chắc có thể đảm nhiệm công việc này không?” Ngữ khí của Diệp tam thiếu còn lạnh hơn cả bộ mặt lạnh lẽo của anh ta.

“Nếu chủ tịch cố tình muốn hỏi, An Nhã đành to gan vậy, anh cứ coi như ý kiến tham khảo đi.” Trình An nhã nói: “Vương thị là công ty sản xuất đồ dùng hàng ngày có tên tuổi, đúng là có không ít khách hàng lâu năm, hình tượng doanh nghiệp lâu nay rất tốt, thiên về truyền thống, đây là ưu thế trong cạnh tranh của Vương thị. Thế nhưng những năm gần đây, Vương thiếu gia thường xuyên dùng tiền vốn của công ty để đầu tư vào thị trường cổ phiếu bất động sản, liên tục thua lỗ, nhưng vẫn trứng nào tật ấy, chất lượng thương phẩm cũng không còn được như trước. Trong kinh doanh, đặc biệt là doanh nghiệp truyền thống, làm ăn ổn định vẫn là tốt nhất, đầu cơ thủ xảo như vậy, nguy hiểm quá lớn, tôi cho rằng MBS cho dù có rót vốn, cũng không thể cải thiện tình trạng trước mắt của Vương thị, ngược lại là lấy bánh bao ném chó, một đi không trở lại.”

Trình An Nhã dám lấy IQ của con trai cô ra cá cược, Diệp tam thiếu – gã đàn ông thâm trầm kia đã sớm có chủ ý, cố ý đẩy cô ra làm bia đỡ đạn mà thôi.

Thâm hiểm, đen tối.

Biếи ŧɦái.

Đáng ghét, có loại sếp như vậy, thảo nào mà tâm lý của cấp dưới cũng đều rất méo mó.

“Trình An Nhã, cô nói nhăng nói cuội, cô vu oan cho tôi.” Vương Nhuệ thẹn quá hóa giận, bật dậy khỏi ghế sô fa, mắng nhiếc Trình An Nhã.

Khóe miệng Diệp Sâm nhếch lên một nụ cười, nha đầu này, liệt mặt cũng đáng yêu đấy chứ, xem bộ dạng nghiêm túc phê phán Vương Nhuệ của cô ta, đáng yêu quá đi, không biết trong lòng đang mắng anh ta cái gì nữa.

“Chủ tịch, anh đừng nghe Trình An Nhã nói năng linh tinh, cô ta căm thù Vương Nhuệ khi xưa đã bỏ rơi cô ta mà chọn tôi, cô ta cố tình trả thù Vương thiếu gia, chủ tịch đừng tin lời cô ta, cô ta ghen ghét chúng tôi.” Trần Doanh Doanh dùng cặp mắt oán hận trợn mắt nhìn Trình An Nhã một cái,lập tức tỏ ra tội nghiệp phóng điện với Diệp Sâm,âm mưu cứu vãn bại đồ.

Nếu không phải hai người họ muốn cầu cứu Diệp Sâm nên bọn họ mới gặp lại nhau ở văn phòng,thì đến hình dáng của Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh cô đều quên sạch rồi.

Ghen ghét?

Đùa gì kỳ vậy?

Các người từ trên xuống dưới,từ trong ra ngoài có gì để người khác ghen ghét chứ?

Diệp Sâm khẽ nhướn mày,bị bỏ rơi? Bọn họ từng là tình nhân? Diệp thiếu tam nheo mắt, anh nhớ lại hôm đó thấy cảnh cô và Dương Triết Khôn thân mật dùng bữa với nhau, nữa cười nữa không châm biến: “Cô Trình, thế giới tình cảm của cô cũng phong phú thật đấy.”

Trình An Nhã khiêm nhường cúi mình , nở nụ cười rạng rỡ nói: “Chủ tịch nói đi đâu vậy, thế giới tình cảm của chủ tịch muôn màu muôn vẻ như thế, là cấp dưới như tôi nếu thua kém sẽ bị người ta chê cười cho coi.”

Ý muốn nói ông chủ như anh ghê gớm như vậy, kẻ nô tài tôi sao dám thua kém.

Khóe mắt Diệp Sâm giật giật, ánh mắt nhìn Trình An Nhã trừng trừng tỏa ra luồng sát khí, tại sao cô ta có thể dùng nụ cười rạng rỡ như vậy để nói một câu ác độc như thế.

Một mũi thấy máu.

Dường như bị liệt mặt vậy, ngoài mỉm cười vẫn là mỉm cười, lời nói thốt ra lại khiến người khác muốn bốc hỏa, có điều nụ cười của người ta lại quá ngọt ngào, lời nói cũng đều là nói thật, anh muốn nổi giận cũng chẳng biết giận từ đâu.

“Vương thiếu gia, anh xem, đến cả thư ký của tôi cũng biết rót vốn đầu tư là có đi mà không có về, chỉ đành chờ đợi vào lần hợp tác sau của chúng ta thôi, cô Trình, tiễn khách.”

Vương Nhuệ và Trần Doanh Doanh không cam tâm, vẫn còn muốn tiếp tục thuyết phục, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Sâm quét qua họ một lượt, lập tức cả không gian tràn một sức trấn áp đáng sợ, khiến người khác thần kinh lập tức căng cứng.

Anh cứ lặng lẽ ngồi đó, gương mặt anh tuấn tao nhã lạnh lùng, ánh mắt băng giá, không nói một lời, thứ khí chất bá đạo vương giả này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực.

Một người điềm tĩnh, lòng dạ đen tối như Trình An Nhã còn cảm thấy được tên biếи ŧɦái này quả thật đáng sợ.

Người đàn ông này, mạnh mẽ đến mức khiến người khác kính sợ.

Gương mặt yêu nghiệt như vậy thật là lãng phí, nếu như cười nhiều hơn sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều, không biết chừng trái tim cô mà rung động sẽ dắt theo cả con trai mà chạy theo anh ta cũng nên.

“Vương thiếu gia, cô Trần, mời.” Trình An Nhã lễ phép mời bọn họ ra ngoài.

“An Nhã, tôi thật quá thất vọng về cô.” Vương Nhuệ giận dữ trợn mắt nhìn cô, dường

như vừa rồi cô không nói giúp anh ta là một tội ác cực kỳ nghiêm trọng.

Trình An Nhã trầm mặc không nói.

Năm đó rốt cuộc cô thích anh ta ở điểm gì chứ? Quả nhiên là không vô tri hoang phí cả tuổi trẻ mà.

Buổi trưa, giải lao một giờ đồng hồ.

“An Nhã, đi ăn trưa thôi.”

“Mình không đi đâu,các cậu đi đi, mình mang cơm hộp theo rồi.” Trình An Nhã hươ hươ hộp cơm trên tay, tỏ vẻ rất hạnh phúc, con trai làm cho cô hộp cơm tình yêu, còn ngon hơn cả của khách sạn 5 sao ấy chứ.

“Đúng là, bạn trai ngày nào cũng làm cơm cho cậu, cậu hạnh phúc quá đấy, cố ý khiến cho bọn tôi phải đố kỵ mà.”

“Được rồi, đói bụng chết mất, ăn cơm đi thôi.”



Trình An Nhã vẫy tay tạm biệt mọi người, lấy hộp cơm do Ninh Ninh làm ra.

“Bạn trai làm cơm cho cô?” giọng nói lạnh lùng bay đến, sống lưng Trình An Nhã lạnh toát, nhịp tim tăng mạnh, mồ hôi túa ra, Diệp biếи ŧɦái, anh có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không? Người dọa người là dọa chết người đó.

Trình An Nhã nở một nụ cười, “Chủ tịch, đây là vấn đề cá nhân của tôi, không cần trả lời.”

Thêm Bình Luận