Chương 1262: Chồng ơi, hẹn hò không? (132)

Chương 1262: Chồng ơi, hẹn hò không? (132)

"Vậy sao..." Diệp Cẩn Ngôn sắc mặt đột nhiên cứng đờ, hai tay nắm chặt thành quyền. Hắn đã liệu được chuyện này, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.

"Mặc kệ anh có ý gì, tôi cũng không muốn cùng anh có bất cứ quan hệ gì." Tiết Hải Đường nhắm mắt lại cô không muốn nhìn cảnh sắc mê hoặc nhân tâm trước mắt nữa.

"Em... Vẫn quyết định muốn gả cho Đường Tước?" Diệp Cẩn Ngôn thanh âm hơi khô chát, ngắn ngủi mấy chữ, nhưng lại cùng gian nan.

"Đúng." Lo lắng mình sẽ do dự, Tiết Hải Đường lập tức đáp.

Nói đến đây, hai người đồng thời trầm mặc, bên tai chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang, càng làm cho khung cảnh thêm tịnh mịch.

Diệp Cẩn Ngôn bỗng nghiêng người, ngay lúc cô tưởng hắn sẽ cường thế áp đặt cô như ngày trước, lại thấy hắn xoay người ra hàng ghế phía sau, sột soạt một hồi rồi lấy ra thứ gì đó.

"Cái gì đây?" Tiết Hải Đường cau mày nhìn chiếc hộp lớn hắn đưa tới trước mặt cô, phản ứng đầu tiên của cô là không phải hắn định tặng nhẫn chứ? Nhưng làm gì có chiếc nhẫn nào to thế...

Chỉ thấy Diệp Cẩn Ngôn từ từ mở ra chiếc hộp kia, từ bên trong lấy ra một... Ly kem...

Cái hộp kia là một chiếc hộp giữ nhiệt mini.

"..." Tiết Hải Đường lúc này đầy bất ngờ cùng nghi hoặc, sớm đã bị từng hành động kỳ quái của Diệp Cẩn Ngôn đánh vào trong mộng.

"Ăn đi." Diệp Cẩn Ngôn trực tiếp đem kem ly cho cô.

Mà lúc này, Tiết Hải Đường đầu óc nhanh nhạy, cô lại đột nhiên nhớ tới cảnh phim Hàn cẩu huyết mình từng xem...

Trong cảnh phim kia, nam chính cũng chuẩn bị cho nữ chính một ly kem...

Trái tim Tiết Hải Đường chỉ một thoáng như bị côn trùng gặm cắn, tê tê xen lẫn chút đau đớn, không nói nổi là tư vị gì...

Giờ khắc này, một cỗ xúc động mạnh liệt từ ngực bắt đầu lan ra toàn thân.

Cô biết đây là dấu hiệu chuẩn bị phát bệnh, thế nhưng cảm xúc lần này lại có gì đó khác với những lần trước, nhưng đầu cô hiện giờ đang quá loạn, cũng không nghĩ ra không giống chỗ nào, cũng không muốn nghĩ...

Đã đi tới bước này, cô đã không còn đường lui nữa...

-

Bời vì nhanh chóng giải quyết chuyện bên phía Đường Chấn, không tới một giờ sau anh đã trở về, cách thời gian hai tiếng hứa hẹn vởi Hạ Úc Huân vẫn còn sớm.

"Đường tổng, đến nơi rồi ." Đến cửa biệt thự, sau khi thấy xe dừng lại lúc lâu mà không thấy ông chủ mình phản ứng gì, tài xế đành phải mở miệng nhắc một câu.

Chỉ là, người ngồi phía sau vẫn thờ ơ như cũ.

Thế là tài xế không còn dám thúc giục, chỉ có thể lẳng lặng chờ.

Không biết đã bao lâu, chỗ ngồi phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp: "Có thuốc lá không?"

"A? thuốc lá? Có... Có có..." Tài xế nhanh chóng móc ra một gói thuốc lá, vốn định ân cần giúp ông chủ đốt thuốc, nhưng nghĩ tới bệnh sạch sẽ của ông chủ mình nên cũng không dám thân cận, vội vàng cung kính đưa cho anh một chiếc bật lửa.

Cũng không thể trách tại sao hắn lại ngạc nhiên như vậy, ông chủ của hắn trước nay đều nổi tiếng là rượu thuốc không dính.

Cũng giống như thân phận của anh, bình thường khi xã giao, rượu và thuốc, muốn tránh hai thứ này là chuyện không thể nào, nhưng với địa vị của Đường Tước, hắn cũng không nghĩ ra ai có gan dám ép anh hút thuốc uống rượu.

Nhưng mà bây giờ, anh thế mà lại chủ động muốn hút thuốc,lại hút với tốc độ cực nhanh, cứ yên lặng ngồi trong xe không nói một lời, chỉ chốc lát đã hút mất non nửa bao...

Trong xe khói thuốc tràn ngập như muốn ngạt chết người, trong bóng tối không thể thấy rõ mặt người, chỉ có đầu tàn thuốc màu cam chợt lóe chợt tắt.

Chương 1263: Có thai (1)