Giọng hộp thư thoại vang lên, anh sững sờ cúp điện thoại di động, dự cảm không tốt, gấp gáp đè xuống, điện thoại cũng đã tắt máy, trực tiếp bật chế độ gửi tin nhắn. . . . . .
Lửa nóng bùng lên, khát vọng bị ăn sạch, chủ động đề nghị phục vụ, người bọn họ lựa chọn ngẫu nhiên . . . . .
Cho nên chỉ là công cụ anh lợi dụng, là vật hi sinh, là hòn đá kê chân!
Tất Hạnh Trừng cầm chì kẻ mày không tự chủ dùng thêm sức, ngày hôm qua đối với cô là ác mộng, mơ thấy phát hiện chân tướng khi cô ở bên ngoài cửa phòng làm việc năm ấy.
Mấy năm này, cô thường mơ thấy rất nhiều việc năm đó, nhưng quá khứ mà cô lầm tưởng ngọt ngào, như trong giấc mộng, giống như cô mơ thấy Nhĩ Đông Thần dịu dàng chỉ dạy cô kỹ xảo chụp hình, giây tiếp theo anh sẽ hất máy chụp hình ra, ngông cuồng cười nhạo cô không biết lượng sức mình, tự mình đa tình; hoặc là mấy người đàn ông ti tiện kia, trước mặt cô thì cười cười, xoay người lập tức thảo luận chuyện cô cùng Nhĩ Đông Thần lên giường dâʍ đãиɠ như thế nào.
Đúng vậy, dâʍ đãиɠ! Khuôn mặt cô ở trong mơ, mấy người kia nói chuyện lớn lối hơn, dùng từ hơn xấu xa! Nhiều lần cô tỉnh dậy vẫn cứ tức giận như cũ, vẻ mặt hết sức dữ tợn.
Ban đầu, bởi vì có cảm tình cho nên không bài xích động tác thân mật của Nhĩ Đông Thần, lại làm cho những người nghĩ cô là người phụ nữ đói khát? Cô thật không muốn phát triển nhanh quá, cho nên kiên trì sắp xếp gọn gàng, kết quả người ta lại cho rằng cố tỏ ra dè dặt, lần sau mới biết bộ mặt háo sắc?
Cô vốn cho là người đàn ông có tác phong dịu dàng nho nhã, thì ra đối với phụ nữ vẫn chỉ có một dạng, hiểu được đúng lúc dịu dàng chủ nghĩa sô-vanh!
Cô tức giận khi anh đem cô ra làm trò chơi, không, là một trong những trò chơi ngoài định mức giải trí, anh lợi dụng người coi như xong, còn đem quá trình ấy cho mấy người bạn kia nghe, cô thực giận mình mắt bị mù, thong manh, não bị chập mạch, lại đi sùng bái anh ta, yêu anh ta say đắm!
Ác mông tối qua, cho nên tâm tình cô không được tốt, đang đợi Lương Diệu Giai tới đón, cô đeo thêm mắt kính đen, đổi một váy đen trắng, cùng áo sơ mi dài, mang tất da giống như quần, đeo đôi bốt đen bó sát đến đầu gối, hôm nay cô muốn mang phong cách người ta không thể đến gần.
Nhìn đồng hồ trên tường một cái, cô vẫn buồn bực Lương Diệu Giai tại sao còn chưa tới, đúng lúc có điện thoại của công ty , đầu bên kia điện thoại Lương Diệu Giai đang vội vàng chuẩn bị hành lý, giọng nói hốt hoảng giống như muốn tìm cô chạy nạn.
"Bình tĩnh một chút, có gì thì từ từ nói." Tất Hạnh Trừng lạnh giọng trấn an phụ tá có chuyện bé xé ra to của cô.
"Không được từ từ nói, chuyến bay hai giờ chiều, em cũng phải về nhà chuẩn bị hành lý!"
"Chuyến bay hai giờ?" Quá đột nhiên đi! Muốn bay đi đâu?
"Đúng rồi! Nhĩ Đông Thần buổi sáng gọi điện thoại tới công ty, anh ta nói tương đối hài lòng buổi chụp hình ngày hôm qua, quyết định lập tức họp mặt, buổi chiều sẽ phải lên đường đi Thanh Đảo."
Thanh. . . . . . Thanh Đảo? tất hạnh Trừng cầm điện thoại ngu người ngay tại chỗ.
Cô nhớ Nhĩ Đông Thần có nói qua, chụp hình ở Đài Loan, cho nên nhiều nhất chỉ ở Bành Hồ, Kim Môn chụp hình mà thôi, không ngờ lại muốn ra khỏi nước!
Cô chợt nhớ tới, ngày hôm qua chụp thử xong, Nhĩ Đông Thần có cho cô một bản kế hoạch quay chụp, chỉ là Đường Vi Hoàng mắt nhìn chằm chằm, bọn họ không có cơ hội nói chuyện nhiều.
Là bản kế hoạch kia? Tất hạnh Trừng cầm điện thoại, lật tung lên tìm, cuối cùng cũng cũng tìm được bản kế hoạch hôm qua cô không có tâm tình đọc ở trong túi, nhanh chóng giở ra xem, nhìn thấy mấy địa điểm dự định chụp mà hai mắt cô muốn rớt ra.
Indonesia, đảo Jeju Hàn Quốc, Thanh Đảo Trung Quốc, Đảo Mèo Nhật Bản, đảo co-lo-ra-do nước Mĩ, đảo Witt Anh Quốc. . . . . .
"Bây giờ chụp hình còn được đi du lịch vòng quanh thế giới?"
"Vừa chụp hình vừa được đi du lịch vòng quanh thế giới, thật là quá tàn bạo!" Bên này Lương Diệu Giai đã nhảy lên taxi, chuẩn bị về nhà xách hành lý.
"Anh ta bị điên rồi sao?" Nếu sớm biết khoa trương như vậy, cô sẽ không sảng khoái mà đồng ý như vậy, cô tưởng rằng dự định hợp tác ba tháng, một tuần ước chừng gặp mặt hai ba lần, dùng cách đi du lịch khắp các nước này, bọn họ không phải phải sống chung lâu ngày rồi sao?
"Còn rất điên cuồng đó ! Đúng là tính tình của Nghệ thuật gia."
"Nghệ thuật cái đầu em á! Em nói trong khi chụp hình tự do mấy năm coi như xong, trong thời gian ngắn đến nơi chụp hình, tổn hao sức người sức của nhiều lắm em biết không hả?"
"Em hiểu biết rõ mà! Buổi sáng công ty liền đưa chỉ thị xuống, cũng báo qua điện thoại cho Nhĩ Đông Thần, không tới mười lăm phút, anh ta liền cho người đưa tới đây hai tờ chi phiếu, lập tức , chính là tiền thù lao ba tháng đó." Công ty trên dưới dường như đều tập trung đến phòng điều hành chính, tranh nhau khen tác phong phóng khoáng, Lương Diệu Giai nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, chỉ có thể lấy"Tình huống chưa bao giờ có" để hình dung.
"Anh ta quả nhiên là điên rồi!" Bóng dáng Nhĩ Đông Thần cầm máy chụp hình bùng nổ, hiện lên mơ hồ trong đầu cô, năm đó anh ta cũng có lúc biến thành người điên, những năm này hình như càng tăng thêm!
"Ai u, anh ta là Nhĩ Đông Thần! Đương nhiên là có tư cách điên cuồng; hào quang danh tiếng của anh ta, không biết có bao nhiêu thương hiệu muốn tài trợ, hơn nữa công ty chúng ta cũng không phải là vô danh tiểu tốt, chúng ta xây dựng kế hoạch cũng tương đối khả quan." Nhờ phúc của Nhĩ Đông Thần, cô dùng tốc độ ánh sáng để đến phòng kế hoạch, xem được số tiền kia là đủ rồi.
Tất hạnh Trừng á khẩu không nói được lời nào, liền lấy lợi ích mà nói, lần hợp tác này xác thực làm người ta mong đợi; theo hướng công việc mà nói, kế hoạch lớn như vậy, khẳng định đang thử thách độ ăn ý của nhϊếp ảnh gia với người mẫu..
Nhưng là, giữa bọn họ có thể ăn ý? Cho dù muốn bồi dưỡng độ ăn ý, cô sao lại có thể tạo ra khoảng cách?
Nhiều năm qua, cô cố gắng nhọc lòng, quả nhiên không phụ mong đợi, mới có thể cùng người đàn ông kia hợp tác, có thể trên phương diện hợp tác cô không quan tâm đến biểu hiện, bây giờ mới biết cô suy tính thiếu chu toàn.
Nghĩ thầm muốn cố ý biểu hiện, cô đương nhiên có yêu cầu hết sức hoàn mỹ, nếu như là liên quan đến công việc trao đổi, liên lụy đến thương hiệu của công ty, cô không thể áp chết nhuệ khí của Nhĩ Đông Thần, khiến cho anh ta ôm hận, thái độ công tác của cô cũng không phải ngạo mạn tùy hứng.
Khiến cho cô thấp thỏm lo lắng chính là khoảng thời gian ở chung nơi đất khách, kế hoạch của cô, ngụy trang của cô, vẫn có thể không chê vào đâu được, làm sao có thể để anh ta phát hiện được?
Tạm thời là công việc hợp tác trước, ước chừng gần tối là tới Thanh Đảo, không chỉ ăn ở an bài thỏa đáng, thuê khách sạn để tập trung cũng sắp xếp xong xuôi, Tất Hạnh Trừng lần nữa sợ hãi hiệu suất làm việc của Nhĩ Đông Thần.
Sau bữa tối, mọi người tiến hành trang điểm, vì sớm mai phải chuẩn bị họp, đặc biệt mời cố vấn trang phục địa phương tới, trang phục cô dâu truyền thống của Trung Quốc.
Tất Hạnh Trừng lần đầu tiên đυ.ng phải kế hoạch chặt chẽ như vậy, một chi tiết nho nhỏ cũng không thể bỏ qua; cuối cùng cũng hết một trang kế hoạch, cả đêm mất ngủ cộng thêm đi đường mệt nhọc, cô đã không còn hơi sức, lúc này cô ngồi nghiêng đầu bên cử sổ trong phòng khách sạn, cô không còn tâm trạng để biểu đạt trước ống kính.
Nhĩ Đông Thần kêu mọi người một tiếng nghỉ ngơi trước, anh đi về phía tân nương không còn hơi sức kia, "Nơi nào không thoải mái sao?" Cùng người mẫu phải hợp tác ăn ý mới được, cũng là một công việc của nhϊếp ảnh gia, nhưng ánh mắt quan tâm kia không phải xuất phát từ tinh thần nghề nghiệp.
"Tôi không sao." Trán mơ hồ thấy đau, nhưng Tất Hạnh Trừng không kêu mệt, dù là tạm thời hay kinh nghiệm trước đây, cô lại không thể để Nhĩ Đông Thần xem thường.