Chương 41: Chuyện kết hôn không thể kéo dài

Bạch Diễn Sâm đi ra khỏi nhà Tô Tích Cầm, ngồi trong xe Bentley nhả mấy ngụm khói thuốc, từ nhà Tô Tích Cầm đến trong xe, anh đã hút hết nửa gói thuốc lá.

Tựa vào ghế xe, ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở nhà cao tầng, khói điếu thuốc trên tay bay lơ lửng.

Nửa giờ sau, xe chạy ra khỏi chung cư Tố Lâm, đi về phía khu biệt thự Nam Sơn, cuối cùng dừng lại trước biệt thự mang phong cách Giang Nam.

Bạch Diễn Sâm đi ra khỏi xe, đóng cửa xe lại, đi vào trong nhà.

"Thiếu gia trở về rồi." Người giúp việc dì Dung từ cửa bếp đi ra, hô một tiếng.

Dương Thanh Thu, mặc bộ quần áo ở nhà, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, lật xem sách chính phủ, nghe thấy giọng nói của dì Dung, giương mắt nhìn lại, thấy con trai tao nhã đi vào.

"Mẹ, vẫn chưa ăn cơm ạ." Anh đi tới chỗ đối diện Dương Thanh Thu, ngồi xuống sô pha.

"Đang chờ con đó thôi?" Dương Thanh Thu nói, đồng thời buông quyển sách trong tay xuống chồng sách linh tinh bên cạnh.

Vẻ mặt Dương Thanh Thu thuần khiết, mái tóc đen nhánh búi gọn tóc sau gáy, quần áo tao nhã, toàn thân toát lên khí chất trí thức.

"Bố đâu ạ?" Hai chân Bạch Diễn Sâm vắt chéo nhau, người ngả vào sô pha.

"Con trai cấp dưới của bố con cưới vợ, bố con được mời đi dự." Khi Dương Thanh Thu nói lời này, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Nhưng Bạch Diễn Sâm gần như cũng không nhận thấy bất cứ điều gì, thản nhiên đáp một tiếng: "À."

Dương Thanh Thu nói tiếp: "A Sâm, con cũng nên lập gia đình đi, hay là nói con rốt cuộc có tính toán gì vậy hả?"

Bạch Diễn Sâm nghe mẹ nói vậy, anh lấy hộp thuốc lá từ trên người ra, lấy một điếu thuốc bỏ vào miệng, đang chuẩn bị châm lửa, Dương Thanh Thu lại nói.

"A Sâm, con xem con cũng không còn nhỏ nữa, muốn kéo dài đến khi nào đây? Bố mẹ ra ngoài gặp phải người quen, hầu hết họ đều có cháu trai và cháu gái để ôm rồi, còn bố mẹ ngay cả bóng dáng của con dâu cũng không có."

“Mẹ, giờ con cũng đang tìm người thích hợp mà!”

Bạch Diễn Sâm châm thuốc lá, buông bật lửa trong tay xuống, người tựa vào sô pha, ánh mắt híp lại, trên mặt có chút không kiên nhẫn.

"Vậy con đã tìm được chưa?"

Sau khi phun mấy vòng khói, giọng nói lạnh lẽo của Bạch Diễn Sâm vang lên: "Vẫn đang tìm."

Dương Thanh Thu nóng nảy: "Con phải biết con bây giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã không nhỏ nữa, con người ta đều vâng vâng dạ dạ hết rồi.”

Dương Thanh Thu kỳ thật rất đau đầu về hôn nhân của Bạch Diễn Sâm.

"Mẹ, việc này con tự có sắp xếp."

Dương Thanh Thu nhíu nhíu mày: "Cái này không kéo dài được đâu."

Bạch Diễn Sâm gật đầu giải thích: "Con biết mà, mẹ đừng lo." Nhưng những lời đảm bảo như vậy không làm cho Dương Thanh Thu buông lỏng đề tài này.

"A Sâm, bạn thân của bố con có một đứa con gái, con cũng quen đó, là Văn Nhã, hai ngày trước cô ấy về nước, bố con cảm thấy cô ấy rất xứng đôi với con, hay là hai đứa đi gặp mặt chút xem." Nói tới đây, Dương Thanh Thu đột nhiên dừng lại.

Bạch Diễn Sâm nhìn ánh mắt chờ đợi của mẹ mình, hơi dừng lại, rồi nói: "Mẹ, nếu như sau khi gặp mặt mà không được, vậy không phải là khiến bố khó giải thích sao?"

Mặt Dương Thanh Thu lập tức suy sụp: "Không có gì không dễ giải thích cả, đã nói rõ rồi đó, thứ bảy hai đứa gặp mặt nhau đi, địa chỉ gặp mặt mẹ sẽ chọn cho con.”

Bạch Diễn Sâm dựa đầu về phía sau, đưa tay nhéo nhéo lông mày.



Mạc Tây Cố đến nhà Tô Tích Cầm vào ngày thứ ba sau khi cô xuất viện, Tô Tích Cầm mở cửa, ngoài cửa là Mạc Tây Cố mặc âu phục màu xám nhạt, đẹp trai sảng khoái, ánh mắt thanh thản nhìn Tô Tích Cầm đang mở cửa.

"Tôi tới đưa canh." Nói xong, anh ta giương bình giữ nhiệt trong tay lên một chút.

Tô Tích Cầm lờ ở cửa, cũng không có tránh ra, dáng vẻ không có ý định để Mạc Tây Cố đi vào.

"Sau này không cần phiền phức như vậy, tôi có thể tự nấu." Nói xong, cô đưa tay muốn lấy cái bình trong tay anh ta, nhưng Mạc Tây Cố cũng không cho ngay, mà là đưa tay đẩy cửa mở ra rộng hơn.

Tô Tích Cầm một tay nắm lấy tay vịn cửa, một tay đặt ở trên cánh cửa, bị anh ta đẩy như vậy, Tô Tích Cầm đành phải buông tay, nhìn Mạc Tây Cố trực tiếp đi qua trước mặt, cô nhíu nhíu mày.

"Anh đi làm đi." Cô đóng cửa ngoài lại, cửa trong lại mở, cô nghĩ thầm lát nữa là Mạc Tây Cố đi ngay, không cần đóng.

Mạc Tây Cố đi vào phòng khách, ánh mắt nhìn xung quanh, đi tới sô pha phòng khách, đặt bình giữ nhiệt lên mặt bàn thủy tinh.