Chương 40: Anh không ưng cô là tốt

Đợi Mạc Cẩm Thiên truyền dịch xong, đã là chập tối, nhóc kia chắc là do mắc bệnh mệt nên chưa truyền dịch xong đã ngủ mất rồi.

Bạch Diễn Sâm đưa tay muốn ôm Mạc Cẩm Thiên, Tô Tích Cầm giành trước một bước, nói: "Bạch tổng, để tôi!"

Nhưng đứa nhỏ năm tuổi, hơn nữa Mạc Cẩm Thiên lớn lên khá rắn chắc, cân nặng không hề nhẹ, Tô Tích Cầm lại vừa mới bị thương, vẫn chưa khỏi hẳn, lúc nhất thời thật đúng là ôm không nổi.

Nhìn Tô Tích Cầm không thể duỗi thẳng eo, Bạch Diễn Sâm cau mày lại một chút: "Có thể ôm nổi không?"

Mặt Tô Tích Cầm lập tức có chút đỏ, cái này có tính là tự vả mặt không.

"Vẫn là để tôi bế cho! Tôi cũng không để tâm lần này." Phía sau truyền đến tiếng nói không có cảm xúc gì, Tô Tích Cầm đành phải đứng thẳng người lên.

"Vậy làm phiền anh."

Bạch Diễn Sâm giống như không nghe thấy lời cô nói, dùng áo khoác quấn lấy cơ thể nhỏ bé, ôm lên rồi rời đi.

"Đờ ra đó làm gì?" Đến cửa, quay đầu thấy Tô Tích Cầm vẫn chưa đi theo, anh không mặn không nhạt thúc giục.

Tô Tích Cầm cũng không kiên trì nữa, cất bước đuổi theo.

Bạch Diễn Sâm vẫn ôm Túi Sữa Nhỏ bước ra khỏi bệnh viện, lên xe, Tô Tích Cầm ôm cậu ngồi ở phía sau, Bạch Diễn Sâm ngẩng đầu nhìn hai người một chút.

"Giờ đã muộn rồi, đưa hai người đi ăn cơm tối trước, rồi tôi đưa hai người về."

"Phiền anh cả buổi chiều rồi, ăn tối không chiếm thời gian của anh nữa, phiền anh đưa thẳng chúng tôi về nhà là được."

Tô Tích Cầm vẫn rất khách sáo nói với Bạch Diễn Sâm, dù sao hành động chiều nay của anh thật sự vượt qua giới hạn nào đó, không chỉ vì giữa bọn họ ngoài có chút liên quan về công việc ra, những cái khác có thể nói là người xa lạ, mà hành động hôm nay của anh thật sự khiến cô không an tâm.

"Tôi đυ.ng phải cô, đương nhiên phải chịu chút trách nhiệm, về phần Cẩm Thiên, nó với tôi là bạn bè, bạn bè có khó khăn giúp đỡ nhau rất bình thường."

Lời nói của Bạch Diễn Sâm rất bình thản, hiển nhiên rẽ trái nói cho Tô Tích Cầm biết là cô nghĩ nhiều rồi.

Tô Tích Cầm nhìn bóng lưng anh, nhíu mày: "Cho dù như vậy, cũng đã làm phiền quá nhiều thời gian của anh rồi."

Bạch Diễn Sâm không nói gì nữa, Tô Tích Cầm cũng không mở miệng nữa, trong xe lại sinh ra bầu không khí im lặng, sau đó hai người gần như không nói chuyện. Trên đường, Bạch Diễn Sâm lái xe thỉnh thoảng ngước nhìn cô qua kính chiếu hậu, chỉ thấy cô rũ mí mắt xuống, bộ dạng trầm tư.

Anh nhíu mày nhìn về phía trước với ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt ngưng trọng.

Đến khu chung cư, Bạch Diễn Sâm xuống xe đón lấy Mạc Cẩm Thiên vẫn đang ngủ say từ trong tay cô.

"Để tôi ôm lên là được." Sau khi trong tay Tô Tích Cầm trống rỗng, hai tay không khỏi duỗi qua nói.

Bạch Diễn Sâm ôm Mạc Cẩm Thiên, thấy cánh tay Tô Tích Cầm duỗi tới, nhíu mày, ánh mắt mang theo sắc bén dừng trên mặt cô.

Ý rất rõ ràng, đến nỗi đôi tay Tô Tích Cầm vươn tới giữa thì dừng lại, đối mặt với ánh mắt sắc bén của anh, trong lòng sợ hãi từ từ trầm xuống, cúi đầu.

Trong lúc cô cúi đầu, Bạch Diễn Sâm cất bước, buông một câu: "Lo ấn thang máy đi."

Tô Tích Cầm cắn cắn môi, cất bước đuổi theo, mở cửa nhà ra, Tô Tích Cầm khom lưng đổi giày, vì trong nhà không có đàn ông, cho nên Tô Tích Cầm không có chuẩn bị dép nam, sau khi cô thay giày, đứng dậy nói.

"Không có dép lê nam, đưa thằng bé cho tôi, tôi ôm vào."

"Vừa rồi ở bệnh viện ôm không nổi, còn muốn ra vẻ mạnh mẽ cái gì?"

Nói nói, Bạch Diễn Sâm nói không chút lưu tình, mặt cô nóng lên, chỉ đành ngượng ngùng rút tay về.

"Vậy anh mang dép của tôi đi!" Cô lập tức bỏ dép ra khỏi chân của mình rồi đưa nó đến chân của anh.

Bạch Diễn Sâm cúi đầu nhìn đôi dép cỡ ba mươi bảy kia, chân cỡ bốn mươi mấy của anh có thể xỏ vào?

Cuối cùng, anh ôm Mạc Cẩm Thiên cứ vậy cởi giày ra, chân mang tất trắng trực tiếp giẫm lên sàn nhà, thản nhiên nói: "Phòng ở đâu?"

Tô Tích Cầm nhìn hành động của ann, lập tức sững sờ, ở sau khi anh hỏi mới giật lại tinh thần, xỏ đôi dép bông đi vào bên trong, dẫn anh đi vào trong phòng Mạc Cẩm Thiên.

Tô Tích Cầm đi ra khỏi phòng Mạc Cẩm Thiên, thấy Bạch Diễn Sâm đứng ở trên ban công, lưng hướng về phía cô, đang nói điện thoại.

Trong nhà cũng chỉ có cô và đứa nhỏ, đối với việc đột nhiên đến của Bạch Diễn Sâm, cô có chút không thoải mái, nhưng lời đuổi người thật sự cũng không nói ra được.

Cô xoay người đi rót nước, đợi rót nước xong quay lại, Bạch Diễn Sâm đã cúp máy, từ ban công đi vào, đôi tất trắng giẫm lên sàn, bước chân tao nhã đi đến bên sô pha, ngồi xuống, sau đó hai chân vắt chéo, quay đầu nhìn cô.

Tô Tích Cầm bị anh nhìn như vậy, cảm giác ngượng nghịu lại nổi lên, để kéo dãn bầu không khí này, cô đưa nước trong tay đến trước mặt anh.

"Hôm nay cám ơn anh, mời anh uống nước."

Bạch Diễn Sâm nhìn nước cô đưa tới, cũng không nhận, giương mắt, nhìn cô thật sâu.

Bị nhìn không được tự nhiên, Tô Tích Cầm đành phải đặt ly nước lên mặt bàn thủy tinh, phát ra một tiếng "cộp", làm dịu không khí ngưng đọng.

"Nơi này chỉ có hai mẹ con cô ở?" Anh đột nhiên hỏi.

Tô Tích Cầm lui về phía sau vài bước nhìn anh, lóe mắt một cái: "Đâu có, một nhà ba người chúng tôi ở đây.”

Bạch Diễn Sâm nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía cô rõ ràng trở nên sắc bén: "Vậy sao ngay cả một đôi dép nam cũng không có?"

Rõ ràng là giọng điệu nhàn nhạt, nhưng Tô Tích Cầm cảm thấy lời này còn sắc hơn cả mắng mỏ, lời nói dối bị rạch thủng, cảm thấy vô cùng xấu hổ, hai tay xoắn lại, cô ngồi xuống một bên sô pha, nghĩ thầm, nếu đã nói đến điều này, không bằng cứ nói rõ ràng đi! Vậy là, cô ngước mắt lên, nói.

"Bạch tổng, tôi cũng không gạt anh, quả thật chỉ có hai mẹ con chúng tôi ở, cho nên chúng tôi cô nhi quả mẫu ở, anh xuất hiện ở đây thật sự không ổn, chồng tôi có thể đến bất cứ lúc nào, nếu để chồng tôi nhìn thấy, sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết. Cho nên không có việc gì nữa, mời anh trở về sớm một chút, thế cũng không mang phiền toái gì cho anh."

Tô Tích Cầm hiểu những lời này của cô thật sự rất không nể mặt, nhưng cô vẫn muốn nói, cô là phụ nữ đã có chồng, cho dù cô và Mạc Tây Cố bất hòa, nhưng cũng không thể vì như vậy mà dấy lên scandal gì được, như vậy chỉ có thể khiến cô khó xử mà thôi.

Bạch Diễn Sâm khẽ nhấc mắt lên, nheo mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, thật lâu sau cũng không nói gì.

- - -

Tô Tích Cầm nhìn cốc nước đun sôi chưa uống trên mặt bàn thủy tinh ngẩn người, bên tai lại vang lên tiếng Bạch Diễn Sâm nói trước khi rời đi.

"Một người phụ nữ đã có chồng nghĩ ngợi có hơi quá nhiều rồi đó, muốn lọt vào mắt tôi, còn phải xem thân phận gì cái đã?"

Đúng vậy, một người phụ nữ có chồng như cô sao Bạch Diễn Sâm có thể để lọt mắt, không lọt là tốt.

Đối với sự giúp đỡ của anh hôm nay, có lẽ là cô đã từng từ chối anh, đây là một loại thủ đoạn công lược trá hình.

Nói thật ra, từ trường học đến bệnh viện, người làm bố mới có thể làm những hành động như vậy. Đây cũng là lần duy nhất cô không phải một mình mang con đến bệnh viện trong năm năm nay, nói không xúc động là giả, đặc biệt khi nhìn anh an ủi con trai, mắng y tá làm đau Mạc Cẩm Thiên, y như anh chính là bố của Mạc Cẩm Thiên.

Chân thật như vậy, có tình cảm như thế.

Nhưng tất cả điều này không phải là thực tế, khi tất cả mọi thứ trôi qua, cuộc sống của cô sẽ rơi vào tình trạng bất ổn hơn.

Đã đủ lộn xộn rồi, cô không muốn cuộc sống càng trở nên lộn xộn hơn.