Chương 39: Cậu nhóc rất để ý anh

Mạc Cẩm Thiên cau đôi mày nhỏ, nghĩ nghĩ: "Cháu vẫn nên gọi Bạch Bạch thì hơn đi ạ! Giống như Tô Tô á."

Ánh mắt Bạch Diễn Sâm liếc về phía Tô Tích Cầm trầm mặc ở một bên, thấy cô không nói gì, anh quay đầu lại, nhìn nhóc con môi đỏ răng trắng, trên mặt không có biểu tình gì nói: "Cái này cháu nên hỏi thử mẹ cháu xem."

Mạc Cẩm Thiên rất thông minh, hiểu được ý của Bạch Diễn Sâm, quay đầu nhìn về phía Tô Tích Cầm, chớp chớp đôi mắt to: "Tô Tô, mẹ cảm thấy con nên gọi là gì?"

Tô Tích Cầm đang cúi đầu ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn qua liếc lại giữa hai khuôn mặt, cuối cùng bình tĩnh đáp lại: "Cẩm Thiên, không thể không lễ phép, nên gọi là bác Bạch."

Bạch Diễn Sâm quay đầu, nhìn ánh mắt nhàn nhạt của Tô Tích Cầm, giọng lạnh lẽo: "Bác Bạch?"

Bộ cô nói sai rồi sao? Sao đôi mắt của anh lại rất không hài lòng thế. Cô chút không chịu nổi đưa tay ôm Cẩm Thiên lại, có con ở bên người sẽ có cảm giác an toàn hơn chút.

"Để tôi bế Cẩm Thiên đi!"

Bạch Diễn Sâm không để ý tới hành động của cô, cứ nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, cô đành phải cúi đầu nói: "Về tuổi tác đương nhiên nên gọi là bác."

Bạch Diễn Sâm không biết là vì lớn tuổi hay là cái chữ bác này, lông mày rậm nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, da đầu Tô Tích Cầm tê dại, ánh mắt gì đây, hẳn là cô đâu có nói sai chứ!

Bầu không khí có chút ngưng lại, Mạc Cẩm Thiên ngẩng đầu lên, nhìn mẹ, một hồi lại ngẩng đầu nhìn Bạch Diễn Sâm, phát giác bầu không khí có chút kỳ quái, vội há miệng giải thích: "Tô Tô, tuy tuổi của chú lớn hơn chúng ta, nhưng con cảm thấy chú vẫn rất trẻ, nên cứ gọi là Bạch Bạch đi ạ!"

Nói xong, cậu lười biếng bày ra tư thế thoải mái trong lòng Bạch Diễn Sâm, bộ dáng không muốn rời khỏi vòng tay anh, nói: "Bạch Bạch, Tô Tô đã đồng ý để chúng ta kết bạn rồi đó."

Tầm mắt Bạch Diễn Sâm dời khỏi người cô quay về phía Mạc Cẩm Thiên, không rõ nguyên nhân hỏi: "Kết bạn?"

"Vâng ạ, lúc Tô Tô bị thương, chú đã nể mặt cháu tìm bác sĩ giỏi tới, nên Tô Tô mới khoẻ nhanh như vậy. Bây giờ cháu bị bệnh, chú lại đưa cháu đến bệnh viện, có thể kết bạn hay không là xem ở những lúc khó khăn, cho nên cháu muốn kết giao với người bạn này."

Mạc Cẩm Thiên tự giải thích.

Tô Tích Cầm không nghĩ tới cậu nhóc thật sự sẽ nói những lời này với Bạch Diễn Sâm, cô lập tức nhíu mày, vội vàng đưa tay ngăn lại: "Cẩm Thiên, không được như vậy, lại đây với mẹ."

Lông mày nhỏ kia nhíu lại: "Tô Tô?"

Tô Tích Cầm vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Đừng lẽo đẽo trên người Bạch tiên sinh, tự mình ngồi đi, có thể dựa vào người mẹ."

Câu nói cuối cùng có tác dụng, nghe thấy có thể dựa vào người cô, cậu nhóc kia lập tức xuống khỏi người Bạch Diễn Sâm, di chuyển cơ thể nhỏ bé về phía cô, vì cậu nhóc này thích nhất chính là được ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Tô Tích Cầm.

Bạch Diễn Sâm cau mày nhìn Túi Sữa Nhỏ vừa rồi còn muốn kết bạn với anh, nhưng chỉ vì một câu nói của Tô Tích Cầm mà đã vội vàng muốn rời khỏi anh, không khỏi thốt ra.

"Chú có thể kết bạn với cháu."

Mạc Cẩm Thiên nghe vậy, cơ thể nhỏ bé dừng lại, quay đầu: "Bạch Bạch, chú thật sự đồng ý kết bạn với cháu sao ạ?"

"Ừm, có thể thử làm bạn."

Mạc Cẩm Thiên vừa nghe, lập tức tươi cười: "Bạch Bạch, cháu đã nói mà, chú nhất định là muốn làm bạn với cháu nên mới có thể đối tốt với cháu như vậy."

Dứt lời, cậu xoay người lại, hai bàn tay nhỏ bé mập mạp ôm lấy cổ anh, biểu hiện sự vui mừng của cậu, khóe miệng Bạch Diễn Sâm cũng hơi cong lên.

Tô Tích Cầm: "..."

Mạc Cẩm Thiên vì sốt hơn ba mươi chín độ năm, phải tiêm, sau khi nghe được tin, Mạc Cẩm Thiên dựa vào người Tô Tích Cầm, kéo khuôn mặt mếu máo, tay nắm chặt tay Tô Tích Cầm.

"Tô Tô, mẹ nói với bác sĩ đi, tôi uống thuốc là được rồi, không cần tiêm đâu."

Lúc này, y tá đi tới hô: "Cậu bạn nhỏ Mạc Cẩm Thiên, lại đây tiêm nào."

"Một tý là xong ngay ấy mà, đàn ông con trai đâu thể sợ cái này." Tô Tích Cầm nhỏ nhẹ dỗ dành, hơn nữa bốn phía này đều là tiếng oa oa của trẻ con phải tiêm, Mạc Cẩm Thiên càng thêm hoảng hốt.

"Con là trẻ con." Mạc Cẩm Thiên giống như chú mèo con cầu xin cọ cọ vào người Tô Tích Cầm.

Tô Tích Cầm có chút bất đắc dĩ. Lúc này, Bạch Diễn Sâm ôm lấy Mạc Cẩm Thiên, đi về phía chỗ truyền dịch, vừa đi vừa nói.

"Làm bạn với chú thì phải giống như chú không sợ chút cảm giác khó chịu của kiến cắn, thật ra không đau chút nào đâu, nhịn chút xíu là tốt rồi, có thể làm được không?"

Mạc Cẩm Thiên mở to mắt, có chút khó xử, kỳ thật cậu thật sự không thích tiêm, nhưng Bạch Bạch lại nói phải giống anh nên cậu đành phải ra vẻ dũng cảm gật đầu.

Tô Tích Cầm không nghĩ tới Bạch Diễn Sâm nói vài câu đã khuyên được con trai, có chút khó hiểu, dù sao tính tình con trai cô là kiểu một khi nhận định chuyện gì thì rất khó thuyết phục thay đổi, xem ra thằng nhóc này thật sự thích Bạch Diễn Sâm.

Đây là điều tốt hay xấu đây?



"Bố ôm chặt cậu bé, mẹ giúp giữ tay cậu bé." Y tá tiêm nhìn Mạc Cẩm Thiên trong mắt có bối rối nói.

Tô Tích Cầm nghe nói như vậy, há mồm muốn giải thích, lại bị Bạch Diễn Sâm cắt ngang: "Cô cố định tay thằng bé chút."

Cô đành phải thu lời lại, hai tay đè bàn tay nhỏ bé của Mạc Cẩm Thiên đặt trên mặt bàn.

Bạch Diễn Sâm ôm chặt Mạc Cẩm Thiên, ôn nhu dỗ dành: "Không cần sợ, lát nữa là tốt thôi."

Vì đã đồng ý với Bạch Diễn Sâm, Mạc Cẩm Thiên lại không dám tự lật mặt, đành phải đáp lại một tiếng ừm.

Khi kim tiêm của y tá đã cắm vào trong mạch máu của cậu, Mạc Cẩm Thiên vẫn nuốt lời, cất tiếng khóc lớn, điều này làm cho sắc mặt Bạch Diễn Sâm trầm xuống, trách cứ y tá tiêm một tiếng.

"Cô là người mới à?"

Y tá nhìn ra Bạch Diễn Sâm toát ra luồng khí của vương giả, lại nghe thấy anh trầm giọng quát lớn, hay hơi co rúm lại, điều này khiến cho kim tiêm có chút lệch, Mạc Cẩm Thiên lại khóc càng lớn hơn.

Tô Tích Cầm nhìn thấy thay đổi trong tay y tá, quay đầu ngăn Bạch Diễn Sâm lại: "Anh im lặng chút đi, quấy nhiễu y tá càng khó tiêm hơn."

Bạch Diễn Sâm bị người phụ nữ quát lớn, cũng không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn chằm chằm động tác trong tay y tá. Y tá nơm nớp lo sợ, cố gắng thực hiện một cách nhẹ nhàng nhất có thể, dưới ánh mắt chăm chú của hai người, cuối cùng cũng xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đưa Mạc Cẩm Thiên vừa tiêm xong đi tới khu truyền dịch, cậu nhóc kia đã không sao nữa, chỉ là nhìn chằm chằm bàn tay mình vừa tiêm kia có chút oán niệm, vừa rồi sao lại khóc? Mất mặt quá đi mà, liệu Bạch Bạch có vì vậy mà không thích cậu nữa không?

Khi cậu bé đang suy nghĩ sâu xa ở chỗ ngồi, điện thoại của Bạch Diễn Sâm vang lên, anh xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại, hai mẹ con ngồi trên ghế chờ.

"Tô Tô, vừa rồi có phải con rất mất mặt không?"

Tô Tích Cầm ngồi ở một bên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn dính nước mắt, đưa tay nhéo nhéo hai má cậu: "Ở trước mặt mẹ con đã mất mặt từ lâu rồi, ok?"

Mạc Cẩm Thiên: "..."

Mạc Cẩm Thiên ngẩn người nhìn về hướng Bạch Diễn Sâm rời đi, đột nhiên lại thở dài.

"Haiz.."

Tô Tích Cầm lại quay đầu: "Sao vậy?"

"Mẹ nói xem, liệu Bạch Bạch có không thích con nữa, rồi sẽ không kết bạn với con nữa không?"

Tô Tích Cầm cau mày, thì ra nhóc ta là để ý cái này.