"Sao mọi người lại nhìn con như vậy ? " Cô đỏ bừng mặt, không tự nhiên mà dời ánh mắt mình đi nơi khác.
"Tiểu Mễ, chúng ta đã thấy." Mẹ Thủy cười đến vô cùng mập mờ, "Hai đứa ở trên xe hôn đến nhiệt tình như lửa nha "
Mặt giống như là bị lửa đốt, Thủy Y Mễ không biết nên giải thích thế nào khi mình mới vừa rồi cũng đắm chìm vào nụ hôn đó
"Mẹ, mẹ đừng có cười gian tà như vậy có được hay không?"
"Tiểu Mễ, Đông đại thiếu gia có đồng ý cùng con kết hôn hay không?" Đây mới là chuyện ba Thủy quan tâm nhất
Thủy Y Mễ nhớ đến vừa rồi bản thân nghe được Đông Nhật Dương nói một câu rất quan trọng, nhưng rốt cuộc là hắn nói gì đây ?.
"Con. . . . . . Không nhớ rõ."
"Cái gì?" Ba Thủy rống to, "Chuyện quan trọng như vậy tại sao con có thể quên đây?"
"Không nhớ rõ chính là không nhớ rõ a." Thủy Y Mễ ăn vạ hô to sau đó mặc kệ ba mình ở phía sau gào thét, nhanh chóng chạy thẳng về phòng của mình.
"Đứa nhỏ này. . . . . ." Hai vợ chồng nhìn con gái biến mất, chỉ biết nhìn nhau lẩm bẩm.
Về đến nhà Đông Nhật Dương trực tiếp nói cho cha mẹ hắn nguyện ý cưới Thủy Y Mễ, về phần tại sao hắn đột nhiên chuyển biến lớn như vậy thì một chữ cũng không nói.
Mà ba Đông cũng không quan tâm cái này, hắn vui vẻ là vì Ngự Trù Phường rốt cuộc được cứu rồi, cho nên hắn hưng phấn không thôi vội vàng bảo bà xã nhanh chóng gọi điện thoại thông báo cho Thủy gia, còn có người nắm quyền Đông gia là Đông Lão Thái Gia nữa.
Sau khi nhận được sự đồng ý, công tác chuẩn bị cho chi tiết buổi lễ được hùng hùng hổ hổ triển khai, nhưng hai đương sự nhà mình thì lại làm như không có chuyện gì liên quan đến họ, cứ như bình thường mà tiếp tục đễn công ty làm việc, cho đến ngày tổ chức hôn lễ thì hai người mới gặp mặt nhau lần thứ hai.
Thủy Y Mễ nhìn bữa tiệc đang cực kỳ náo nhiệt, lại nhìn chằm chằm vào ảnh cười cực lớn, khóe mắt không nhịn được mà co quắp. Kỹ thuật bây giờ cũng thật là quá lợi hại a, bọn họ không có đi chụp ảnh cưới nhưng bây giờ lại có bức ảnh cả hai đang nhìn nhau vô cùng đắm đuối đang ngang nhiên xuất hiện ở đây =.=
A, trời ạ, nàng thật sự đã kết hôn!
Đến giờ phút này cô mới nhận thức được thì ra là mình quá ngây thơ rồi, thế mà lại vì để được ăn mấy món đồ ăn thất truyền đấy mà đem mình chôn vào cái hố hôn nhân, có phải là quá thiểu suy nghĩ hay không? Đáng tiếc, bây giờ nói gì cũng đã chậm,cô cũng không có can đảm trước mặt bao nhiêu người như vậy mà đào hôn a !
"Sợ sao ?" Thật vất vả lắm mới thoát khỏi đám người ngoài kia cứ bám lấy mình, Đông Nhật Dương đi đến bên cạnh cô.
"Nếu như bây giờ tôi chạy trốn thì sẽ như thế nào?" Thủy Y Mễ đối với ông xã mới nhậm chức của mình rất vô tư mà đùa cợt.
"Bà xã yêu quý, em nói sao cơ?" Đông Nhật Dương cười đến rất nhẹ, nhưng là trong mắt lại tản mát ra ánh sáng bén nhọn, Thủy Y Mễ bị dọa sợ tới mức lông tóc đều dựng đứng .
"Ha ha, đừng nóng giận, tôi chỉ đùa thôi mà." Cô vội vàng lấy lòng hắn mà cười gượng mấy tiếng.
"Em yêu, thay vì ở chỗ này suy nghĩ lung tung không bằng thay ông xã của em đi kính khách khứa mấy ly rượu đi ." Hắn nói xong liền dắt tay cô đi thẳng đến đám khách kia
Thủy Y Mễ tự biết mình đuối lý, đành để mặc cho hắn lôi đến đám người đang vừa uống rượu vừa tán gẫu kia, vừa đi hết một vòng mặt của Thủy Y Mễ đã trở nên đỏ bừng, đầu có chút choáng váng
Cô kéo cánh tay Đông Nhật Dương, dựa hoàn toàn vào người hắn “ Tôi … không đứng nổi nữa” Cô nhỏ giọng cầu cứu hắn “Có nên uống nữa không?”
Đầu bắt đầu đau,cô níu chặt cánh tay chồng mình, năn nỉ nói: "Mau nghĩ biện pháp đi”
Đông Nhật Dương nghiêng đầu nhìn thấy cô say đến mặt đỏ như quả cà chua, không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra hiệu với phù rể để hắn tới đây tiếp rượu, sau đó đỡ Thủy Y Mễ rời khỏi đại sảnh tổ chức bữa tiệc bảo tài xế đưa bọn họ trở về Đông gia .
Mới vào đến cửa nhà Thủy Y Mễ liền chạy tới phòng tắm ói đến thất điên bát đảo .
"Em có sao không?" Đông Nhật Dương đứng ở cửa phòng tắm, nhìn dáng vẻ khó chịu của cô thì cảm thấy lúc trước mình nhất quyết kéo cô đi mời rượu là một quyết định không sáng suốt .
Hồi lâu, Thủy Y Mễ cảm thấy đầu không có đau đớn như trước nữa thì chậm rãi đứng dậy, cặp mắt mông lung nhìn hắn nũng nịu: "Tôi muốn tắm, anh đi ra ngoài đi." Nói xong, còn đẩy mạnh hắn đi ra ngoài, không khách khí chút nào đóng sầm cửa lại.
"A, xem ra đã say đến mức hồ đồ rồi sao?" Bằng không sao có thể đẩy mạnh hắn ra ngoài như vậy?
Đông Nhật Dương buồn cười, xoay người đến một gian phòng tắm khác để rửa sạch mình, nửa giờ sau, hắn ra khỏi phòng tắm thì lại không nhìn thấy Thủy Y Mễ đâu.
"Thủy Y Mễ, em vẫn còn ở bên trong sao?" Hắn gõ nhè nhẹ đánh cửa phòng tắm.
Bên trong truyền đến ừng ực ừng ực, âm thanh mơ hồ không rõ
"Em đang nói cái gì?" Đông Nhật Dương gọi thêm lần nữa, đợi cô mãi không thấy lên tiếng thì lấy tay dựt mạnh cửa phòng tắm “ Anh vào nha”
"Em rốt cuộc. . . . . ." Đông Nhật Dương nhất thời ngây ngẩn cả người, thân thể đầy đặn trắng noãn của cô ở trong bồn tắm không hề che dấu gì mà bày ra trước mắt hắn.
Thủy Y Mễ nằm ở trong bồn tắm ngủ ngon lành, môi đỏ mọng khẽ mở ra rồi lại khẽ đóng lại, hô hấp có quy luật, Đông Nhật Dương cảm giác hô hấp của mình cũng trở nên gấp rút, bụng thoát ra một cỗ nóng rực, không ngừng đốt cháy lý trí của hắn.
"Cô gái ngốc này." Đông Nhật Dương nhịn không được mà mắng, rút khăn tắm trên người mình ra, tiến lên đem cô từ trong nước bế lên, dùng khăn tắm bao lấy thân thể mềm mại của cô.
"Cũng không sợ ngã bệnh." Hắn lầu bầu, ôm lấy cô rời khỏi phòng tắm.
"Ưʍ. . . . . . sao vậy?" Đột nhiên bị lay động khiến Thủy Y Mễ mở mắt ra, nói lầm bầm: "Đây là ở đâu?"
Thì ra cô gái này quên hôm nay là ngày mình kết hôn?
"Đây là phòng của chúng ta." Đông Nhật Dương tức giận trả lời, cắn răng đem đêm tân hôn của hai người biến thành lúc hắn phải phục vụ cô thật tốt.
"Ừm" Lầu bầu một tiếng, cô lại an tâm dựa vào bộ ngực hắn tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Em cứ như vậy mà yên tâm về anh sao?" Hắn nhìn gương mặt ngủ không chút đề phòng của cô tự nhủ, "A. . . . . ."
Nửa đêm, Thủy Y Mễ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bàn tay nhỏ bé mập mạp dùng sức đẩy người đang gủ rất say bên cạnh, "Tôi muốn uống nước. . . . . . Uống nước. . . . . ."
Đông Nhật Dương bị cô đánh thức nên ngồi dậy nhìn cô một lúc, thấy cô càng càng thét không ngừng, lông mày ngọn núi càng thêm nhíu chặt, sau khi hít sâu một hơi, hắn đành chấp nhận xuống giường đi lấy nước cho cô.
"Uống xong thì không được náo loạn nữa." Người đàn ông chịu đựng tâm tình khó chịu, dùng ngữ điệu uy hϊếp nói, cũng không cần biết cô có nghe được hay không.
Thủy Y Mễ đưa ly nước lên miệng uống ừng ực ừng ực , không còn kịp nuốt xuống , nước từ khóe miệng chảy xuống cô theo bản năng đưa lưỡi màu hồng phấn ra liếʍ liếʍ.
Đông Nhật Dương cả buổi tối phải chịu nghẹn một bụng tức giận, giờ lại thấy một màn kí©h thí©ɧ như vậy thì tiện tay đem nước đặt lên tủ ở đầu giường, cúi xuống ngậm đôi môi hồng nhuận của cô.
"A. . . . . ." Thủy Y Mễ bất thình lình bị hôn nên lập tức tỉnh hắn, khẽ giãy giụa, "Ưmh. . . . . ."
Nhẹ nhàng cạy cánh môi mềm mại ướŧ áŧ, đầu lưỡi của hắn như một con rắn mà chui vào khoang miệng của cô nhẹ nhàng liếʍ liếʍ thành miệng, từ từ câu dẫn cái lưỡi non mềm của cô, hắn không ngại phiền phức khi lặp đi lặp lại một động tác khiến người dưới thân liên tục thở gấp