Sở Hi Thanh gặp một cơn ác mộng.
Trong giấc mộng, hắn đưa thân đến trước một toà lăng mộ rộng lớn hết sức khí thế.
Trước lăng mộ còn có một tấm bia đá rất lớn, cao khoảng ba trượng, trên bia còn có những chữ to lớn đỏ thắm như máu, nét chữ mạnh mẽ, chấn động nhân tâm.
Đó là: “Mộ phần của Đại Ninh Bá Võ Vương, An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca”
Hai bên bia mộ còn có một đoàn nam nữ mặc đồ cổ trang màu trắng đang gào khóc bi thương, than thở khóc lóc.
Phương xa còn có một đám tướng sĩ mặc giáp trắng, xếp dài từ sườn núi cho đến chân núi, lít nha lít nhít như núi, lại tựa như biển.
Chỉ có Sở Hi Thanh mặc một chiếc áo bào đỏ được sử dụng khi thành hôn, hoàn toàn không hợp với những người chung quanh.
Không biết vì sao, rõ ràng Sở Hi Thanh còn sống, nhưng hắn lại không thể cử động.
Hắn bị mấy tên đàn ông cao lớn mạnh mẽ, đưa vào trong một chiếc quan tài.
Bên trong quan tài đã có một vị nữ tướng quân đang nằm.
Nàng mặc một bộ chiến giáp xích kim uy vũ, khuôn mặt cũng bị một tầng giáp bao phủ, hai tay để ở trước ngực, không nhúc nhích, cũng không có một tiếng động.
Sở Hi Thanh nhìn thấy bên ngoài quan tài còn có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, sắc mặt nghiêm túc, nhìn như bi thương mà nhìn hắn.
Nhưng mà trong mắt người này, lại có một tia lạnh lẽo đủ để đóng băng tâm thần người khác.
Người này. . . hình như là đường thúc của hắn.
Sau lưng người này còn có một đám bóng người, bọn họ giống như đang khóc, nhưng trong mắt lại không có chút nước mắt nào, trái lại khóe môi còn cong lên, giống như đang cười trộm.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy l*иg ngực của mình chất chứa giận dữ và hận thù vô hạn.
Hắn muốn bò lên, muốn gϊếŧ cho nơi này thây chất thành núi, máu chảy thành sông, tàn sát hết đám lòng lang dạ sói này.
Nhưng hắn thật sự không thể nào động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc nắp quan tài dày cộm, nặng nề kia từ từ kéo lên.
Khoảnh khắc này, Sở Hi Thanh lập tức bừng tỉnh từ giấc mộng.
Hắn thở phì phò không ngừng, quần áo trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Ba tháng qua, cứ cách vài ngày là hắn lại mơ thấy tình cảnh đó, lại trải qua nỗi tuyệt vọng khó có thể diễn tả thành lời ở trong giấc mộng.
Sở Hi Thanh hít sâu một hơi, cố gắng để cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chân trời đã hiện ra ánh bạc, cũng có từng trận tiếng chuông vang lên ở nơi xa xa.
Sở Hi Thanh vội vàng ngồi dậy, thay bộ đồng phục của đệ tử mới lĩnh tối hôm qua.
Hắn đi ra ngoài, nhìn thấy Sở Vân Vân đang rửa mặt ở dưới mái hiên.
Thiếu nữ cũng đã thay quần áo, bộ đồng phục bó sát người đã phác họa ra dáng người xinh đẹp của nàng, eo thon nhỏ nhắn, chân dài thẳng tắp, cộng thêm gương mặt xinh đẹp kia, tất cả đều phù hợp với thẩm mỹ của Sở Hi Thanh.
Dưới ánh nắng sớm, thiếu nữ càng xinh đẹp không gì tả nổi.
Sở Hi Thanh hơi thất thần, trong mắt hiện ra vài phần kinh ngạc: “Tướng quân đại nhân, tâm trạng không tệ nhỉ, có chuyện gì vui sao?”
Sở Vân Vân đang đánh răng, nàng cắn cành dương liễu, kinh ngạc nhìn qua, giọng nói hơi mơ hồ: “Sao ngươi biết tâm trạng của ta không tệ?”
“Nhìn ra thôi.”
Sở Hi Thanh cầm một cái đòn gánh ở góc tường, đi qua: “Trước kia, sáng nào ngươi cũng cau mày, dáng vẻ như tâm sự nặng nề, chỉ có hôm nay là khác, không còn cau có nữa.”
Sở Vân Vân sờ sờ hàng lông mày của mình, lập tức bật cười một tiếng.
Có lẽ là sau ba tháng bận rộn, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tia hy vọng.
Người này, đúng là rất tỉ mỉ.
Sở Vân Vân nghĩ đến đây, liền thấy Sở Hi Thanh đưa đòn gánh trong tay qua: “Ngươi rửa mặt xong liền đi gánh hai thùng nước đi, ta muốn tắm rửa một chút.”
Muốn nói Tạp vật viện này có khuyết điểm gì, thì chính là trong viện không có giếng nước.
May mà có Sở Vân Vân ở đây, đừng thấy nữ nhân này không có thiên phú làm việc nhà, nhìn mặt trông cũng giống như đang bị bệnh tật, nhưng nội tình thân thể của nàng vẫn còn, là một tay hảo thủ trong những việc chân tay tốn sức.
Thỉnh thoảng nàng cũng làm hỏng một ít đòn gánh hoặc là thùng gỗ gì đó, nhưng ở thế giới cổ đại này, giá đồ gỗ rẻ hơn đồ gốm sứ, quần áo và đồ sắt nhiều lắm.
Khóe miệng Sở Vân Vân hơi co lại, nhưng vẫn cầm đòn gánh lên, đi ra ngoài sân để gánh hai thùng nước về.
Khi đặt thùng nước xuống, nàng mới nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, lát nữa khi người đi đến nhà ăn để ăn sáng, nhớ phải đưa cho bác gái lấy cơm một lượng bạc, để cho bác gái chuẩn bị cơm nước hai ngày cho ngươi.”
Sở Hi Thanh nghe thấy lại phải mất thêm một lượng bạc thì khóe miệng giật giật vài cái.
Cơm nước hai ngày mà một lượng bạc, cũng quá đắt rồi chứ?
Mua một cái bánh bao ở bên ngoài chỉ mất có ba đồng tiền, hắn ra ngoài mua không được sao?
Sở Vân Vân chỉ nhìn vẻ mặt của Sở Hi Thanh liền đoán được suy nghĩ của hắn, nàng nhếch miệng lên, nói: “Đến thời điểm đó thì ngươi sẽ biết thôi.”
Sở Hi Thanh thả cành liễu đánh răng xuống, suy tư nhìn về phía Sở Vân Vân ở đối diện: “Thật ra ta càng muốn biết, tại sao ngươi lại quen thuộc với võ quán Chính Dương này như vậy? Trong truyền thuyết, sau khi An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca kế thừa chức vị của phụ thân thì vẫn luôn ở trong quân, khi còn sống cũng không gia nhập bất cứ tông môn nào, cũng chưa từng đến thành Tú Thủy.”
Cái gọi là Đại Ninh Bá Võ Vương, An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca, chính là vị muội muội tiện nghi ở trước mắt này.
Nàng vốn đã 28 tuổi, nhưng sau khi hai người phục sinh, cũng không biết vì sao mà diện mạo của và dáng người của Sở Vân Vân lại trở về hồi 14 tuổi.
“Lời đồn giang hồ mà cũng đáng tin à?” Sở Vân Vân thấy buồn cười, trong mắt hiện lên vẻ hồi ức: “Mười sáu tuổi ta mới nhập ngũ, trước khi thừa kế Thiết Sơn Tần gia, thì đã từng thay tên đổi họ, bái nhập Vô Tướng Thần Tông, chỉ là sau đó thân phận bị bại lộ, bị từ bỏ thân phận đệ tử đích truyền mà thôi.”
Sở Hi Thanh nghe vậy liền thoải mái.
Như vậy liền có thể giải thích được, vì sao Sở Vân Vân lại kiên trì muốn đến quận Tú Thủy khi hai người bọn họ mới thoát ra khỏi lăng mộ.
Hai người rửa mặt mũi xong, liền cùng nhau đi đến thao trường Đông viện của võ quán để tham gia thể dục buổi sáng.