Chương 3

Quả nhiên người dưới giường không nên thân thì lên giường lời lẽ cợt nhã chắn chắn sẽ thi nhau tuông ra.

Thời An nửa quỳ trên giường, yên lặng thầm than bản thân không biết nhìn người, cậu tự cho đã hiểu rất rõ Lục Phong Thắng nhưng không nghĩ tới đó chỉ là vỏ bọc của hắn mà thôi!

Kɧoáı ©ảʍ từ chỗ sâu nhất trong thân thể liên tục trào ra, Lục Phong Thắng nắm lấy cái cái eo vừa trắng vừa nhỏ của Thời An, nỗ lực cày cuốc.

Cúc huyệt thật chặt nhưng lại không hề khô, ngược lại mềm mại trơn ướt, nếp uống ở cửa huyệt bị căng ra, màu sắc trắng hồng, Lục Phong Thắng đẩy hông dùng dương v*t tỉ mỉ nếm thử, thật là thơm ngọt ngon miệng.

"Ưʍ... ha a... nhẹ chút... ư..." Cơ thể Thời An không ngừng bị va chạm đẩy về phía trước, đùi trong cũng bị đâm tới đỏ một mảng.

Lục Phong Thắng nhìn dấu vết trên eo Thời An, xấu xa liếʍ môi, thiếu gia nhỏ không biết được nuôi lớn thế nào mà một đứa con trai lại có làn da trắng mịn như vậy, từ đầu tới chân không có chút tỳ vết nào, sờ vào quả thật tựa như tơ lụa tốt nhất, trơn bóng thoải mái tràn đầy sức sống, khiến người ta không dứt ra nổi.

Vách thịt chặt chẽ bao lấy côn th*t, Lục Phong Thắng cảm nhận được sự mềm mại nóng ướt bên trong, cự long cực lớn phành phạch ra vào, tinh hoàn đầy đặn đong đưa, nước da^ʍ của Thời An tràn ra càng thêm kí©h thí©ɧ thân thể.

Dùng tư thế này thao một lúc, Lục Phong Thắng lại thấy không cam tâm chỉ nhìn được bóng lưng người ta, chỗ người khác thấy kinh diễm nhất của đứa nhóc này là khuôn mặt nhỏ thật xinh đẹp của cậu, khiến hắn có muốn ghét cũng không ghét nổi.

Lục Phong Thắng duy trì tư thế kia đâm thọc một lúc, liền rút côn th*t ra lật người Thời An lại đối mặt làm.

Góc độ này có thể làm rất nhiều chuyện.

Dục hỏa đốt một mảng đỏ tươi trong mắt Lục Phong Thắng, hắn ngắm nghía hai cái đầu v* hồng hào trước ngực Thời An, không nhịn được liếʍ liếʍ môi, "Cục cưng à, chỗ này làm sao lại có thể xinh đẹp như vậy chứ."

Thời An không thể nào ngờ Lục Phong Thắng trên giường lại dâʍ đãиɠ cỡ này, cậu bất lực thở dài một hơi, cậu nhóc trước nay đen tối giờ phút này bị trêu đỏ cả mặt.

Gương mặt cậu đỏ hồng, hai mắt mê ly, dường như đang bị kɧoáı ©ảʍ từ hậu huyệt kí©h thí©ɧ tới không nói nên lời, ngực cậu phập phồng, thở ồ ồ mấy hơi mới nói: "Anh... anh đừng nói nữa..."

Nhìn cậu như vậy Lục Phong Thắng cảm thấy quá đáng yêu, bộ dạng một Thời An thiếu gia mít ướt, kiêu căng bướng bỉnh trong hắn lúc đầu cùng người gợi cảm xinh đẹp lúc này hoàn toàn không liên quan tới nhau.

Lục Phong Thắng cố ý nhìn thoáng qua mặt Thời An, mở miệng lại phun ra cả đống lời cợt nhả, "Chồng cᏂị©Ꮒ em sướиɠ không? Lỗ nhỏ ra nhiều nước như vậy có phải em đang sướиɠ lắm đúng không? Hửm? Em mà cũng có lúc biết xấu hổ sao cục cưng?"

"Ai xấu hổ chứ... đừng... ưm a a... đừng có tùy tiện xuyên tạc ý của người ta như vậy!" Thời An nổi giận.

Lục Phong Thắng cúi đầu cười: "Được được được, em không có xấu hổ ~"

côn th*t thô to phía dưới đẩy huyệt thịt ra, mỗi lần va chạm hắn đều đυ.ng tới điểm G, thân thể Thời An nhẹ run run, "Em không chịu nổi nữa... anh nhẹ chút đi... hưʍ... ưm a..."

Trán Lục Phong Thắng chảy một lớp mồ hôi mỏng, nhếch môi, "Em càng nói vậy thì anh lại càng không nhẹ được vợ à."

"Anh..." Thời An tức giận, "Trên đời này không có trai thẳng nào giống anh hết!"

Lục Phong Thắng đồng ý trăm phần trăm: "Hôm nay anh mới phát hiện anh thật sự không phải trai thẳng."

"..."

"Còn muốn quậy không? Muốn ly hôn nữa không? Chồng sẽ dỗ em như vậy tiếp." Lục Phong Thắng lại cúi đầu hôn môi cậu, mυ"ŧ vào mấy cái mới nói tiếp, "Không chia phòng ngủ nữa, đêm nào cũng ôm em ngủ, đừng giận nữa nhé? Hửm?"

Thời An nghĩ một đằng nói một nẻo: "Chủ yếu là... anh không hoàn toàn giống với tưởng tượng của em..." Người họ Lục này tuy rằng tên giống bá đạo tổng tài, lớn lên cũng giống bá đạo tổng tài nhưng tính cách chả giống tí nào, từ nhỏ cậu đã muốn gả cho bá đạo tổng tài, ước mơ này đã hoàn toàn tan biến vào hôm nay rồi...

"Em tưởng tượng anh ra sao quan trọng lắm à?" Lục Phong Thắng nhéo eo cậu, "Em gả cho anh hay là gả cho anh trong tưởng tượng của em? Nhất định phải nói rõ, hiện giờ ai đang cᏂị©Ꮒ em?"

Eo Thời An bất ngờ bị nhéo, huyệt thịt bởi vì khẩn trương đột nhiên co rút lại, khiến Lục Phong Thắng bị kẹp xém chút bắn luôn.

Cả người Lục Phong Thắng đều đè lên người Thời An, đầu lưỡi liếʍ tới hai viên tròn trước ngực, đảo quanh rồi mυ"ŧ lấy.

đầu v* Thời An cực kỳ mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không dứt tiến vào cơ thể, đầu lưỡi thật mềm, liếʍ lên ngực thật ngứa, thật sướиɠ, khi sắp lêи đỉиɦ cảm giác càng người càng mãnh liệt, Thời An hé môi thở dốc, cậu thiệt vừa lòng với năng lực tìиɧ ɖu͙© của Lục Phong Thắng, coi như có hơi phù hợp với tiêu chuẩn bá đạo tổng tài trong mơ của cậu.

Kết hôn là Thời An tự mình đề nghị, không hiểu được tính cách của Lục Phong Thắng cũng là lỗi của cậu, chuyện này Thời An biết rõ. Tuy rằng cậu với Lục Phong Thắng không hẳn không vừa lòng hết thảy, nhưng mà vẫn không thể cho Lục Phong Thắng sắc mặt dễ nhìn được, cái tên đàn ôn ác ôn này thích gì thì làm đó, mới cho mấy tia nắng đã bắt đầu chói chang.

Tuyệt đối không thể để Lục Phong Thắng trèo lên đầu mình, nếu không sau này cậu đừng hòng được yên ổn, hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải được làm nóc nhà!

Hai tay Lục Phong Thắng nắm lấy eo Thời An, hắn không biết được suy nghĩ trong đầu Thời An, đẩy hông một cái, côn th*t nhanh chóng đưa đẩy trong cúc huyệt, tiếng nước bì bạch lại vang lên trong phòng, đóa hoa nở rộ, nhuộm hồng vành tai.

Cả người Thời An run lên nhè nhẹ, đuôi mắt khẽ hồng lên, nước mắt tràn ra sắp rơi xuống.

Ban đầu Lục Phong Thắng còn có tâm tư đi đùa giỡn cậu, nhưng dần cũng không phân tâm được nữa, chỉ bành bạch thao mạnh vào bên trong, tiến vào cả cây lại rút ra phân nửa, qυყ đầυ cọ vào chỗ mẫn cảm trong tràng đạo, cúc hoa nhỏ của Thời An bị ra vào tới mềm xốp ngon miệng, chuyển thành màu đỏ tươi xinh đẹp.

Chim nhỏ màu hồng phấn của Thời An lắc lư trái phải theo nhịp va chạm, tuy rằng cũng đang cương nhưng kích thước vẫn chênh lệch rất lớn nếu so với Lục Phong Thắng.

Nói ngay ra thì của Thời An cũng không xem là nhỏ, là kích thước bình thường của đàn ông Á Đông, nhiều lắm chỉ là màu sắc có hơi nhạt thôi, nhưng Lục Phong lại không như vậy, dùng mắt thường mà nhìn đã thấy được kích thước của hắn có thể đem đi tranh tài với người da đen, thể lực thì càng không cần nói tới.

"Anh muốn bắn sao..." Thời An nhận ra côn th*t trong hậu huyệt lại càng thô cứng thêm mấy phần.

Lục Phong Thắng ừ một tiếng, cuối đầu mổ một cái lên môi cậu, "Anh bắn bên trong được không? Lát nữa sẽ rửa sạch giúp em."

"Không... anh rút... rút ra rồi bắn..."

"Hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta, em không muốn thử cảm nhận một chút sao, hửm?" Lục Phong Thắng ôn nhu dỗ cậu, từng bước dụ dỗ.

Rốt cuộc thì Thời An chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi đầu, không thể so được với con cáo già như Lục Phong Thắng, chỉ một lát đã bị thuyết phục, chẳng những chịu cho hắn bắn vào trong, thậm chí còn mơ màng hồ đồ đáp ứng thêm mấy cái yêu cầu ác ôn của hắn.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo động tác của Lục Phong Thắng đột ngột phun lên vách tường trong huyệt nhỏ, thân thể cậu co rụt lại, nhất thời chỉ thấy rất nóng, chờ bình tĩnh lại mới thấy toàn bộ bụng nhỏ trướng căng, cậu rùng mình một cái, cúc huyệt không khép lại được, cảm giác lêи đỉиɦ nhờ tuyến tiền liệt thật sự quá sướиɠ.

Lục Phong Thắng cũng không rút ra mà vẫn tiếp tục đưa đẩy bên trong, Thời An đã cao trào một lần lại bị Lục Phong Thắng làm tiếp thêm lần nữa, nhất thời sướиɠ tới quên cả thở, lần cao trào thứ hai theo sát kéo tới, trong huyệt chảy ra một dòng nước thấm ướt một mảng nhỏ khăn trải giường.

Khi Thời An bị Lục Phong Thắng bế đi tắm rửa còn giảo biện: "Trên giường là gel bôi trơn á, chắc chắn là do anh đổ quá nhiều."

Lục Phong Thắng cười khẽ: "Nếu không thì em qua ngửi thử đi? Chúng ta dùng vị dâu tây đó, em ngửi xem trên đó có mùi dâu không."

"Ai thèm ngửi chứ, anh tự mình đi mà ngửi."

"Được thôi."

"..." Thời An níu lấy hắn, "Không được đi!!!"

Lục Phong Thắng bật cười, vẻ mặt Thời An sượng trân, miệng hơi hơi chu lên.

...

Giường ở tầng 1 đã bị hai người lăn lộn tới không thể ngủ, tắm rửa sạch sẽ xong, Lục Phong Thắng ôm Thời An lên phòng ngủ chính trên lầu 2.

Thời An mệt không chịu nổi nữa, bò lên giường liền lăn ra ngủ.

Lục Phong Thắng đứng bên giường vỗ vỗ mông cậu, "Đừng ngủ ở giữa, chừa chỗ cho chồng em với bé cưng à."

Thời An nhắm mắt dịch sang bên cạnh, lẩm bẩm: "Giường lớn như vậy đủ cho anh ngủ rồi."

Không giống Thời Anh mệt mỏi rã rời, Lục Phong Thắng đứng một bên cảm thấy tinh lực cả người còn chưa dùng hết, hắn rất muốn làm thêm một phát, nhưng hắn biết cái túi khóc Thời An này nhất định sẽ không đồng ý."

Lục Phong Thắng nghiêng người nằm lên giường, "Ngủ ngon."

Mắt Thời An đã không mở ra nổi, ừ một tiếng lấy lệ.

Lục Phong Thắng ngủ không sâu, chỉ cần có một chút tiếng động cũng sẽ tỉnh giấc, cũng may Thời An tuy rằng bay ngày năng lượng tràn trề nhưng lúc ngủ lại không có thói quen xấu nào, cả đêm ngay cả tư thế ngủ cũng không đổi.

...

Ngày hôm sau, Thời An bị đè tỉnh.

Cả người cậu đều bị Lục Phong Thắng ôm chết cứng, cả thân người hắn đều đang đè lên người cậu, cậu thấy có khi Lục Phong Thắng cũng không biết mình đang ôm một người, nói không chừng còn tưởng là đang ôm thú bông, bằng không sao lại đè kiểu này chứ. Thời An bị đè tới tê cả người, thế đạo ác ôn gì vậy, không muốn cho người ta ngủ tròn giấc hả.

Thời An cắn răng: "Anh sắp đè chết em rồi, muốn mưu sát à, lăn ra cho em."

Lục Phong Thắng sửng sốt hai giây mới kịp phản ứng lại, lập tức xoay người buông lỏng tay, "Ngại quá, buổi tối anh không ôm thứ gì thì không ngủ được."

"Anh mới là thứ gì á."

Lục phong Thắng không biết phải làm sao: "Anh không có ý đó mà."

"Chúng ta còn ly hôn nữa không?" Thời An đổi sang nằm nghiêng trên giường, "Sao không thấy anh quan tâm gì hết."

Lục Phong Thắng nghiêm túc gật đầu: "Gạo cũng đã nấu thành cơm rồi kìa."

"Nhưng chúng ta vẫn nên chia phòng ngủ đi, giống như anh nói hôm qua vậy, quyết định thế đi."

Lục Phong Thắng: "Anh đổi ý rồi."

"Lời nói ra như bát nước đổ đi, làm gì có chuyện hốt lại được."

"Vậy em không muốn giải quyết nhu cầu sinh lý sao?"

Thời An hít sâu: "Anh vẫn luôn nói chuyện thẳng thắng như vậy à?"

Lục Phong Thắng nhướng mày, cố ý chọc cậu giận: "Vẫn tốt hơn là cứ ngại ngùng thẹn thùng nha."

"Em ngại ngùng thẹn thùng? Anh anh..." Dưới ánh mắt nguy hiểm của Lục Phong Thắng, Thời An đành mỉm cười nuốt lại mấy lời lẽ thô tục vào bụng, sau đó ngồi dậy nhìn Lục Phong Thắng nói, "Chia phòng ngủ vẫn có thể giải quyết nhu cầu mà. Sau khi xong chuyện thì ai về phòng nấy, vậy là anh có thể ôm gấu bông của anh ngủ, em cũng sẽ không cần phải chịu đựng trọng lượng kia của anh."

"Hôm nay là ngoài ý muốn thôi, lần sau anh sẽ để ý mà." Lục Phong Thắng mỉm cười, "Không chia phòng ngủ nữa nhé? Em không có quyền phản đối."

"Chỉ cho quan phủ đốt lửa mà không cho dân đen thắp đèn à?"

Lục Phong Thắng híp mắt: 'Em nói gì đó?"

Thời An quay đầu không nhìn hắn: "Hứ."