Lúc này Kiều Bạch biết mình cũng nên đứng ra nói vài lời, không phải đơn thuần xua tan cảm giác đã làm việc xấu trong lòng Tô Dạ, mà làm những cảm giác tồi tệ đó chuyển hóa thành lực lượng.
“Tô Dạ, thế giới trước nay đều sẽ không như ngươi mong muốn, ngươi là đứa trẻ thông minh hẳn là có thể hiểu ý ta nói, ta biết ngươi cũng không thật sự sợ hãi gϊếŧ người, mà là ngươi bắt đầu trở nên mơ màng với tương lai, ngươi không muốn nhân sinh của ngươi bị gói gọn ở trong 【 Linh 】, như vậy nên làm gì bây giờ? Đáp án chỉ có trở nên mạnh mẽ, không còn cái khác, Kiếm Tu cũng được, cái gì cũng được.”
Lần này Kiều Bạch không có chấp nhất với Kiếm Tu, bởi vì hắn biết lúc này Tô Dạ không biết vận mệnh đang chỉ hướng nào, Kiếm Hồn được Tô Dạ kêu một tiếng tiền bối, như vậy bọn họ phải thực hiện nghĩa vụ tiền bối, giải đáp nghi vấn cho Tô Dạ.
“Không cần bởi vì đi quá xa, mà quên vì sao mình xuất phát.”
Tô Dạ và bốn mươi ba đang trốn ở trên cây, bỗng nhiên nhớ tới những lời này, vì sao lựa chọn tu luyện, nhất định hắn sẽ không quên, đã từng như thế, sau này cũng thế.
Đám người mười tám lợi dụng lá cây của hai mươi bảy nên rất nhanh đã biết được vị trí của Tô Dạ và bốn mươi ba, mọi người tùy ý đi đến chỗ Tô Dạ và bốn mươi ba.
“Mười tám, thiên phú của ngươi quá khoa trương, vậy chẳng phải là chúng ta sẽ không có bí mật khi ở trước mặt ngươi sao?”
Mười tám dùng thiền côn đẩy cỏ dại vừa cao vừa cứng trước người, quay đầu lại nhìn hạt giống vừa hỏi chuyện mà trả lời: “Nào khoa trương như vậy, ví dụ ngươi biết tất cả về người đứng đầu của một thế giới vô biên, bao gồm thiên phú, dị năng, thần minh, rồi sao nữa, sau đó ngươi có thể đánh bại đối phương ư?”
Hạt giống nghe được câu trả lời như bừng tỉnh hiểu ra, có điều còn có có chút hâm mộ nói: “Tuy rằng như thế, có điều so sánh với người cùng cảnh giới, vậy ngươi sẽ thua chắc rồi.”
Mười tám lắc đầu không nói chuyện nữa, không thua? Thông thường người theo đuổi bất bại đều thất bại, bởi vì bọn họ khát vọng thắng lợi không đủ chấp nhất, chỉ có những tu sĩ không sợ thua chỉ muốn thắng mới có thể đi xa hơn.
“Mười tám, sáu mười tám và bốn mươi ba hẳn là ở trên cây bên kia.”
Mười tám nhìn theo hướng ngón tay hai mươi bảy, không có cảm nhận được Linh Uy dao động.
Hai mươi bảy có hứng thú nói: “Hai người bọn họ đúng là có nhiều cách thoát thân.”
Bỗng nhiên Tô Dạ có một loại ảo giác bị người lén theo dõi, trong lòng vô cùng không thoải mái, bốn mươi ba cũng vô cùng tín nhiệm Tô Dạ, sau khi hai người nhảy xuống khỏi cây bắt đầu đi dọc theo hướng Tô Dạ chỉ dẫn.
Đối với phương hướng này Tô Dạ có thể cảm nhận được một loại cảm giác, thậm chí là một loại kêu gọi, nhưng hắn lại thân bất vô kỷ, dù muốn đi hướng này, hắn vẫn luôn cố gắng kháng cự lại sự dụ hoặc đó, Tô Dạ biết dự cảm của mình luôn luôn rất chuẩn, nhưng lúc này vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Đám người ba mươi ba không dám quá mức liều lĩnh, sợ làm Tô Dạ và bốn mươi ba hiểu lầm, cho nên tốc độ truy tìm chậm lại, cũng đủ thời gian cho Tô Dạ tìm kiếm rốt cuộc là thứ gì kêu gọi hắn.
Cuối cùng một canh giờ trôi qua, Tô Dạ xác định nơi này chính là nơi kêu gọi mình, bây giờ trong đầu hắn có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, thậm chí bốn mươi ba ở bên cạnh cũng có thể cảm giác được.
Tô Dạ quét mắt nhìn bốn phía, nếu nói có nơi gì kỳ quái hoặc là đáng giá chú ý, thì chính là nơi này có một dòng nước suối, đây là dòng nước suối nhỏ nhất hắn từng gặp qua, nhưng cũng là dòng nước suối thanh khiết nhất.
Nước quá trong lại không có cá.
“Sáu mười tám, ngươi xem có phải nước suối có thứ gì trong đó?”
Tô Dạ đã sớm chú ý tới, có một thanh kiếm rớt ở trong dòng suối, thân kiếm đen nhánh như mực vô cùng rõ ràng trong dòng nước trong vắt, giống như trong không trung bị một luồng ánh sáng màu đen xuyên thấu.
“Bốn mươi ba, ta muốn lấy nó ra.”
Bốn mươi ba cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, phát hiện không có chỗ nào khả nghi, sau đó ý bảo Tô Dạ mau hành động, chỉ cần bọn họ còn ở trong rừng rậm nguyên thủy này, thì không thể bảo đảm có một khắc nào là an toàn.
Tô Dạ không nói nhiều, ngay cả quần áo cũng không cởi ra, trực tiếp nhảy vào trong dòng nước, mà nước suối cùng lắm sâu hai mươi mét, chỉ là khi tay Tô Dạ cầm chuôi kiếm mới phát hiện mình không kéo nó ra được.
Tô Dạ bắt đầu tăng thêm sức mạnh trong tay, nhưng thân kiếm vẫn không di chuyển, Tô Dạ vô cùng kinh ngạc, sức lực của mình không nói mạnh cỡ nào, nhưng cho dù cục đá được hình thành ở đáy dòng nước hắn cũng có thể đập vỡ, sao một thanh kiếm lại không kéo ra được.
Lực hấp dẫn của dòng suối này to lớn như vậy, Tô Dạ dùng cả đôi tay, sau đó hai chân chống xuống đất để tăng thêm sức lực, chỉ là thân kiếm giống như là ông già bướng bỉnh vừa hồ đồ lại cố chấp, căn bản không vì hắn mà nhúc nhích.
Tô Dạ dùng mười lăm phút cũng không rút ra được, ngược lại còn tiêu hao không ít sức lực, chỉ có thể bơi lên trên mặt đất nghỉ ngơi một chút.
“Sao?”
Tô Dạ ngồi trên mặt đất thở dốc, giọt nước trên tóc xen lẫn mồ hôi nhỏ giọt xuống khuôn mặt.
“Ta không rút ra được.”
Bốn mươi ba nhìn Tô Dạ, không biết nên nói gì.
“Ta thử lại một lần nữa.”
Tô Dạ chỉ nghỉ tạm một chút sau đó nhảy vào trong nước lần nữa, lúc này đây Tô Dạ vẫn không nhúc nhích được thân kiếm, nên hắn đã truyền tới một tin tức cho thân kiếm này.
“Ta biết là ngươi đang triệu hoán ta, hiện giờ ta tới, ngươi lại không làm gì cả.”
Không có ai trả lời Tô Dạ, nhưng mà Tô Dạ biết cây kiếm trước mắt có kiếm hồn.
“Nếu ngươi không đáp lại, vậy ở lại nơi này đi.”
Trong nháy mắt đôi tay Tô Dạ buông thân kiếm ra, một tiếng hừ lạnh truyền vào trong hồn thức của Tô Dạ.
“Hừ, chỉ có chút khảo nghiệm cũng không thông qua được, có tư cách gì được cây kiếm này.”
Tô Dạ không ngừng động tác, nhưng vẫn trả lời một câu.
“Không có tư cách thì không có tư cách.”