Chương 49: Hắc Kiếm Triệu Hoán

Mọi người đã sớm biết sự tàn nhẫn độc ác của hai mươi ba, nhưng mà không nghĩ tới người này lại tuyệt tình tàn nhẫn như thế, có thể tung độc thủ với huynh đệ ở chung năm năm với mình, bọn họ cũng không biết rốt cuộc mình theo đuổi lãnh tụ tự do, hay là một kiêu hùng lòng lang dạ thú.

Không có người nhận thấy được lá cây trên đầu bọn họ bay lơ lửng, nhưng thật lâu không rơi xuống một lá nào, mà một màn này đã truyền đạt đến một chỗ khác cách cánh rừng trăm dặm không sót một thứ gì.

“Hai mươi bảy đúng là thiên tài Phù Tu, lại có thể vẽ bùa văn ở trên lá cây!”

Người được xưng là hai mươi bảy nghiền nát một lá cây trong tay, sau đó nhìn mười tám hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

Mười tám dựa vào dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở hai mắt khẽ cười nói: “Ta biết một bí mật rất hay ho.”

“Bí mật gì?”

“Các ngươi cảm thấy ngoại hình hai mươi ba thế nào?”

Vấn đề này làm rất nhiều người kinh ngạc, cũng làm rất nhiều người bắt đầu cất giấu tâm tư riêng.

“Hẳn là xem như người đẹp nhất trong chúng ta, nhưng đẹp có ích lợi gì?”

Ba mươi sáu đang trầm tư bên cạnh bỗng nhiên la hoảng lên: “Các ngươi không phát hiện ngoại hình hắn có hơi giống mấy Tinh Linh khác sao?”

Nghe thấy ba mươi sáu nói như vậy, mọi người mới kinh ngạc phát hiện hai mươi ba không chỉ có ngoại hình tuấn mỹ, hơn nữa lỗ tai tương đối dài nhọn, chẳng qua ngày thường hai mươi ba đều dùng tóc che giấu.

“Mười tám, ý của ngươi là?”

Mười tám lười biếng duỗi eo một cái, sau đó chậm rãi đứng lên phủi phủi bụi đất trên người, đầy thâm ý nói: “Thế giới to lớn như thế, luôn có một vài chuyện mà con người chưa thấy qua.”

Hai mươi ba lại là Tinh Linh trà trộn, từ đối thoại vừa rồi của hai mươi ba, chẳng lẽ là hai mươi ba thiết kế hãm hại đám người ba mươi ba?

“Cho dù hắn trà trộn, có thể giao lưu với tộc Tinh Linh, dựa vào cái gì tộc Tinh Linh tin tưởng bọn họ?!”



Mười tám hơi nhướng khóe mắt, biểu cảm trở nên nghiêm túc, lại có chút bất đắc dĩ nói: “Hiện tại hẳn là tin.”

Mọi người không dám tin tưởng nhìn mười tám, chuyện này họ càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, vì có thể được tín nhiệm mà tàn sát người một nhà, vậy hiện tại sau khi được tín nhiệm thì sao? Hai mươi ba muốn làm gì?

“Hai mươi bảy bố trí không ít lá cây, tạm thời mọi thứ còn ở trong sự khống chế của chúng ta, có điều việc cấp bách là tìm được sáu mươi tám và bốn mươi ba.”

Mọi người khó hiểu hỏi: “Cho dù tìm được hai người bọn họ thì như thế nào?”

“Ngươi cho rằng hai người bọn họ chạy thoát là may mắn sao?”

Lúc này mọi người mới nhớ tới bản năng đoán trước của Tô Dạ, chẳng lẽ đây là thiên phú chân chính của Tô Dạ? Loại thiên phú này quá mức hư ảo, rất khó được người tán thành.

“Còn có một người cũng bị các ngươi xem nhẹ, đó chính là bốn mươi ba.”

“Bốn mươi ba?”

“Các ngươi không phát hiện hắn rất may mắn sao?”

“May mắn cũng là một loại thiên phú ư?”

“Sao cái gì mười tám ngươi cũng biết?”

Mười tám khẽ mỉm cười, một chút tình cảm trong mắt bị rút đi, âm thanh mang theo một loại từ tính mị hoặc nói không nên lời: “Chuyện tới nước này, ta cũng không thể che dấu dị năng thiên phú của ta.”

【 Động Sát 】.

“Khải Dương tiền bối, không biết Tô Dạ đi thu hoạch như thế nào, mấu chốt là chúng ta không thể đi theo……”



Kiều Bạch rất là lo lắng cho Tô Dạ,【 Linh 】tu luyện tàn khốc mà máu lạnh, mấy năm nay rất nhiều nhân loại tu sĩ ở thế giới bên ngoài đi vào【 Linh 】, còn có một số Á nhân bồi luyện cho hạt giống.

Đối với những người bị bắt vào tu luyện, thua là chết, nhưng đáng sợ hơn chính là…… Đối với hạt giống mà nói, thua cũng có ý nghĩa là chết, ở điểm này,【 Linh 】trước nay không thiên vị bất luận kẻ nào.

Nhóm hạt giống không có một ai chết trong luyện tập cả, ngay từ đầu Tô Dạ không thích ứng nổi, nhưng dưới sự uy hϊếp của tử vong, tất cả đạo đức nhìn như giả nhân giả nghĩa. Đây là lần đầu tiên sát sinh làm Tô Dạ trở nên dại ra, giống như hồn phách đều bị bay mất.

“Tô Dạ ngươi vẫn chưa đủ giác ngộ.”

Đông Phương Khải Dương cũng không muốn an ủi Tô Dạ, bởi vì loại chuyện này không phải có thể dùng đúng sai để cân nhắc, tuy rằng cả đời Đông Phương Khải Dương chỉ chiến đấu có một lần, quyết định sinh tử cũng không phải chuyện hắn mong muốn.

“Tiền bối……”

“Tu luyện là vì duyên thọ, là vì trở nên mạnh mẽ, mà ngươi là vì mẫu thân ngươi, hiện giờ ngươi cho rằng thân thể mẫu thân ngươi an khang không có gì trở ngại, nhưng ngươi đã tiến vào vào thế giới tu hành, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Lúc này Đông Phương Khải Dương không nói chuyện, mà ý bảo Ngô Việt giảng thuật cho Tô Dạ biết rốt cuộc tu hành là việc như thế nào.

“Tu luyện như đi ngược dòng nước, không tiến thì lui, lui ắt bại vong.”

“Năm đó lão tử ta gϊếŧ vô số người bị người xưng là ma, chỉ là không có ai biết thời trẻ cả nhà ta vào rừng bị thổ phỉ diệt môn, mà sau lưng những bọn giặc cỏ đó có một môn phái chống lưng, nên ta mới không ngừng tu hành trở nên mạnh mẽ để có thể báo thù. Cuối cùng ta Toái Tinh thành công, tiến vào cảnh giới Trọng Sinh, lẻ loi một mình đến trước môn phái kia, chém gϊếŧ ba ngày ba đêm, gϊếŧ đến trời đất tối tăm, gϊếŧ tới máu chảy thành sông!”

Tô Dạ rất ít khi nhìn thấy bộ dạng Ngô Việt kích động, thậm chí giọng nói chuyện cũng bắt đầu phát run rẩy.

“Sao ta không biết bên trong có kẻ vô tội chứ? Nhưng mà vậy thì sao? Lúc trước ai quan tâm người nhà của ta, ai cứu vớt ta? Ta tiếp tục gϊếŧ sạch, gϊếŧ không chừa kẻ nào!”

“Ngô Việt tiền bối không hối hận sao?”

“Hối hận? A ha ha ha ha! Ta hối hận thực lực của ta chỉ có thể gϊếŧ trong thế giới Tam Thiên, nếu ta có thể đột phá đến cảnh giới Vô Cực, ta sẽ chém tận gϊếŧ tuyệt môn phái này ở trong thế giới Tam Thiên!”

Ngô Việt nổi cơn điên khùng giống như nghĩ lại năm đó, Đông Phương Khải Dương khẽ áp chế hồn phách đang dao động trong người Ngô Việt, Ngô Việt dần dần tỉnh táo lại nhưng hắn lại không muốn nhớ lại chuyện cũ, bèn trầm mặc không nói chuyện.