Chương 3.1: Bé Tiểu Tô (3)

Thấy thế, Yến Tiểu Tô không biết làm sao nhìn về phía Yến Huỳnh.

"Mẹ, cậu ấy..."

Yến Huỳnh dịu dàng đi tới bên cạnh Yến Tiểu Tô, sờ sờ gáy bé: "Không có việc gì, mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ giúp con đòi lại. Người làm sai, sẽ phải gánh vác trách nhiệm vì sai lầm của mình."

Sau đó, Yến Huỳnh khẽ hất cằm về phía Hạo Hạo.

Chỉ thấy Hạo Hạo giống như là tiếp nhận chỉ thị thần bí nào đó, máy móc mở miệng: "Thực xin lỗi, Tiểu Tô, tớ không nên ghen tị với con gấu nhỏ đồ chơi của cậu, không nên kéo tóc của những bạn gái khác, không nên giẫm lên giày mới của các bạn, không nên trộm iPad trong tủ khóa, không nên trong vòng một tuần tè ra giường ba lần..."

Yến Tiểu Tô: "..."

Yến Tiểu Tô: "?"

Phía trước bé còn có thể hiểu được, nhưng phía sau là cái gì vậy.

Hạo Hạo đái dầm hay không đái dầm, liên quan gì đến Yến Tiểu Tô bé chứ?

Kế tiếp, Hạo Hạo tiến hành tự kiểm điểm dài đến năm phút, gần như nói hết tất cả "chuyện xấu" lớn nhỏ mình đã làm từ khi sinh ra một lần.

"Yến Tiểu Tô, thực xin lỗi. Nếu không, cậu thay các bạn nhỏ khác túm tóc tớ, giẫm giày tớ đi." Đến cuối cùng, Hạo Hạo nghiêng đầu về phía trước, còn ngoan ngoãn duỗi một chân ra.

Yến Tiểu Tô không trả lời.

Bởi vì trong lúc này, Yến Tiểu Tô chú ý tới cô Trình đứng bên cạnh người một nhà Hạo Hạo.

Cô Trình khϊếp sợ nhìn một màn trước mắt, biểu tình hoàn toàn khác với trước kia: Nếu như nói cô Trình trước kia là hòa ái dễ gần, như gió xuân phất vào mặt, vậy thì cô Trình hiện giờ, gió xuân và sự thân thiết trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

Thứ ở lại, là một loại vẻ mặt gần như cứng ngắc.

Nhìn khuôn mặt mơ hồ trắng bệch của cô, trong đầu Tiểu Tô không hiểu sao lại hiện ra một con khủng long lớn - - lớp Bồ Công Anh có một số bạn nhỏ, khi đột nhiên nhìn thấy phim khủng long giống hệt như thật trên máy chiếu, đều sẽ lộ ra biểu cảm như vậy.

Yến Huỳnh không nghe được tiếng lòng của Yến Tiểu Tô, nhưng nếu cô có thể nghe được, cô sẽ giúp Yến Tiểu Tô giải đáp.

Loại vẻ mặt này, là kính sợ.

Là sự kính sợ đối với sức mạnh vượt xa bình thường và không biết.

Cuối cùng, dưới cái nhìn chăm chú của mấy người xung quanh, Yến Tiểu Tô nhẹ nhàng mở miệng.

"Hạo Hạo, lần sau cậu đừng làm như vậy nữa." Yến Tiểu Tô nói: "Tớ sẽ không kéo tóc cậu, cũng không giẫm giày cậu đâu."

Tiểu Tô mới không làm chuyện mà bé hư mới làm.

Nếu bé làm như vậy, không phải Tiểu Tô cũng thành một bé hư sao? Yến Tiểu Tô vàng thật không sợ lửa nghĩ.

Yến Huỳnh ở một bên yên lặng nhìn chăm chú Tiểu Tô.

"Mẹ, chúng ta về nhà thôi." Sau khi nói xong với Hạo Hạo, Yến Tiểu Tô hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo da của mẹ.

Bầu không khí bây giờ trở nên thật kỳ quái.

Ba mẹ Hạo Hạo không nói lời nào, cô Trình không nói lời nào, mẹ cũng không nói lời nào. Trong sự im lặng đó, ngực Yến Tiểu Tô như bị đè một tảng đá lớn, không thở nổi.

... Bé rất muốn rời khỏi nơi này.

"Được, nghe lời con, Tiểu Tô."

Yến Huỳnh gật đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua cả nhà Hạo Hạo, kéo tay Yến Tiểu Tô.

Sau khi hai người đi ra khỏi lớp Bồ Công Anh, Yến Huỳnh lặng lẽ khép nắp đồng hồ quả quýt trong tay lại.

Ngay khi đồng hồ đóng lại, trong lớp Bồ Công Anh tĩnh mịch, đột nhiên vang lên giọng nói như tỉnh mộng của cả nhà Hạo Hạo.

"Tôi, sao tôi lại ở chỗ này...?"

"Oa a - - không cần trừng trị cháu - -"

"A, là cô Trình? Cô làm sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?"

*

Bên ngoài nhà trẻ Hải Nguyên.

Mưa bụi như sương mù, mang đến cho không khí chút hơi ẩm.

Yến Huỳnh ôm Yến Tiểu Tô lên, đặt lên ghế trẻ em ở ghế sau xe thể thao, còn đội mũ bảo hiểm màu trắng cỡ nhỏ cho bé.

"Mẹ, con muốn ngồi phía trước..."

Tiểu Tô bị giam cầm trong ghế trẻ em, vất vả lấy gấu đồ chơi và bình cá nhỏ bị kẹt trong ghế ra, vặn vẹo thân thể.

A.

Cặp sách trên lưng cộm cộm làm bé đau quá.

"Trẻ con phải chú ý an toàn, không thể ngồi ghế lái phụ khi không có sự bảo vệ." Yến Huỳnh đè Yến Tiểu Tô lại: "Đừng lộn xộn."

Cô chỉnh lại mũ bảo hiểm cho Yến Tiểu Tô, cẩn thận quan sát xem mũ bảo hiểm đã thắt chặt hay chưa.

"Nhưng mà mẹ ơi, trên lưng con..."

Yến Tiểu Tô còn chưa nói xong, Yến Huỳnh đã xác nhận mũ bảo hiểm hoàn mỹ đột nhiên nhét một viên kẹo vào miệng bé.

Vị việt quất, ngọt lịm.

Là loại kẹo mà mẹ thường cho mình.

Sau đó, Yến Huỳnh tranh thủ lúc Yến Tiểu Tô ngây người nhai nuốt, rời đi trở lại vị trí lái.

"Tiểu Tô, ngồi yên, đừng sờ loạn mũ bảo hiểm. Chúng ta phải về nhà thôi." Yến Huỳnh đội mũ bảo hiểm, thuần thục thao tác trên mặt đồng hồ trên ô tô, hai tay khoác lên tay lái loại nhỏ khác với xe hơi bình thường.

Ngón tay cô rung lên, từ ngón trỏ đến ngón út, linh hoạt làm một lần wave trên vô lăng.

"Nhưng mà, mẹ ơi..."

Ngay sau đó, giọng của Yến Tiểu Tô bị kẹt ở trong cổ họng.

"Oa a a a a a a!"

Đột nhiên, giọng trẻ con của cô bé tăng lên quãng tám, biến thành tiếng thét chói tai có thể đâm thủng lỗ tai. Kẹo việt quất trên đầu lưỡi rơi ra từ trong miệng bé, rơi xuống đất.

... Bởi vì, xe khởi động.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong nháy mắt biến thành một tấm ảnh có độ phân giải cao.

Màu sắc tươi sáng giống như thủy triều chảy, hòa lẫn với sương mù của mưa và khói còn sót lại trên cửa kính ô tô, tiếng gầm rú của động cơ cách âm phía sau vang vọng bên tai, mang đến cho người nhìn cảm giác thích thú về cả thị giác và giác quan.

Bởi vì đội mũ bảo hiểm, tiếng thét chói tai của Yến Tiểu Tô phần lớn đều bị nhốt ở bên tai bé.

Hai giây sau, tiếng thét chói tai của Yến Tiểu Tô tắt lửa.

Bé đưa tay đỡ lấy mũ bảo hiểm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục.

Đáng giận! Tiếng thét của bé thật ồn ào!

Lá gan Yến Tiểu Tô rất lớn, bé đã sợ hãi trong giây lát khi chiếc xe thể thao khởi động, nhưng bé cũng lại có thể tiêu hóa nó trong thời gian ngắn.

Nhưng mà...

Vừa rồi mẹ bé rồi đi mà không hề nghe xong lời bé nói, chuyện này còn chìm ở trong lòng Yến Tiểu Tô, làm cho bé không cách nào quên được.

Mà vào lúc này, khuỷu tay Yến Tiểu Tô không cẩn thận đυ.ng phải gấu con đồ chơi bên cạnh.

"Yến Tiểu Tô không vui! Khặc khặc khặc -"

Giọng nói âm dương quái khí của gấu nhỏ vang vọng bên trong xe.