Sau hai giờ đi xe, ba nhóm gia đình đội xanh cuối cùng cũng tới được lâu đài cổ Vĩnh Dụ.
[Xuống xe nhanh vậy sao? Còn muốn nghe Tiểu Tô tiếp tục phổ cập khoa học "Bạch tuộc bảo bảo"]
[Tô Thời Xuyên nói chuyện phiếm thật thú vị, nhưng mà, nếu như có thể nói được ba câu mà không nhắc tới vợ thì càng tốt hhh.]
[Các vị hội viên TV trả tiền tôn quý, nếu có hoa hồng nhỏ có thể đưa cho Tiểu Tô nha ~ bây giờ bạn nhỏ còn chưa có tới một nghìn đóa hoa hoa, đừng để cho ấm nước tiếp tục "Ô ô ô" đi nào!]
Quần thể lâu đài cổ Vĩnh Dụ được xây dựng vào cuối đời nhà Minh, nằm trong thôn Vĩnh Dụ ở lưu vực sông Quỹ phía Tây Nam Trung Quốc, những lâu đài cổ lớn nhỏ từng được sử dụng làm tháp phòng thủ và nghỉ ngơi cho binh lính thời xưa.
Trải qua trăm năm tang thương, quần thể lâu đài cổ nhiều lần được chính quyền địa phương tu sửa và bảo trì, bởi vậy, đa số lâu đài cổ không chỉ có vẻ ngoài rộng lớn hùng vĩ, trong đó còn có phòng rộng rãi cho người nghỉ ngơi.
Tại một khu vực trống trải ở trung tâm thôn Vĩnh Dụ, ba nhóm gia đình của đội đỏ đã chờ từ lâu.
Nhưng mà, so sánh với gia đình đội xanh có không khí hòa hợp, không khí gia đình ba nhóm đội đỏ dường như có chút xa cách.
Một cậu bé tóc xoăn ăn mặc thời thượng chẳng biết vì sao lại tức giận khoanh tay, ở bên cạnh ba mẹ đang an ủi nhóc. Cô bé đeo kính gọng đen bên cạnh thì có vẻ mặt lạnh lùng, đứng thẳng tắp với mẹ ở phía sau.
Còn có một đôi long phượng thai có dáng vẻ tương tự ôm bắp chân ba, đề phòng quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Tiểu Chanh Tử bên cạnh Yến Tiểu Tô đột nhiên dừng bước. Chợt nhìn thấy nhiều gương mặt lớn nhỏ như vậy, nụ cười trên mặt Tiểu Chanh Tử đọng lại, rụt rè trốn sau lưng Yến Tiểu Tô.
"Tiểu Tô, ở đây có rất nhiều bạn nhỏ mới." Tiểu Chanh Tử nhẹ giọng nói.
"Không sao đâu, chỉ cần mọi người thích "Bạch tuộc bảo bạo", chúng ta đều có thể trở thành bạn tốt!"
Lời còn chưa dứt, bé lại nhìn Châu Châu một bên, vội vàng bổ sung: "Hoặc nếu như không xem "Bạch tuộc bảo bảo" cũng không sao, cậu xem anh Châu Châu kìa, không phải cũng chơi rất tốt với chúng ta sao?"
Châu Châu nghe được tên của mình, tầm mắt dịu dàng rơi xuống trên người Yến Tiểu Tô.
"Đúng vậy, em Chanh Tử, em không cần lo lắng." Nhóc phụ họa.
Nghe được hai người bạn mới quen đều an ủi mình như vậy, bất an trong lòng Tiểu Chanh Tử tiêu tán không ít.
Đúng lúc này...
"Các bạn nhỏ, các ba mẹ, chào mọi người!"
Nương theo một thanh âm tràn đầy tinh thần phấn chấn, một người đàn ông mặc áo vải trường sam thời xưa của thôn Vĩnh Dụ đi ra.
"Tôi là trưởng thôn Ba Ba của các bạn, trong thời gian bốn ngày kế tiếp, ba mẹ và các bạn nhỏ sẽ cùng nhau trải qua thời gian tốt đẹp khó quên ở lâu đài cổ. Các bạn nhỏ, có vui không?"
Anh ấy vừa dứt lời, Yến Tiểu Tô liền có chút nể tình vỗ tay.
"Vui vẻ!" Bé lớn tiếng nói.
[Thật sự cười chết, chẳng lẽ lúc Tiểu Tô xuất xưởng được xây dựng là tự mang tính cách "cổ vũ" sao?]
[Gào quá mạnh, thịt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều run rẩy.]
[Thịt gì? Không có thịt nha! Giữ chút mặt mũi cho Tiểu Tô bảo bối của chúng ta được không.]
Bởi vì Yến Tiểu Tô cổ vũ trả lời, nụ cười trên mặt trưởng thôn Ba Ba có biên độ lớn hơn một chút, hướng về phía Yến Tiểu Tô vẫy vẫy tay.
"Nào, gia đình đội xanh chúng ta đến đứng cùng một chỗ với gia đình đội đỏ đi."
Đợi sáu nhóm gia đình đồng loạt đứng vững, nhân viên công tác chờ đã lâu đặt một cái giỏ gỗ nhỏ trước mặt mỗi gia đình.
"Trước khi bắt đầu chuyến đi, làm phiền người lớn bỏ hết thiết bị điện tử trên người vào giỏ."
Vừa dứt lời, Yến Huỳnh và Tô Thời Xuyên liền trực tiếp ném hai cái di động vào trong giỏ.
Hai người đồng thời ra tay, hành động đều nhịp như là đã tập luyện trước, hai chiếc điện thoại di động hình dạng bất đồng xẹt thành một đường parabol giống nhau trên không trung, sau đó đồng bộ phát ra tiếng "bịch" nặng nề.
[Sao chép sao? Ctrl C + Ctrl V?]
[Ba mẹ Tiểu Tô ăn ý quá đi.]
[Phụ huynh khác: ... Hoàn toàn không kịp phản ứng.]
Thu hồi thiết bị điện tử của người lớn cũng không gặp trở ngại gì, nhưng mà - -
"Tiếp theo là các bạn nhỏ của chúng ta, mọi người vui lòng bỏ hết đồ chơi mình mang vào giỏ gỗ nhỏ nhé. Tất cả đồ chơi đều phải nộp lên, trưởng thôn Ba Ba tạm thời giữ cho mọi người."
Trong lúc nói chuyện, nhân viên công tác đợi lệnh bên cạnh đã đây hành lý của mỗi gia đình tới bên cạnh mỗi người.
"Ba, con không muốn!" Cậu bé tóc quăn đội đỏ là người đầu tiên tức giận, sốt ruột lắc lắc chân ba.
"Con không muốn giao Bạch tuộc bảo bảo giao cho thôn trưởng!"
Chợt nghe được bốn chữ "Bạch tuộc bảo bảo", lỗ tai Yến Tiểu Tô dựng thẳng lên như rada.
Hả? Là bạn nhỏ nào vậy...
Ngay khi Yến Tiểu Tô muốn quay đầu lại, Yến Huỳnh đã nhẹ nhàng đưa tay đặt bên tai bé, đặt ngay ngắn đầu Yến Tiểu Tô lại.
"Tiểu Tô, lấy gấu nhỏ của con ra trước đi."
"À, vâng." Yến Tiểu Tô không hề có gánh nặng tâm lý đồng ý.
- dù sao cũng đã kết bạn với bạn nhỏ mới, hơn nữa bạn nhỏ mới còn thích Bạch tuộc bảo bảo hơn.
Cho nên giao gấu nhỏ ra cũng không sao!
Con non nhân loại có mới nới cũ, trực tiếp ngồi xổm xuống lục lọi trong vali.
Yến Tiểu Tô lúc này hoàn toàn không có dấu vết khóc sướt mướt vì gấu nhỏ giống như mấy ngày trước: Nói đùa cái gì vậy, các bạn nhỏ đều phải nhìn về phía trước chứ!
Bé cố sức mò đến tầng dưới cùng của vali, kéo gấu nhỏ ra.
Nhưng mà, đang lúc Yến Tiểu Tô muốn bỏ Hùng Hùng mặc đồ hải quân vào trong giỏ gỗ...
"Yến Tiểu Tô siêu vui vẻ! Khặc khặc khặc - -"
Trước mắt bao người, một con gấu thiện ác nhỏ bé lông xù bị Yến Tiểu Tô cầm trong tay, lớn tiếng phát ra nụ cười xấu xa âm dương quái khí.