Chương 11.1: Bé Tiểu Tô (11)

Bên ngoài kẹo đóng gói hết sức mộc mạc, còn lưu lại nhiệt độ trong lòng bàn tay Yến Huỳnh.

Yến Tiểu Tô sững sờ nhìn kẹo việt quất trong tay, tâm tình vốn uể oải bỗng nhiên tan biến không ít.

Mẹ, đây là...

Bé cẩn thận bóc giấy kẹo ra, đặt viên kẹo hình tròn trong lòng bàn tay.

Viên kẹo màu xanh tím óng ánh trong suốt, tản ra mùi vị ngọt ngào như có như không, chỉ cần liếc mắt một cái, cũng có thể làm cho Yến Tiểu Tô vẫn luôn uống cháo hoa điên cuồng nuốt nước miếng.

Tuy rằng ba nói không thể ăn những thứ khác, nhưng đây là kẹo mẹ cho, hẳn là không thành vấn đề chứ?

Yến Tiểu Tô chột dạ nhìn xung quanh, hành vi không bình thường khiến cho nhân viên công tác bên cạnh chú ý.

Con non nhân loại mở mắt thật to, giống như một ngư dân không có tay nghề ăn mì gói trong lớp thời đi học, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều viết đầy chữ to "Tôi muốn làm chuyện xấu".

Cho nên, ngay khi Yến Tiểu Tô lén lút cúi đầu, nghĩ thần không biết quỷ không hay ăn kẹo...

"Tiểu Tô, cháu đang ăn gì vậy?"

Nhân viên công tác bên cạnh đột nhiên mở miệng.

Lạch cạch.

Yến Tiểu Tô còn tưởng rằng hành vi ăn vụng của mình là không chê vào đâu được run lên, tay không ổn định, kẹo lập tức rơi xuống đất.

Không xong, kẹo của bé...!

Mà lúc này, Tô Thời Xuyên tự nhiên đan hai chân, trực tiếp đá viên kẹo càng sâu dưới bàn.

"Oa a - -!"

Tâm tình Yến Tiểu Tô sụp đổ.

Yến Tiểu Tô lập tức phát tiết oan ức trong lòng ra ngoài, lớn tiếng lên án: "Vì sao ba lại đá chân?"

Tô Thời Xuyên sửng sốt: "..."

Bởi vì... Người có chân dài quá thì phải duỗi thôi?

Dưới sự quay chụp của camera ẩn trong nhà hàng, tổ tiết mục xấu xa quay lại toàn bộ quá trình Yến Huỳnh đưa kẹp, Yến Tiểu Tô rớt kẹo, Tô Thời Xuyên đá kẹo rồi phóng đại lên trong phòng truyền hình trực tiếp.

Thậm chí, khi Yến Tiểu Tô nức nở, còn đặc biệt cho cục kẹo trên mặt đất im lặng trên ống kính dài đến năm giây.

[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha một nhà ba người phối hợp thật ăn ý!]

[Lần đầu tiên nghe được cách khóc kiểu bình nước sôi này, một bữa cơm Tiểu Tô có thể đun được mấy bình nước vậy?]

[Sao Tiểu Tô vừa khóc vừa liếc trộm mẹ vậy? Có phải còn muốn kẹo mới không?]

*

Kế tiếp, trên đường đi tới lâu đài cổ Vĩnh Dụ - -

Tổ tiết mục thuê một chiếc xe buýt, để cho Yến Tiểu Tô, Châu Châu và Tiểu Chanh Tử một hàng tám người ngồi ở hàng sau.

[Còn hai tiếng nữa là đến lâu đài Vĩnh Dụ, bố mẹ và các con có thể ngủ trưa.]

Nhân viên hàng đầu nhắc nhở.

Nhưng mà...

"Chúng nó bắt sứa hẳn là có tư thế như này!"

"A a a a, Tiểu Tô thật lợi hại."

"Nhưng tại sao bạch tuộc và mực lại đi bắt sứa?"

Chẳng biết vì sao, ba bạn nhỏ líu ríu tiến lại gần nhau, Yến Tiểu Tô uy phong lẫm liệt ngồi ở chính giữa hai bạn nhỏ mới kết bạn, bắt chước động tác hoạt hình.

Vẻ mặt Tiểu Chanh Tử đã xem "Bạch tuộc bảo bảo" sùng bái, Châu Châu chưa xem "Bạch tuộc bảo bảo" thì có vẻ mặt tò mò.

Năm người lớn còn lại bất đắc dĩ ngồi xuống hai hàng sau.

Mọi người tùy ý bắt chuyện trong chốc lát, cũng dần dần quen thuộc. Cho dù Lý Hạc thoạt nhìn giống như một pho tượng điêu khắc La Mã tĩnh lặng, cũng có thể thỉnh thoảng chen vào vài câu.

Người lớn chuyện trò vui vẻ, mẹ Tiểu Chanh Tử thấy Yến Huỳnh vẫn nhìn chằm chằm Châu Châu hàng đầu, còn tưởng rằng cô quan tâm con gái mình.

"Không sao đâu, để bọn nhỏ tự chơi là được rồi, không cần lo lắng cho Tiểu Tô nhà cô." Mẹ Tiểu Chanh Tử nói.

Yến Huỳnh nhẹ giọng "Ừ" một câu.

Cô cũng không phải lo lắng Yến Tiểu Tô xã giao.

Điều cô lo lắng, là luồng khí đen quanh quẩn trên người Châu Châu.

Yến Huỳnh xuất thân gia tộc huyền học, từ nhỏ đã mở "mắt", có thể nhìn thấy các loại vật mà người thường chưa từng thấy: giống như đợt khí đen trên người Châu Châu, bình thường là trên người sắp tử vong mới có. Nhưng Châu Châu thoạt nhìn lại vui vẻ, không giống như người bị tử khí quấn thân nên có.

Đứa trẻ tên Châu Châu này, rất không đơn giản.

Huống hồ, nếu chỉ riêng Châu Châu bị tử khí quấn quanh còn chưa tính, trên người nhóc còn có một luồng tử khí liên kết với Yến Tiểu Tô, điều này làm cho Yến Huỳnh không thể không đề phòng.

Vừa rồi cô không cho Yến Tiểu Tô ăn đồ Châu Châu đưa, cũng chính là nguyên nhân này.

Lúc trước cho dù đối mặt với các loại phó bản cửu tử nhất sinh, tỷ lệ sống sót cực thấp, Yến Huỳnh cũng chưa bao giờ có ý nghĩ lùi bước, nhưng mà hiện tại liên lụy đến Yến Tiểu Tô...

Trong lòng cô trầm xuống.

"Tôi muốn hỏi một chút, nếu như bây giờ muốn lui - -"

Thanh âm Yến Huỳnh, đột nhiên đυ.ng vào một trận tiếng cười như chuông bạc.

"Ha ha ha, dù sao kế tiếp chúng ta còn chơi vài ngày cùng nhau, không vội!" Giọng Yến Tiểu Tô vui vẻ truyền đến từ hàng đầu.

"Chị biên kịch lặng lẽ nói với mình, sau này còn có nhiều trò chơi thú vị hơn nữa."

Nghe tiếng, Yến Huỳnh dừng lại.

"Yến Huỳnh, cô vừa mới nói gì?" Mẹ Tiểu Chanh Tử thấy Yến Huỳnh đột nhiên nửa ngày không lên tiếng, tò mò hỏi.

"... Không có gì. Bọn nhỏ chơi thật vui." Yến Huỳnh im lặng một lúc lâu, ngước mắt nhìn Yến Tiểu Tô, ánh mắt lạnh lùng dần dần trở nên dịu dàng.

"Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Chanh Tử nhà tôi có tính cách khá hướng nội, nếu có thể thông qua chương trình này làm quen với nhiều bạn nhỏ cùng tuổi thì thật tốt quá." Mẹ Tiểu Chanh Tử cảm khái nói.

Yến Huỳnh nhẹ nhàng gật đầu.

Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Tiểu Tô và Tiểu Chanh Tử hưng phấn nhốn nháo. Châu Châu ngồi ở bên ngoài, quy củ thẳng tắp ngồi ở trên ghế, mà thân thể vẫn hướng về phía Yến Tiểu Tô.

Yến Huỳnh âm thầm hạ quyết tâm: Cho dù có nguy hiểm, cũng không sao. Có mình và Tô Thời Xuyên ở đây, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Tô thật tốt!

Nhưng mà, nếu rảnh nhất định phải quan sát kỹ một chút...

Yến Huỳnh nhìn thật sâu Châu Châu vẫn bình thường, suy nghĩ: Tử khí trên người Châu Châu, rốt cuộc là từ đâu mà có?

Tại sao, lại có liên quan đến Tiểu Tô nhà mình?