Chương 5: Đấu loại
Lúc đó, Lệ Tà Vân nói với Phong Vân Bách Thắng rằng:
- Bách Thắng, “Thiên Địa Bá Khí Quyết” này đã từng phổ biến một thời trên đại lục Huyền Tôn, vô số người điên cuồng chém gϊếŧ cướp giật, thế nhưng chung quy lại giống như một truyện cười. Có cường giả, sau khi trả qua trắng trợn tàn sát, cuối cùng như nguyện lấy được bộ công pháp này, bế quan tu luyện, thế nhưng, lại không thể bước nổi vào nhập môn!
- Trăm nghìn năm về sau, bộ công pháp này trải qua tay hơn mười người, người có thể đạt được bộ công pháp này, không người nào không có thiên tư bức thẳng trời cao, trong đó có cả Võ giả Tiên Thiên, thế nhưng không ai có thể tu luyện nhập môn! Bởi vậy, loại công pháp này đã trở thành một loại công pháp buồn cười trên đại lục Huyền Tôn. Quả thực không người hỏi thăm! Dưới cơ duyên xảo hợp, ta chiếm được bộ công pháp này, lấy máu tươi làm môi giới, khắc vào trí nhớ trong linh hồn ngươi, lúc nào ngươi có thời gian rảnh rỗi, liền nhìn xem, có thể có chút thu hoạch hay không.
- Trách không được... Trách không được lúc phụ thân tự tử, đâm thủng thân thể, đồng dạng cũng cắt ra một vết thương nhỏ trên người ta, máu của phụ thân, hòa vào trong vết thương của ta... Nguyên lai, phụ thân đã dùng một loại bí pháp, lấy máu tươi làm môi giới, khắc Thiên Địa Bá Khí Quyết này vào trong linh hồn ta!
Phong Vân Vô Ngân, thoáng chốc đã rõ ràng cử động kỳ quái trước khi chết của phụ thân.
Bất quá, Phong Vân Vô Ngân lại chỉ biết tự giễu cười mỉa mai.
- Có thể, đây thực sự là một công pháp bá đạo lợi hại!
- Thế nhưng, trên đại lục Huyền Tôn, rất nhiều thiên tài nhận được bộ công pháp này, lại không thể tu luyện tới nhập môn!
- Mặc dù là Võ giả Tiên Thiên kinh tài tuyệt diễm, cũng không nghiên cứu được bộ công pháp này!
- Ta? Ta ngay cả đan điền đều bị che! Suốt đời không thể tụ tập một tia huyền khí, ta là một nửa phế nhân, lẽ nào, ta có thể luyện thành Thiên Địa Bá Khí Quyết này?
- Không có khả năng, không có khả năng!
Phong Vân Vô Ngân liên tục lắc đầu:
- Căn cứ bộ công pháp này miêu tả, đặc tính lớn nhất, cũng là bá đạo nhất của nó, chính là có thể trực tiếp thôn phệ thi thể võ giả, thu nạp huyền khí còn sót lại trong cơ thể võ giả, cho mình sử dụng. Một khi luyện công pháp này tới đại thành, thiên địa vạn vật, có thể điều khiển ở trong tay! Thiên địa là ta, ta là thiên địa!
- Nghe bề ngoài, xác thực là một loại công pháp vô cùng bá đạo, không trách được, biết rõ không luyện được, vẫn còn rất nhiều võ giả, hao hết tâm lực đi nghiên cứu nó.
Có thể là một loại hành vi vô ý thức, tuy rằng Phong Vân Vô Ngân không ôm bất luận hi vọng gì đối với công pháp này, thế nhưng, hắn vẫn khoanh chân ngồi trên dường, dựa theo phương pháp hành công cơ bản của Thiên Địa Bá Khí Quyết, bắt đầu tu luyện.
Khoảng chừng ba qua phần chung, đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng kỳ quái!
Xung quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân xuất hiện hơn mười vết lốm đốm nhỏ như đốm lửa!
- Ừm?
Trong đầu Phong Vân Vô Ngân nháy mắt hiện lên một tia hiểu ra! Hắn nhận thấy được, quanh mình phảng phất có một loại vật chất mờ mịt nào đó, giống như tinh khí thần của mình, thậm chí linh hồn đều sinh ra một tia liên hệ mật thiết khó có thể phân biệt.
Hai mắt vừa hơi mở.
Phong Vân Vô Ngân dò xét thấy, xung quanh thân thể mình, hơn mười vết lốm đốm màu hồng, đang lòe loẹt giống như sao, vẽ lên quỹ tích xinh đẹp, quanh quẩn không ngớt!
Xinh đẹp! Thần kỳ!
Mà thứ này không chỉ chấn động trên thị giác, càng thêm khiến cho Phong Vân Vô Ngân không thể tưởng tượng nổi chính là, hơn mười vết lốm đốm màu hồng này, giống như là một phần sinh mệnh mới của hắn, là một bộ phận trong thân thể hắn.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi vươn ra tay phải non nớt, lòng bàn tay mở ra, tâm niệm khẽ động, hơn mười vết lốm đốm kia giống như con vật còn sống, đều dũng mãnh phi qua, dính chặt vào lòng bàn tay của Phong Vân Vô Ngân.
Ti!
Phong Vân Vô Ngân hít sâu một ngụm khí lạnh!
- Ông trời ơi! Ta... Ta dĩ nhiên đạt được hình thức nhập môn của Thiên Địa Bá Khí Quyết! Hơn mười vết lốm đố này, đó chính là Thiên Địa Đan Điền được nhắc tới trong Thiên Địa Bá Khí Quyết... Mỗi một vết lốm đốm, chính là một đan điền! Chúng sẽ hấp thu linh khí trong thiên địa, luyện hóa thành huyền khí, cho ta sử dụng!
- Trên đại lục Huyền Tông, bao nhiêu nhân tài tuyệt diễm, đều không thể đạt được hình thức nhập môn của Thiên Địa Bá Khí Quyết, dĩ nhiên, dĩ nhiên bị ta ngu ngơ đạt được rồi.
- Ta... Ta là siêu cấp thiên tài? Không... Tuyệt đối không phải!
- Như vậy...
- Ti! Ta hiểu rồi!
- Ha ha ha ha! Ta hiểu rồi!
- Đan điền? Ta nào có đan điền gì? Đan điền của ta bị triệt để phong kín, đồng thời chặt đứt liên hệ với thiên địa linh khí trong không khí! Mà tôn chỉ của Thiên Địa Bá Khí Quyết, chính là bỏ qua đan điền của bản thân, lấy thiên địa làm đan điền! Ha ha! Nguyên lai là như vậy!
Trong gian nhà tranh đơn sơ, Phong Vân Vô Ngân bắn ra tiếng cười lớn cực kỳ phấn khởi, hầu như không chút kiêng nể:
- Phế tài? Là người tàn phế cả đời không thể ngưng tụ được một tia huyền khí? Không! Từ bây giờ trở đi, ta không phải! Ta không phải!
Áp lực nghẹn khuất đã lâu trong lòng kia, kiếm được phương pháp phát tiết tốt nhất.
Mà trên thực tế, đây cũng chính là số phận của Phong Vân Vô Ngân.
Nếu như nó, thuở nhỏ Phong Vân Vô Ngân là nhân vật thiên tài, vậy thì cho dù hôm nay hắn bị phong ấn đan điềnn, cũng không có thể luyện thành thức nhập môn của Thiên Địa Bá Khí Quyết.
Phải biết rằng, trước khi Phong Vân Vô Ngân bị phong ấn đan điền, ngay cả cảnh giới huyền khí Hậu Thiên nhất phẩm cũng chưa từng đạt được, toàn bộ cơ thể hầu như không hề có huyền khí! Cứ như vậy, đan điền lại bị phong kín, hắn không khác gì so với một người bình thường! Thậm chí còn không bằng người bình thường. Bởi vìm tuy rằng người bị thường không hiểu con đường tu luyện, nhưng chung quy có thể từng thời từng khắc, hấp thu một ít thiên địa linh khí để cường hóa tố chất thân thể.
Mà bí quyết nhập môn của Thiên Địa Bá Khí Quyết đó là... Tu luyện giả phải chặt đứt liên hệ cùng thiên địa linh khí, không thể hấp thu thiên địa linh khí! Mà đan điền tự thân, thân thể, trong tế bào, cũng không thể chứa được nhiều lắm huyền khí.
Nói đơn giản, nếu như trước khi Phong Vân Vô Ngân bị phong ấn đan điền, tu vi huyền khí đạt được Hậu Thiên nhất phẩm, trong cơ thể đã có thể chứa đựng một bộ phận huyền khí, vậy thì hắn ngày hôm nay, chung quy cũng chỉ có thể không công mà trở lại, nửa tấc cũng không đi nổi!
Tất cả, đều là duyên số!
Phong Vân Vô Ngân hưng phấn một hồi mới từ từ bình tĩnh trở lại. Hắn nhẹ hàng vung tay lên, hơn mười đốm, ừm, tổng cộng mười ba “Thiên Địa Đan Điền” nhỏ bé liền bay khỏi lòng bàn tay hắn, như trước quanh quẩn trong phạm vi nửa thước xung quanh thân thể hắn.
- Hiện nay, ta mới chỉ hoàn thành thức nhập môn của Thiên Địa Bá Khí Quyết, thu được mười ba Thiên Địa Đan Điền nhỏ bé, theo tu vi của ta ngày càng tăng lên, số lượng Thiên Địa Đan Điền sẽ ngày càng nhiều, thể tích cũng ngày càng lớn. Còn có, hiện tại mười ba khỏa Thiên Địa Đan Điền nỏi bé này, chỉ có thể hấp thu thiên địa linh khí trong vòng cách mình nửa thước, chỉ có tăng lên tu vi mới có thể mở rộng phạm vi hấp thu của đan điền này!
- Chung quy, ta sẽ đạt được cảnh giới thiên địa là ta, ta chính là thiên địa.
- Từ giờ trở đi... Cố gắng!
Phong Vân Vô Ngân mắt nhìn mũi, bắt đầu dựa theo phương thức hành công của Thiên Địa Bá Khí Quyết, bắt đầu tu luyện
Thình lình, mười ba viên Thiên Địa Đan Điền, xuất hiện hiện tượng bành trướng.
Mỗi một viên thiên địa đan điền đều giống như một trái tim có sinh mệnh! Khi thì phồng lên, khi thì co rút lại. Nói một cách khác, nó giống như là... Người đang hô hấp.
Đây là hiện tượng mà Thiên Địa Đan Điền hấp thu luyện hóa thiên địa linh khí tạo thành.
Một đêm này, Phong Vân Vô Ngân tu luyện mấy giờ, cuối cùng bởi vì tinh thần lực phát sinh hư thoát mới kết thúc tu luyện, nằm ngửa trên giường, mệt chết đi. Bất quá, miệng hắn lại nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỹ mãn:
- Phù, dựa theo cường độ linh hồn hiện nay của ta, mỗi một ngày, có thể tu luyện ba đến năm giờ rồi.
Ngày thứ hai, Phong Vân Vô Ngân như trước rời giường từ rất sớm.
Hắn cười thầm, tâm niệm khẽ động, mười ba viên Thiên Địa Đan Điền trống rỗng xuất hiện, chợt mười ba viên Thiên Địa Đan Điền như thiêu thân vào lửa, dều bị Phong Vân Vô Ngân thu vào trong cơ thể.
Một cổ năng lượng ấm áp, lập tức chạy khắp bốn chân trăm huyệt của Phong Vân Vô Ngân.
- Huyền khí!
- Rốt cuộc ta cũng có được huyền khí!
Lúc này Phong Vân Vô Ngân trên tinh thần khí độ, so sánh với thời gian bình tĩnh, lớn hơn rất nhiều.
Trong con ngươi đen kịt, đầy rẫy tự tin, dâng trào!
Hắn nắm chặt song quyền, huyền khí du dãng trong mỗi tế bào cơ thể, trong nháy mắt dung nhập vào trong quyền của Phong Vân Vô Ngân.
Lực lượng!
Phong Vân Vô Ngân cảm thụ được sự tồn tại của lực lượng.
- Không biết, hiện tại tu vi huyền khí của ta có thể tính là đạt được cảnh giới Hậu Thiên nhất phẩm hay không?
Phong Vân Vô Ngân cười hờ hững:
- Tạm thời mặc kệ những thứ này, hiện tại điều ta muốn làm, là làm sao cố gắng càng nhiều hơn so với người khác! Tu luyện! Tu Luyện!
Phong Vân Vô Ngân khẽ động tâm niệm, mười ba viên Thiên Địa Đan Điền dung nhập trong cơ thể, chợt bay ra ngoài, rải rác trong không khí, trở nên vô hình.
Phong Vân Vô Ngân lại tiếp tục khôi phục bộ dạng lúc bình thường, trạng thái phế vật không hề có chút huyền khí ba động.
- Thiên Địa Bá Khí Quyết hôm nay còn có một tác dụng cường đại, đó là... Ẩn dấu! Mặc dù tu vi ta cao tới đâu, người khác thoạt nhìn đều vẫn chỉ là một phế vật! Một người phế vật đan điền bị phong ấn! Chỉ cần ta không ngừng ngưng luyện công lực, không ai có thể nhận thấy nửa điểm huyền khí ba động trong cơ thể ta! Tu vi huyền khí của ta, chính là nấp trong thiên địa, ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân ăn mấy quả dại, ra khỏi gian nhà tranh.
Như trước, đến địa phương thường huấn luyện, ngồi trên tảng đá ngầm, tiếp thu sóng biển cọ rửa, rèn luyện thân thể.
Tuy rằng, hiện tại Phong Vân Vô Ngân đã có thể tiến hành tu luyện huyền khí, thế nhưng hắn vẫn muốn rèn luyện bộ thân thể này.
Cường độ thân thể cực kỳ trong yếu đối với một võ giả. Thân thể giống như một chiếc lọ thật lớn, huyền khí lại giống là nước. Nếu như lọ quá yếu đuối hoặc dễ vỡ, làm sao có thể dung nạp huyền khí uy mãnh bá đạo?
Bởi vậy, mỗi khi Phong Vân Vô Ngân sừng sững đứng trên đá ngầm, tiếp thu sóng biển trùng kích đều không vận dụng huyền khí chống đối lực đạo của sóng biển. Thuần túy, chính là lấy thân thể đi chống lại thủy triều cuồn trào mãnh liệt.
Lần lượt bị sóng biển ném đi, lại lần lượt đứng lên.
Buổi chiều là lúc cảm nhận kiếm ý của Độc Cô Cửu Kiếm, tay cầm cành cây, bừa hãi hào hiệp phát ra các động tác vớ vẩn bên trên bờ cát.
Buổi tối, chính là thời gian xuất ra mười ba viên Thiên Địa Đan Điền, chúng nó vui sướиɠ hấp thu luyện hóa thiên địa linh khí.
Tu luyện không có ngày tháng.
Thu đi đông tới, đông qua xuân tới.
Phong Vân Vô Ngân lại ngây người thêm tại cạnh biển.
Trong bảy tháng này, không có một ngày nào là Phong Vân Vô Ngân không khắc khổ tu luyện! Không quả trời mưa hay trời rơi đầy tuyết, hắn cũng chưa từng gián đoạn!
Phúc bá kia, như trước mỗi buổi trưa đều đưa cơm tới cho Phong Vân Vô Ngân, lạnh lùng quan sát Phong Vân Vô Ngân một phen, sau dó như u linh rời đi.
Mà Phong Vân Tuyết, từ lúc trời vào đông đã đưa tới mấy bộ áo bông cho Phong Vân Vô Ngân, sau đó cùng Phong Vân Vô Ngân vượt qua sinh nhật mười một tuổi của hắn, đã tròn hai tháng trời, nàng cũng chưa từng trở lại thăm Phong Vân Vô Ngân.