Chương 47: Độc chết bọn chúng
- Một người bát phẩm sơ kỳ, một người vừa đột phá đến bát phẩm trung kỳ, cảnh giới còn không vững chắc, đã dám đến khiêu chiến ta! Muốn chết!
Trong lúc nói, tay trái Từ Tuấn hình thành đường cong, một đao chém ra, một lưỡi đao nhận hỏa diễm màu đỏ rực bắn nhanh ra như thiểm điện, trong không khí truyền đến âm thanh thiêu đốt mãnh liệt, uy lực bá đạo!
- A! Băng hỏa Song Tu!
Đằng Hổ cùng Du Tử Thông đồng thời kêu lên sợ hài. Vẻ mặt kinh hoảng không thể tả! Trong tình thế sống chết, hai người đồng thời nằm sấp xuống đất, lưỡi đao hỏa diễm gần như dính lấy da đầu của của bọn họ, thiêu đốt gần hết tóc trên đầu, thảm hại vô cùng.
Âu Dương Bảo Châu cùng Tả Nhuận Tuệ cũng đồng thời tránh né ra xa.
Phong Vân Vô Ngân càng thảm hại, một đao kia của Từ Tuấn, tựa hồ thiêu đốt một phần không khí trong bãi đất trõng, bất kể là đứng mũi chịu sào hay không, linh hồn cũng bị một đao kia trùng kích, cảm giác áp bách xộc tới, thật sự khiến cho người ta thở không thông!
Phong Vân Vô Ngân cũng bị ép nằm phù phục xuống đất.
- Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Một đao của Từ Tuấn liên tục phá nát mười mấy cây đại thụ rồi mới tiêu tan
- Đôi khi võ giả trong lúc so đấu, cũng không phải chỉ nhìn cảnh giới.
Từ Tuấn toàn thân khí thế liên tục tăng lên, cả người tựa hồ càng lúc càng thêm cao lớn, khí thế như đế vương lên ngôi, quân lâm thiên hạ!
- Thiên phú! Thiên phú trong võ đạo, có thể quyết định thắng bại... Đương nhiên, những thứ này, dựa vào tư chất tầm thường như các ngươi, cả đời cũng có khó có thể hiểu!
Trong lúc nói, một lưỡi đao màu trắng, một lưỡi đao màu đỏ, ngưng tụ thành hình hai bên người Từ Tuấn, hung uy tràn ngập, không thể địch nổi!
Phong Vân Vô Ngân trong lòng không ngừng kêu khổ... Từ Tuấn này đâu phải chỉ là một tên tiểu tử mặt trắng đơn giản như vậy? Võ đạo thiên phú của hắn ta, đơn giản có thể nói là vô cùng yêu nghiệt! Đám người Âu Dương Bảo Châu, mặc dù về mặt cảnh giới không kém Từ Tuấn là mấy, nhưng sức chiến đấu thực tế lại không bằng một phần của Từ Tuấn! Lúc trước nghe Đằng Hổ cùng Âu Dương Bảo Châu những kẻ ngu dốt này phân tích, vẫn cho rằng dựa vào đông người là có thể đánh chết được Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan. Nhưng thật sự đánh rồi, mới thấy hoàn toàn không phải như vậy!
Tuy nhiên, cuối cùng Phong Vân Vô Ngân không phải phó mặc cho số phận, ánh mắt hắn đảo nhanh, quan sát từng khung cảnh của bãi đất trõng, muốn tìm ra kế sách thần kỳ, hóa nguy thành an.
Đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân phát hiện Từ Tuấn xuất thủ chiếm được ưu thế rất lớn, Miêu Nhược Lan liền không động thủ, trái lại tận lực cầm kiếm canh giữ khu vực gần thùng gỗ. Thùng gỗ mây mù lượn lờ, khí đỏ sôi trào luyện hóa Địa Hỏa long nội đan!
- Ta phải nghĩ biện pháp tiếp cận thùng gỗ kia...
Trong tình thế sinh tử, Phong Vân Vô Ngân nghĩ đến một kế, chuẩn bị liều thử một phen.
Lúc này, Âu Dương Bảo Châu kinh hãi kêu lên...
- Không thể! Từ Tuấn, ngươi không thể mạnh đến vậy! Ngươi... Ngươi nhất định là gần đây ăn thiên tài địa bảo gì.. Nếu không trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngươi không thể luyện vũ kỹ Băng hỏa Song Tu Huyền giai trung cấp đến cảnh giới đại thành!
Tuyệt đối không thể!
Âu Dương Bảo Châu cùng Từ Tuấn dù sao cũng có quan hệ thân mật trong một thời gian dài, nàng rất rõ thực lực của Từ Tuấn. Mặc dù nói Từ Tuấn thiên phú dị bẩm, đồng thời tu luyện hai loại vũ kỹ Huyền giai trung cấp hoàn toàn bất đồng, một băng một hòa, thế nhưng, hắn chỉ có thể luyện hai môn vù kỹ này đến cảnh giới trung kỳ, rất khó đột phá đến đại thành. Bởi vậy, Âu Dương Bảo Châu mới dám giựt giây nhóm người Đằng Hổ tới gϊếŧ Từ Tuấn.
Nhưng vừa mới giao đấu, Từ Tuấn bày ra tới hai môn vũ kỹ, không thể nghi ngờ, đều đã đạt tới cảnh giới đại thành!
- Không thể! Ngươi nhất định là ăn thiên tài địa bảo hiếm thấy! Đan dược cao cấp!
Âu Dương Bảo Châu tuyệt vọng không cam lòng gào lên thê thảm.
Lúc này, Miêu Nhược Lan cười thâm hiểm.
- Những đồ ngu xuẩn các ngươi, sau khi A Tuấn bên ta, những chỗ tốt ta mang lại cho A Tuấn làm sao các ngươi có thể đoán ra chứ?
Trong lòng nàng có chút không vui. Rõ ràng là nàng năn ni mãi mới xin được ít thiên tài địa bảo để cho Từ Tuấn trong khoảng thời gian ngắn, luyện hai môn tuyệt học này đến cảnh giới đại thành. Nhưng vừa rồi, Từ Tuấn lại ra vẻ nói "việc so đấu giữa các võ giả với nhau, không thể chỉ nhìn cảnh giới, thiên phú trên võ đạo mới quyết định thắng bại". Nói như vậy, chăng khác nào hoàn toàn gạt bỏ công lao của Miêu Nhược Lan.
Nhưng, mặc kệ nói như thế nào, mặc kệ Từ Tuấn là dựa vào thiên phú, hay là dựa vào khuôn mặt trắng trẻo nhận thiên tài địa bảo của người ta mới tăng cao được thực lực, sự thực trước mắt chính là tính mạng của nhóm người Âu Dương Bảo Châu đang ngàn cân treo sợi tóc!
Hai lưỡi dao một băng một hòa, cô đọng sắc bén, khí thế ngút trời!
Nhóm người Âu Dương Bảo Châu cùng Đằng Hổ, căn bản không còn đường có thể trõn, không còn đường lui! Ai lùi, sẽ là người đầu tiên bị chém gϊếŧ!
-Hừ!
Đằng Hổ điên cuồng rõng một tiếng, tung người nhảy lên, hai tay liên tục huy vũ, trên không xuất từng đạo tàn ảnh...
- Vô Ảnh Truy Hồn Trảo!
Tả Nhuận Tuệ trong tay phất ra một thanh đao mang, một đao chém ra, quang hoa chói mắt...
- Bán Nguyệt Phi Phong Trảm!
- Phong Ma Cước!
Du Tử Thông hai chân liên tục đá mười đạo cước phong, trong nháy mắt mãnh liệt đánh ra!
- Thanh Phong Minh Nguyệt Kiếm!
Âu Dương Bảo Châu trường kiếm cũng đâm tới, kiếm quang rực rờ.
Lần công kích này, bốn người đã đề thăng công lực, tiềm lực bản thân tới cực hạn! Lâm vào tình thế sinh tử, liều mạng công kích cuối cùng trước khi chết, không thể khinh thường!
- Nhược Lan, nàng lui ra phía sau!
Từ Tuấn cũng không dám khinh thường, gầm nhẹ một tiếng, hai lưỡi đao băng hỏa ở hai bên chém ra xé tan không khí! Không tài nào ngăn cản nổi!
Miêu Nhược Lan tu vi còn hơi yếu nên lùi lại phía sau.
Ngay sau khi hai bên thi triển sát chiêu, khí thế tiến công và sát khí tích súc lại, trong thời gian rất ngắn, Phong Vân Vô Ngân xem chuẩn thời cơ, thình lình đứng lên, năng lượng huyền khí tứ phẩm bao lấy hai chân, triển khai Tật Phong Bộ đại thành kỳ, tựa như Phong Thần nhập thể, trực tiếp lẻn đến gần chỗ thùng gỗ!
Lúc này, bốn người Âu Dương Bảo Châu hợp lực bạo phát công kích, vừa vặn va chạm chính diện cùng hai đao của Từ Tuấn!
- Ầm!
Trong nháy mắt, trời đất dung chuyển, trong bãi đất trõng cò cây bị kình khí điên cuồng cắt nát, tung bay đầy trời, sau đó lại bị nghiền thành bột mịn, đám cây cối ở vòng ngoài cũng bật gốc mà lên!
Phong Vân Vô Ngân xem như vừa giữ được mạng! Vừa rồi, nếu hắn không kịp thời đến gần vị trí thùng gỗ, sợ rằng đã bị uy thế của hai bên hợp lại với nhau lan đến gần, thịt nát xương tan.
May là như vậy, tâm trạng Phong Vân Vô Ngân, đều rung động, hầu như đứng không vững! Hắn hít sâu một hơi, móc trong người ra một trái Sinh quả kịch độc ném thẳng vào trong thùng gỗ.
Nguyên bản Phong Vân Vô Ngân từng suy nghĩ rằng, khi Âu Dương Bảo Châu cùng Từ Tuấn đấu đến lường bại câu thương, bản thân có thể nhặt tiện nghi, chiếm được Địa Hỏa long nội đan làm của riêng.
Nhưng từ tình huống hiện tại xem ra, khả năng này đã cực kỳ nhỏ bé. Vì vậy lập tức sử dụng Sinh quả, biến thùng nước thuốc thành thùng thuốc độc, xem có thể độc chết Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan hay không.
Cùng lúc đó, hai lưỡi đao băng hỏa bay lên chém vào cước Phong của Du Tử Thông, kiếm quang của Âu Dương Bảo Châu, đao khí của Tả Nhuận Tuệ...
Mà trong bốn người, Đằng Hổ tu vi cao nhất, Vô Ảnh Truy Hồn Trảo của hắn uy lực bị suy yếu một phần, nhưng một phần còn lại cũng xuyên qua đao mang băng lửa đánh trúng cổ tay phải và cổ của Từ Tuấn...
-Hừ!
Từ Tuấn toàn thân huyền khí dao động, giải hóa trảo lực, tuy nhiên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của Từ Tuấn cũng hiện lên một vệt đỏ.
Bên kia, băng đao đã nhỏ đi một vòng, tốc độ chậm lại một chút, nhưng cũng rất nhanh liền bay vụt tới, chặt ngang người Tả Nhuận Tuệ thành hai đoạn, trong nháy mắt thi thể bắt đầu bùng cháy, Du Tử Thông thì lại bị băng đao chém chết, thi thể hóa thành một đống băng vụn.
Từ Tuấn không bỏ lờ thời cơ, lại chém ra hai lưỡi đao, chém gϊếŧ Đằng Hổ cùng Âu Dương Bảo Châu.
Chiến đấu trong nháy mắt đã kết thúc.
-Phù!
Rõt cuộc, Từ Tuấn cũng phun ra một ngụm máu tươi. Than thở:
- Vô Ảnh Truy Hồn Trảo của Đằng Hổ quả nhiên lợi hại, toàn lực liều mạng cũng có thể khiến ta bị thương, tuy nhiên, đợi lát nữa ta dùng nước thuốc rèn luyện thân thể, chỗ bị thương ấy tự nhiên sẽ khỏi.
Lại nói, Phong Vân Vô Ngân sau khi ném Sinh quả xong định chuồn mất. Thình lình, một cảm giác như gai nhọn đâm vào lưng bỗng chốc bao bọc thân thể Phong Vân Vô Ngân!
Giương mắt nhìn lại, Miêu Nhược Lan đã đưa kiếm tới gần Phong Vân Vô Ngân, hai mắt phát lạnh.
- Tiểu tử, ngươi chính là người của tiện nhân Âu Dương Bảo Châu kia? Chỉ có tu vi tứ phẩm huyền khí, một con kiến hôi còn dám theo tiện nhân kia cùng đi kiểm tiện nghi? Hừ! Bổn tiểu thư phải băm ngươi thành trăm mảnh!
Phong Vân Vô Ngân giận tím mặt, muốn giơ kiếm liều mạng một phen, tiếc rằng sự chênh lệch giữa hai cảnh giới là quá khác biệt, khiến Phong Vân Vô Ngân như bị trói chặt chân tay, ngay cả động tác cũng bị đình trệ.
Trên thực tế, nếu không phải Phong Vân Vô Ngân linh hồn cường đại, lúc này đã bị Miêu Nhược Lan áp bách đến phát điên rồi!
Đúng lúc này...
- Nhược Lan!
Từ Tuấn sắc mặt từ đỏ chuyển sang tái nhợt, hiển nhiên là bị thương còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
- Trước tiên đừng để ý đến tên tiểu tử đó, nhựa cây Hỏa long đã luyện hóa nội đan thành công, dược lực lúc này là tốt nhất, chúng ta mau đi tắm rửa thân thể đi! Chậm một giây, chính là lãng phí hiệu lực của thuốc! Ta.. Ta bị thương rồi, cần lập tức ngâm thuốc.
Từ Tuấn vừa nói, vừa cởi y phục. Đồng thời, hắn vung tay lên, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy chân tay như bị một sợi dây vô hình trói chặt, không thể nhúc nhích!
- Tiểu tử thối này, đợi lát nữa chúng ta rèn luyện xong sẽ từ từ mà lăng trì hắn, để cho hắn nếm hết thống khổ dằn vặt rồi mới gϊếŧ, không phải càng tốt hơn sao?
Từ Tuấn vừa cởϊ qυầи áo vừa nói, rất nhanh, hắn ta đã cởi hết toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không để lại thứ gỉ.
Phong Vân Vô Ngân giương mắt nhìn qua một chút, phát hiện cái đó của Từ Tuấn cũng chỉ dài hơn ba thốn, còn kém xa so với thực lực cường đại của hắn.
Miêu Nhược Lan nghe lời Từ Tuấn, ném trường kiếm xuống, phi nhanh đến cởi hết quần áo. Da trắng như tuyết, thanh cao thoát tục, trước cong sau vểnh, chỗ thần bí kia, hiện ra màu phấn hồng sáng bóng mê hoặc lòng người.
Hai người dắt tay nhau bước vào trong thùng gỗ!
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy rất buồn cười, vào lúc này, dĩ nhiên còn có thể thấy được đôi cẩu nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ thể...
Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan, toàn thân ngâm trong thùng nước thuốc, thoải mái hấp thu dược lực của viên nội đan Địa Hỏa long, đồng thời cũng hấp thu luôn độc dược của Sinh quả ở trong nước thuốc.
- Độc! Độc chết bọn chúng! Độc chết bọn chúng!Độc chết bọn chúng đi!
Phong Vân Vô Ngân không hề chớp mắt nhìn chằm chằm thùng gỗ, nhìn Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan vẻ mặt phấn khởi, khẩn cầu thần phật hiển linh.
Sinh quả, được xưng là loại quả có độc tính cực mạnh tại thí luyện trường dã ngoại, có thể dễ dàng độc chết cường giả siêu cấp cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên màn. Giá trị mấy vạn kim tệ.
Phong Vân Vô Ngân ngẫu nhiên có được Sinh quả, trong tuyệt cảnh len lén ném vào thùng gỗ mà Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan dùng để luyện hóa nội đan Địa Hỏa long.
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân bị Từ Tuấn trói chặt hai chân hai tay, không thể nhúc nhích. Chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn đôi cẩu nam nữ Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan cởi sạch sẽ quần áo, cùng vào thùng gỗ tắm rửa.
Phong Vân Vô Ngân thật sự không biết, độc tính của quả Sinh quả này hòa tan vào trong thùng gỗ, còn có tác dụng đưa người ta đến chỗ chết nữa hay không.
Chỉ thấy, Miêu Nhược Lan cùng Từ Tuấn, gương mặt tuấn tú xinh đẹp của bọn họ lúc ẩn lúc hiện trong luồng dược khí thơm ngào ngạt, vẻ mặt khi thì phấn khởi, khi thì sảng khoái, khi thì hàm súc tiếu ý, khi thì hơi nhíu mày
Phong Vân Vô Ngân cảm giác không được ổn lắm. Nếu độc tố mất đi hiệu lực, đến khi đôi cẩu nam nữ này tắm rửa rèn luyện xong, vậy cũng là lúc mình chết không có chỗ chôn.
Hắn muốn cử động người một chút, thế nhưng tay chân đều bị trói chặt, không thể động đậy.
Phong Vân Vô Ngân tâm niệm chớp động, 104 hạt thiên địa đan điền rời khỏi cơ thể, quanh quẩn xung quanh thân thể, sau đó dưới sự điều khiển của Phong Vân Vô Ngân, 104 hạt thiên địa đan điền như thiêu thân lao đầu vào lửa, chen chúc mà tới, thử trùng kích lên tay chân, cố gắng thoát khôi sự trói buộc của Từ Tuấn.
Vài phút đồng hồ sau, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy hai tay dần dần buông lỏng, trong lòng hắn vui vẻ, hăng hái trùng kích.
Đúng lúc này...
- A! A Tuấn, tại sao muội lại có cảm giác là lạ...
Trong thùng gỗ, Miêu Nhược Lan đột nhiên lên tiếng nói.
- A Tuấn, tứ chi bách hài, trong huyết quản kinh mạch của muội như có hàng trăm con sâu đang cắn, khiến cho toàn thân... toàn thân rất ngứa ngáy... Đây, đây là chuyện gì vậy?
- Đây...
Thân thể Từ Tuấn run lên.
- Nhược Lan, cảm giác của ta lúc này cũng giống muội, ta cũng... ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, lẽ nào đây là phản ứng bình thường của thân thể khi hấp thu nước thuốc? Ngứa... ngứa quá... Nhược Lan, ta, ta ngứa quá...Nhược Lan, chăm chú bảo vệ cho linh đài, tâm thần hợp nhất, thanh tâm quả dục, lục căn... lục căn thanh tịnh, chuyên tâm hấp thu luyện hóa nước thuốc... Có ngứa, cũng chỉ là một lúc mà thôi...
Hai người nói chuyện, đương nhiên là truyền đến bên tai Phong Vân Vô Ngân. Phong Vân Vô Ngân tim đập thình thịch, ánh mắt chăm chú nhìn về phía hai người Từ Tuấn cùng Miêu Nhược Lan.
Lúc này, đôi nam nữ có vẻ mặt quái dị, bọn họ hơi nhắm mắt lại, cơ thể vô ý thức khẽ run run, như có vô số sâu bọ ẩn dưới lớp da thịt nghịch ngợm, chui tới chui lui, vừa ngứa, lại vừa có chút... đáng sợ!
Sau một khắc, Phong Vân Vô Ngân thấy rõ. khuôn mặt của Từ Tuấn và Miêu Nhược Lan bắt đầu xuất hiện một màu tím kinh khùng! Màu tím này từ từ đậm lên, dần dần hình thành một màu tím thầm...