Chương 43: Vân Hổ thú
Phong Vân Vô Ngân đóng sách lại, đứng lên đi về phía khu vực mình đã chọn.
Phong Vân Vô Ngân từ trên bản đồ biết được, giải đất sát ranh giới của thí luyện tràng dã ngoại, tuyệt đối không có nguy hiểm gì, bởi vậy hắn triển khai Tật Phong Bộ đại thành kỳ mà chạy để tiết kiệm thời gian. Khi bụng đã đói, liền hái hoa quả có thể ăn cho no bụng. Nếu như khát nước, bèn lấy nước suối để uống.
Đi đến gần tối, thấy phía trước có một cây tùng cao to cản trở lối đi, trên cây có những quả màu hồng, như quả táo trên địa cầu, màu sắc tươi đẹp khiến cho người ta yêu thích, tỏa ra mùi hương ngào ngạt.
- Đây là rừng cây ăn quả, đi qua cánh rừng này thêm vài dặm, sẽ coi như tiến nhập khu vực bên trong thí luyện tràng dã ngoại, nơi này sẽ có mãnh thú thường lui tới, cũng có khả năng gặp phải những võ giả mạo hiểm của thành Nham Thạch tiến vào thí luyện tràng dã ngoại. Có thể nói, rừng cây ăn quả này là một đường ranh giới. Đêm nay ta sẽ qua đêm ở đây, dưỡng đủ tinh thần, sáng mai tiếp tục đi.
Phong Vân Vô Ngân đi vào rừng cây, thu nhặt mười mấy quả Hồng Phiên, ăn no bụng, sau đó ngồi xuống một gốc cây.
104 hạt thiên địa đan điền bắt đầu bay lượn quanh thân thể Phong Vân Vô Ngân, hấp thu luyện hóa thiên địa linh khí.
Tu luyện vài tiếng đồng hồ, Phong Vân Vô Ngân tinh thần rã rời, thể xác mệt mòi, liền nằm luôn đó nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng đầu tiên vừa chiếu qua rừng cây, chiếu vào mặt Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Vô Ngân liền mở hai mắt tinh lại. Hắn đứng lên vươn vai, hái vài quả Hồng Phiên ăn, sau đó lấy lại tinh thần xuyên qua khu rừng mà đi.
Đi thêm vài dặm, ở bên kia rừng cây là rừng núi rậm rạp. Gió thổi vù vù, mùi cỏ thơm ngào ngạt từ phía xa bay tới, cùng với mùi hôi thối của phân và nướ© ŧıểυ các loài mành thú, dã thú.
- Muốn đến nơi ta cần đi, hái quả Man Lực, lấy nhựa cây Hỏa long, đầu tiên phải vượt qua ngọn núi lớn này, trong sách nói, ngọn núi có mãnh thú chiếm giữ, đẳng cấp bất định, yếu nhất là mãnh thú nhất phẩm, cực mạnh đã đạt lục phẩm.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng trầm mặc. Sau đó hít sâu một hơi, triển khai Tật Phong Bộ lao nhanh dọc theo một sơn đạo.
Trong lúc đang chạy, Phong Vân Vô Ngân mở to hai mắt, tai nghe bốn phương, độ tập trung vô cùng cao.
Trong núi có dược thảo giá trị không cao, để tiết kiệm thời gian, hắn không dừng lại ở trong núi này quá lâu để tránh gặp phải mãnh thú, Phong Vân Vô Ngân cũng không dự định đi phân biệt và thu thập những thảo dược này.
Chạy nhanh mười mấy phút đồng hồ, trên một con đường gồ ghề dốc đứng, đột ngột, trong lòng Phong Vân Vô Ngân xuất hiện sự cảnh giác khác thường! Ở một góc trong sơn đạo tòa ra năng lượng dao động hơi nhàn nhạt!
-Hừ?
Tốc độ dưới chân Phong Vân Vô Ngân tạm thời dừng lại.
Sau một khắc, một con sinh vật giống như vượn khi chậm chạp từ trong góc hiện ra.
Nó cao khoảng 1m5. toàn thân màu vàng nhạt, vô cùng thô ráp, đầu to vai rộng thân dài, tứ chỉ ngắn nhỏ. Nhe răng trợn mắt, bộ dáng khiến người ta chán ghét.
- A, thì ra là một con Thô Mao Viên.
Phong Vân Vô Ngân thả lỏng.
Căn cứ theo ghi chép, Thô Mao Viên, mãnh thú nhất phẩm, tốc độ khá chậm, phản ứng chậm chạp, có thực lực tiếp cận võ giả huyền khí nhất phẩm, đầu óc vụng về, là mảnh thú thấp nhất trong các mãnh thú ở thí luyện tràng dã ngoại.
Lúc này, con Thô Mao Viên ngu đần kia nhìn chằm chằm Phong Vân Vô
Ngân, trong miệng liên tục kêu lên mấy tiếng kỳ lạ, giống như đang đe dọa Phong Vân Vô Ngân, hai chân thong thả di chuyển, chù động đi về phiá Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân rút đoản kiếm ra, 104 hạt thiên địa thu nạp thân thể, huyền khí tứ phẩm ba động chảy xuôi trong cơ thể, kiếm hưởng về phía Thô Mao Viên, nghĩ thầm, đồ súc sinh này nếu biết điều tránh đường ra, ta sẽ cho ngươi con đường sống, nếu như không, một kiếm đâm chết!
-Hú...
Thô Mao Viên dường như nhận thấy trên người Phong Vân Vô Ngân tòa ra huyền khí ba động, con ngươi ngu ngốc của nó chuyển động một chút, tỏ ra kiêng kỵ, ánh mắt sợ hài, cước bộ đột nhiên dừng lại, tuy nhiên rất nhanh nó lại hướng phía Phong Vân Vô Ngân đi tới, trong miệng kêu gào kỳ quái, Phong Vân Vô Ngân hai tay giơ lên, huy vũ không ngừng.
- Muốn chết!
Phong Vân Vô Ngân không biết nên khóc hay nên cười, ở trong thành Nham Thạch, bị một đám quần áo lụa là bắt nạt, đến dã ngoại, ngay cả một con mãnh thú nhất phẩm cũng đòi gây sự, thật là xui xẻo!
Phong Vân Vô Ngân giương kiếm ra phía trước, đột nhiên, con Thô Mao Viên kia hai chân chụm lại, nhảy ra xa một mét, hai tay quét ngang, móng vuốt sắc nhọn xẹt qua một đường, cào về phía mặt Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân trong nháy mắt tăng tốc, trường kiếm xoay ngang, bay nhanh qua bên người Thô Mao Viên, kiếm sáng lóe ra, chặt đứt ngang người con mãnh thú nhất phẩm này.
Máu của mãnh thú phun ra xối xả.
Phong Vân Vô Ngân cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, theo kế hoạch của hắn, trước đêm nay phải đi qua ngọn núi này.
Không ngờ vừa đi được mấy chục thước, lại có một con Thô Mao Viên chạy tới trước mặt, không biết tốt xấu hướng Phong Vân Vô Ngân kêu la, làm bộ dáng sắp tấn công.
Phong Vân Vô Ngân cũng không chút chần chừ, một kiếm đâm chết nó.
Sơn đạo càng đi càng hẹp, địa thế càng ngày càng cao. Trên đường, Phong Vân Vô Ngân giống như xông vào hang ổ của Thô Mao Viên, liên tục có Thô Mao Viên chạy tới, chủ động công kích Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân tức giận vì những sinh vật ngu xuẩn này làm lờ dở thời gian của mình, quyết không nương tay, cứ thấy là gϊếŧ, lộ trình vài trăm thước, đã chém gϊếŧ không dưới ba mươi con Thô Mao Viên!
Gϊếŧ tới gϊếŧ lui, trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng khó tránh khôi nghi vấn... Căn cứ theo miêu tả trong sách, mãnh thú Thô Mao Viên mặc dù là quần cư, thế nhưng kiếm ăn ban ngày, bao giờ cũng đơn độc hành động. Mà bản thân lại liên tiếp gặp Thô Mao Viên, đồng nghĩa với việc bọn kia là một đội, từ cùng một hướng xông tới. Tập tính sinh hoạt cơ bản của loài Thô Mao Viên này, tuyệt không ăn khớp.
Đây là lần đầu tiên Phong Vân Vô Ngân tiến nhập thí luyện tràng dã ngoại, tuy có sách vở chỉ dẫn, nhưng kinh nghiệm thực tế lại không có, bởi vậy gặp phải điều đáng ngờ, hắn cũng chỉ là có chút nghi vấn, suy nghĩ một lúc, cũng không hề thay đổi lộ tuyến tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm mấy chục mét, đột nhiên, thấy mấy con Thô Mao Viên đồng thời từ phía trước ào ào xông tới.
Đáng lẽ, Thô Mao Viên thuộc loại mãnh thú tốc độ tương đối chậm, trong lúc hành động lười biếng chậm chạp, giờ khắc này, đám Thô Mao Viên trước mặt xông tới lại chạy rất nhanh, giống như ăn loại thảo dược có tính kích động nào đó, hơn nữa chúng hầu như đều phát ra âm thanh kỳ quái, loại âm thanh này ẩn chứa cảm giác thê lương, như người sắp chết!
Phong Vân Vô Ngân đang tự hồ nghi, sau một khắc, một mùi hôi thối nồng nặc, bay tới bao trùm tất cả!
- Rõng!
Trong vị hôi thối, có tiếng rõng to vang trời, trong nháy mắt, phía sau đàm Thô Mao Viên đang lao tới như đi đầu thai đột ngột xuất hiện một con quái vật khổng lồ.
Nó giống như mảnh hổ trên địa cầu, tuy nhiên trọng lượng cơ thể phải lớn gấp đôi, màu lông trên người màu vàng, điểm thêm màu hồng lấm tấm, khí thể uy mãnh bá đạo, dáng đi ra vẻ vương giả. Hai mắt trợn lên như hai cái l*иg đèn, dáng vẻ bệ vệ, hùng hổ dọa người!
Trong nháy mắt, trong đầu Phong Vân Vô Ngân xẹt qua tư liệu của một loại mãnh thú...
Vân Hổ Thú, lục phẩm mãnh thú, tốc độ nhanh, sức lực lớn vô cùng, thân thể cứng rắn không gì sánh được, khi gặp phải công kích, bên ngoài cơ thể có thể xuất hiện một tầng năng lượng bảo hộ, ngang bằng với năng lượng huyền khí của võ giả lục phẩm hậu thiên, không thể phá vỡ. Trời sinh tính tàn bạo, thích săn bắt Thô Mao Viên.
- Rõng!
Vân Hổ Thú kia thô bạo gầm lên, hai mắt trợn trừng, dĩ nhiên là nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân! Trong mắt nó lộ ra một loại vẻ mặt kinh ngạc và sự tham lam, khóe miệng nhỏ dãi, nhún chân một cái, thân thể khổng lồ lập tức bắn lên, lao vυ"t hướng về phía Phong Vân Vô Ngân.
Uy lực mãnh liệt làm cho đám Thô Mao Viên đang chạy trõn hết cũng phải run rẩy quỳ xuống, nướ© ŧıểυ vãi ra ồ ồ.
Vân Hổ thú lục phẩm mãnh thú kia, lấy tốc độ làm sở trường, không ngờ bỏ qua Thô Mao Viên mà mình thích ăn nhất, nhảy thăng đến chỗ Phong Vân Vô Ngân! Có lẽ là nó muốn thay đổi khẩu vị, chuyển sang ăn thịt người một bữa.
Phong Vân Vô Ngân đứng mũi chịu sào, chỉ cảm thấy uy lực của con Vân Hổ thú này phát ra còn điên cuồng đáng sợ hơn võ giả tu vi huyền khí lục phẩm hậu thiên! Có thể sánh với võ giả thất phẩm hậu thiên!
Nhất thời cuồng phong nổi dậy, quần áo trên người Phong Vân Vô Ngân bị thổi bay phần phật, tất cả cây cối bốn xung quanh đều nằm rạp cả xuống.
Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân xoay người chạy về phía sau, Tật Phong Bộ đại thành khiến hắn chạy rất nhanh, thoát được cú tấn công của Vân Hổ thú.
-Rầm!
Vị trí lúc trước Phong Vân Vô Ngân đứng, đã bị Vân Hổ thú từ trên không trung lao xuống, vồ trúng vào một tảng đá lớn, tảng đá vỡ vụn bắn ra tung tóe.
Nếu không phải Phong Vân Vô Ngân đã luyện Tật Phong Bộ đến cảnh giới đại thành thì lần này, chỉ sợ là đã bị thịt nát xương tan rồi.
Cú tấn công không trúng đích, Vân Hổ thú nhất thời tru lên một tiếng, khai triển toàn bộ tốc độ đuổi theo Phong Vân Vô Ngân.
Nó lấy tốc độ làm sở trường, toàn lực đuổi theo, không ngờ tốc độ còn nhanh hơn cả Phong Vân Vô Ngân!
Chẳng lẽ?
Phong Vân Vô Ngân liều mạng chạy trõn, phát hiện ra bản thân không thể cắt đuôi được Vân Hổ thú, ngược lại, Vân Hổ thú đó càng đuổi càng gần, thậm chí Phong Vân Vô Ngân đã cảm nhận được hơi thở của nó ở ngay sau lưng mình.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng không ngừng kêu khổ, dù sao cũng là lần đầu đi vào thí luyện tràng dã ngoại, kinh nghiệm còn nông cạn, vô duyên vô cớ lại chọc vào con Vân Hổ thú!
Hơn nữa, mãnh thú với võ giả không giống nhau. Nếu như gặp phải một võ giả lục phẩm, Phong Vân Vô Ngân vân còn dựa vào Độc Cô Cửu Kiếm đấu với hắn một phen. Thế nhưng, trí tuệ của mãnh thú thấp, toàn dựa vào tứ chi với một vài thiên phú đặc thù để tấn công con người, cắn xé vồ bắt, toàn bộ là theo bản năng, không có bất kỳ chiêu thức gì, cũng không có kẽ hờ gì đáng nói. Sự ảo diệu của Độc Cô Cửu Kiếm hòan toàn không có tác dụng đối với mành thú.
Bởi vậy, đánh không lại, chỉ có thể chạy trõn, nhưng bây giờ xem ra, về tốc độ Phong Vân Vô Ngân vẫn hơi kém so với Vân Hổ thú!
-Vèo!
Vân Hổ thú thấy thế liền đuổi theo Phong Vân Vô Ngân, móng vuốt xé trời, rạch nát quần áo trên lưng Phong Vân Vô Ngân, các móng vuốt thoáng lướt qua trên lưng Phong Vân Vô Ngân để lại một vết máu đỏ sẫm!
Cùng may, Phong Vân Vô Ngân luyện Thần Man Lực Vương Quyết đến cảnh giới nhập môn, da thịt đã được rèn luyện, cứng cỏi dị thường, bằngkhông, một trảo này của Vân Hổ thú cũng đủ khiến cho Phong Vân Vô Ngân bị xé nát ra rồi.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy trên lưng nóng bỏng, vô cùng đau đớn, chỗ bị Vân Hổ thú vồ hình như đã sưng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thời khắc mấu chốt, khóe mắt Phong Vân Vô Ngân đảo nhanh, phát hiện một cái thông đạo. Cò hoang bao trùm, bị rừng cây hai bên chèn ép thành chỉ còn khoảng nửa mét.
Phong Vân Vô Ngân ngay lập tức đổi hướng, nhanh chóng chui vào thông đạo. Tiếp tục chạy như điên.
- Bịch!
Thân thể Vân Hổ thú khổng lồ, vốn định chui vào thông đạo đuổi theo Phong Vân Vô Ngân, nhưng thông đạo chỉ có nửa mét, dưới sự va chạm của Vân Hổ thú, cây cối hai bên gãy ngang dọc, tốc độ của Vân Hổ thú cũng bị chậm lại.
- Vù vù!
Phong Vân Vô Ngân thở gấp, nhưng dưới chân không dám dừng lại, dùng toàn lực mà chạy. Chạy liên tục mấy trăm hay mấy nghìn mét, rõt cuộc cũng đi đến đầu thông đạo.
Đó là một bãi đất trõng khá lớn, bị một dãy núi chặn đứng, ở rìa bãi đất, có một cây cổ thụ to, khiến bãi đất này trở nên vắng vẻ.
- Bịch! Bịch! Bịch!
Vân Hổ thú không khuất phục, vẫn không ngừng đuổi theo đυ.ng phải cây cối hai bên, truy lùng Phong Vân Vô Ngân.
- Nếu bị nó đuổi kịp, mạng ta coi như xong rồi!
Phong Vân Vô Ngân trong lòng lo lắng, suy nghĩ cách đối phó.
Ngẩng lên nhìn vách núi, thẳng tắp dốc đứng, vô cùng hùng vĩ cao lớn, vô cùng khó qua. Nếu như muốn vượt qua, dựa vào bản lĩnh hiện giờ của Phong Vân Vô Ngân là điều tuyệt đối không thể.
Ánh mắt lại chuyển sang cây cổ thụ ở rìa ngoài bãi đất trõng.
Một cây cổ thụ cao mười mấy mét, cành lá rậm rạp, mấy người ôm không xuể.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng chợt nghĩ, nhảy vọt đến dưới cây cổ thụ, dùng cả tay chân, dưới sự gia tăng chống đờ của huyền khí, hai tay hai chân nhanh nhẹn không gì so sánh được, giống như một con báo trèo lên cây.
Trèo lên đến một ngọn cây ngồi vững, cả thân thể biến mất trong cành lá rậm rạp của ngọn cây.
Đây là phương pháp tránh nạn duy nhất bây giờ, ngoài cái này ra, hắn không còn đường nào để đi. Phong Vân Vô Ngân vẫn nghĩ sống chết có số, ngồi trên chạc cây không hề nhúc nhích, cũng không quan tâm xem con Vân Hô thú kia đâu.
vết thương sau lưng hắn đau buốt, trong lòng than khổ... Thí luyện tràng dã ngoại này, quả nhiên không phải nơi mà đệ tử mới như ta có thể tới! Chỗ nào cũng có nguy hiểm đáng sợ. Đừng nói là ta, đến người mới thất phẩm như Đường Thanh, gặp phải Vân Hổ thú có lẽ cũng chỉ có đường chết.
Đối với lần mạo hiểm này, Phong Vân Vô Ngân rõt cuộc cũng cảm giác được sự khinh suất của mình.
Muốn đến nơi có cây Hỏa long và quả Man Lực, vượt qua ngọn núi này, còn phải đi một lộ trình tương đối dài, dọc theo đường đi, mãnh thú chiếm giữ, mãnh thú lục phẩm thất phẩm đầy rẫy. Thậm chí, còn có mãnh thú bát phẩm đáng sợ!
-Ôi...
Ngồi trên chạc cây, Phong Vân Vô Ngân nhịn không được thở dài một tiếng.
Tuy nhiên, nếu như bây giờ rời khỏi thí luyện tràng, quay lại thành Nham Thạch, cuối cùng cũng bị đám người Đường Thanh vây gϊếŧ.
Phong Vân Vô Ngân như thế cưỡi hổ, tiến thoái lường nan.
Cuối cùng, hắn quyết tâm... Con em nó, không thành công thì thành nhân, ta không thể quay về bây giờ, thà tình nguyện táng thân tại thí luyện tràng dã ngoại, cũng sẽ không quay về để đám người Đường Thanh quần áo lụa là lăng nhục đến chết!