Bà Già Trong Bệnh Viện


Và tai họa cũng ập đến ngay vào cái đêm ấy.

Đêm ấy mẹ tôi luôn có cảm giác bất an, và bà nghi ngờ rằng sẽ có chuyện xảy đến. Bà luôn cảm giác được dường như là có người đang theo dõi mình, và người này đã ở rất gần từ sau khi bố tôi rời đi.

Câu chuyện về những con ma cà rồng bám lấy người sống, luôn ám ảnh mẹ tôi và khiến bà trở nên cảnh giác.

Bà vội vàng nấu nhanh bữa cơm chiều, ăn cơm xong là bà lập tức đóng cửa cài then, và đi ngủ sớm.

Bầu trời đêm nhanh chóng buông xuống, tiếng ve kêu inh ỏi cùng với trời nóng bức khiến bà không sao ngủ nổi, linh tính khiến bà cảm thấy có chuyện bất an chẳng lành sẽ ập đến.

Bà nhớ lại rõ ràng cái ánh mắt oán hận đỏ như máu của bà già trong bệnh viện, cùng với đôi mắt hằn học chưa buông của bà ta.

Loảng xoảng!

Chợt mẹ tôi nghe thấy tiếng động đổ vỡ ở dưới gian bếp, bà lập tức giật mình. Tim bà đập nhanh hơn và cảm thấy hoảng sợ, bà nhớ rõ khi chiều đã đóng chặt cửa bếp, và cài then bên ngoài một cách cẩn thận. Bây giờ trong bếp có tiếng động loảng xoảng vỡ bát đũa như vậy, trừ khi là có người vào mở cửa, bằng không gió có khi nào có thể làm được việc ấy.

Bà không nghi ngờ là có kẻ trộm, bởi lẽ trong bếp chẳng hề có thứ gì ngoài đống bát đũa, nếu kẻ trộm muốn trộm, trừ phi là trộm thóc lúa gà vịt. Mà những thứ ấy thì không liên quan gì đến gian bếp cả. Hay là bố tôi đi bản về, đang đêm đói nên mò xuống bếp tìm thứ gì ăn để bỏ bụng. Nghĩ vậy, bà liên lập tức đánh tiếng:

– Mình đấy à?

Tiếng bà to rõ, vọng ra bên ngoài, nhưng không hề có âm thanh đáp lại.

Mẹ tôi mồ hôi chảy càng dày đặc hơn, bà nhớ lại lời cụ nội tôi có dặn. Nếu khi nào cảm thấy bất an, nghi là có ma, mày phải đặt một chậu nước ở trước cửa nhà, hai là đặt cái đòn gánh ở trước cửa nhà. Ma cỏ nó sợ một trong hai thứ ấy, nếu may mắn thì mày có thể trống chọi được tới sáng mà thoát kiếp nạn.

Mẹ tôi nhớ tới lời cụ nội, bà nhanh chóng tìm được thanh đòn gánh ở góc nhà.

Ngay khi bà vừa đặt thanh đòn gánh chặn ở trước cửa, thì qua khe cửa. Bà thảng thốt kêu lên, bà nhìn thấy một đôi con mắt đỏ như máu, đang hằn học nhìn qua khe cửa dõi vào trong nhà.

Mẹ tôi sợ hãi ngã lăn ra đất, khóc rú lên.

Đến khi mẹ tôi bình tĩnh lại, nhìn ta khe cửa không thấy bất cứ thứ gì. Bà mới vội vàng thay chốt cửa bằng thanh đòn gánh.

Khi mẹ tôi vừa sập thanh đòn gánh xuống, cùng là lúc cánh cửa đột nhiên bị đập mạnh ruỳnh ruỳnh từ phía bên ngoài.

Âm thanh vang lên rõ một một, một cái bàn to lớn đấy lông lá đang thò qua khe cửa thò vào trong nhà cố sức nạy thanh đòn gánh.

Mẹ tôi sợ quá, cứ hét lên khóc như ri. Cánh cửa đập ngày càng mạnh thì mẹ tôi càng khóc lớn, anh trai tôi khi ấy còn bé, nghe thấy âm thanh to quá cũng sợ hãi mà khóc rống lên theo. Cả không gian bao trùm một nỗi sợ vô hình. Bức vách tường thì rung lên rụng xuống những mảng đất cát, với sức đập mạnh như thế, mẹ tôi không biết là liệu nó có chịu nổi hay không.

Trong cơn sợ hãi, mẹ tôi vẫn cố làm theo lời cụ nội nói, chuẩn bị một chậu nước đặt trước cửa nhà. Nhưng trong chậu không có nước, chỉ còn lại mỗi gáo nước để ở đầu giường, không đủ để đổ đầy chậu. Mẹ tôi sợ quá, lại nghe ma cỏ là sợ nướ© ŧıểυ của người, nên bà đánh dùng thứ nướ© ŧıểυ của mình, của anh trai tôi, với gáo nước còn sót lại đổ vào chậu đặt ở trước nhà.

Làm xong những việc ấy, thì tiếng động cũng đột nhiên im bặt. Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã qua. Bà định lên giường đi ngủ mong cho mau tới trời sáng. Bà cố sức không dám nhìn vào khe cửa, bởi vì khi ấy bà sợ rằng lại bắt gặp ánh mắt hằn học qua khe cửa kia sẽ khiến bà không chịu nổi mà ngất đi.

Nhưng bà vừa nằm lên giường, thì tiếng đập cửa ruỳnh ruỳnh lại tiếp tục vang lên.

Bà vừa sợ hãi vừa tức giận kêu gào:

– Mày cút đi!

– Mày cút đi…

Bà kêu gào hai lần như thế, thì tiếng động lần này cũng đã im bặt. Chỉ còn lại khoảng không gian tối đen như mực, với ánh sáng leo lắt.

Bà mệt nhọc, quay sang dỗ anh trai tôi đi vào giấc ngủ, thì đập vào mắt bà, lại là đôi mắt đỏ tươi như máu ấy. Cái đôi mắt đỏ tươi ấy đang nhìn qua khe cửa sổ, nhìn vào phía giường, mà chiếc giường lại đang đặt ngay cạnh khe cửa sổ.

Mẹ tôi hãi hùng quá, ngã bật xuống đất, khóc rưng rức kêu cha gọi mẹ, rồi trách bố tôi sao lại bỏ mẹ tôi ở nhà một mình thế này.

Đến bây giờ thì trên giường bà cũng không nằm được nữa, bà lại phải đến trước cửa chính, ôm thanh đòn gánh, ngồi cạnh chậu nước mà ôm anh tôi suốt đêm.

Bà thức trắng cả đêm, tới sáng thời bố tôi cũng bắt lợn trong bản về. Con lợn bốn năm tạ, được bố tôi nhốt vào chuồng. Rồi bố tôi thấy nhà cửa lại xiêu vẹo, bát đũa trong bếp thì vỡ ngổn ngang. Lại thấy mẹ tôi ôm anh trai tôi ngồi trước cửa nhà mặt thất thểu, thì đánh tiếng hỏi:

– Nhà cửa làm sao thế này?

Mẹ tôi đêm hết chuyện đêm qua kể lại cho bố tôi, nhưng bố tôi không tin, chỉ trống tay vào nạnh nói:

– Chắc là thằng trộm nào nó mò vào nhà, rồi nó nhát cho một trận chứ làm gì có ma quỷ nào!

Mẹ tôi vừa khóc vừa kiên quyết khẳng định:

– Em nói thật đấy! Em đoán là đêm nay kiểu gì nó cũng quay lại, là bà già ấy chứ không sai, bà ta không buông tha cho em đâu!

Bố tôi gật đầu, sửa lại cánh cửa siêu vẹo, dọn gian bếp. Mẹ tôi cũng đi chuẩn bị bữa ăn rồi, nhanh chóng đi ngủ chờ đến đêm.

Đêm hôm này bố tôi ở nhà, pha ấm chè đặc ngồi ở giữa nhà, cửa mở toang thức chờ đến sáng, xem xem cái thứ mà mẹ tôi nói là cái gì. Ông cầm rõ tấm đòn gánh thủ thế, cho dù có là thằng trộm nào đến nhà, ông cũng sẽ đánh nó một trận ra trò.

Thế nhưng, hết đêm, dường như là trêu ngươi bố tôi. Lại chẳng hề có chuyện gì xảy ra, và mẹ tôi đêm ấy được một giấc ngủ ngon.

Sáng ra bố tôi mắng mẹ tôi một trận, mẹ tôi nghi ngờ là vì nó biết được bố tôi ở nhà, nên không dám hành động. Cho nên bà bàn với bố tôi, giả vờ đi đâu đấy, khi ấy nửa đêm trở về, nhất định sẽ rõ mọi chuyện.

Bố tôi thì mắng là mẹ tôi giở hơi, lắm trò. Nhưng vì vẫn muốn minh bạch cho mẹ tôi ra nhẽ, nên đêm ấy vẫn xách con dao bên người, rồi qua nhà chú thím cách đấy nửa cây số ngồi chơi rồi chờ nửa đêm mới về.

Mẹ tôi ăn cơm chiều xong, lại đóng cửa cài then.

Và quả nhiên lần này sở liệu của bà đã đúng, dường như nó biết được bố tôi không có ở nhà. Nên ngay khi màn đêm đen xuống, mẹ tôi trốn ở trong nhà cài chặt cửa, là cái tiếng động đập cửa ruỳnh ruỳnh ấy lại vang lên. Bà khóc thét lên sợ hãi, tay nắm chặt đòn gánh, chậu nước đã được đong sẵn để trước cửa.

Nhưng dường như lần này những thứ ấy không thể ngăn được con ác quỷ bên ngoài khung cửa, bà ôm anh trai tôi khóc nấc lên. Anh tôi khóc rống lên như muốn nói, sao bố không về nhanh đi để bảo vệ mẹ con con.

Rầm!

Và khi cánh cửa không còn chịu nổi, hiện ra trước mắt mẹ tôi là một thứ sinh vật đầy lông lá, với răng nanh dài, lông nó trắng muốt. Toàn thân to lớn khắp nơi đều như một con thú, nhưng có một điểm khiến mẹ tôi lập tức nhận ra là dáng điệu lòng khòng không sai vào đâu được của một bà già, và đôi mắt to đỏ hằn học ấy. Nó nhăm nhe lượn lờ ngoài cửa không vào, vì vẫn còn e ngại chậu nước trước cửa nhà và cây đòn gánh trong tay mẹ tôi.

Lúc ấy mẹ tôi đã sợ đến xanh mặt, chỉ trực ngất đi. Và trong tiếng gió bà có thể nghe thấy cái giọng khàn khàn như oán trách của bà già kia, cái âm thanh bằng tiếng dân tộc mà bà có thể hiểu được vài phần.

Đúng lúc này như được trời giúp, bố tôi ở đầu đường đang tha thẩn đi về, nghe thấy tiếng khóc rống ở nhà thì lập tức chạy như bay cầm dao xông đến. Nhìn thấy thứ sinh vật kinh khủng đứng lù lù trước nhà khiến bố tôi cũng hãi hùng. Ông thoáng chùn chân một chút, nhưng vì nghĩ đến vợ con, rồi máu đàn ông nổi lên. Ông cố nén sợ hãi xông đến cầm dao khua loạn, vừa khua vừa quát vừa hét lên để cho thứ vật kinh khủng kia sợ hãi mà bỏ đi.

Thêm Bình Luận