Chương 25: Tốt nghiệp + come out (Tiểu thanh phản công!)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Tiểu thụ phản công, tin được hôngggg



Lễ tốt nghiệp ngày đó có mưa nhỏ, sớm định ra ở sân thể dục cử hành thay đổi ở hội trường tiến hành.

Kỳ Thanh ưu tú tốt nghiệp được đến hiệu trưởng đặc biệt tự hào. Cậu đứng trên đài ánh mắt chuẩn xác dừng ở hình ảnh trên mặt nam nhân chính trang. Cách xa như vậy thấy không rõ biểu tình nam nhân, nhưng ánh mắt ôn nhu mà chứa đầy thâm tình phảng phất vô xử bất tại(không chỗ nào không thấy~)

Hắn yêu mình, mình cũng yêu hắn. Kỳ Thanh nghĩ thầm.

Tình yêu không có lý do gì, như dây đằng quấn quanh lẫn nhau, tình nhân luyến ái như hai con chim ngụ bụi gai tùng ở bờ biển. Mất đi một con đều không thể sống một mình, chỉ có hai con hợp hai làm một mới là sinh mệnh hoàn chỉnh.

Có lẽ đây là ý nghĩa tình yêu, từ một thi nhân cô độc biến thành người đầy ngập nhiệt huyết, nó sẽ làm ngươi sợ tay sợ chân, cũng sẽ làm ngươi càng thêm kiên cường.

Từ nay về sau ai cũng không thể ngăn cản mình, cho dù lấy danh nghĩa tình thân cũng không được.

Đồng phục màu đen làm dáng người Kỳ Thanh đến càng thêm đĩnh bạt(cao ngất~), cổ áo là màu xám, là màu sắc các toà cao ốc, cũng là màu sắc bầu trời.

Một khắc kia Kỳ Thanh làm Ngô Phi Phạn cảm thấy xa lạ, phảng phất thiếu niên dưỡng tại bên người đột nhiên lớn lên, còn chưa kịp nhớ quá trình trưởng thành, cậu đã lấy một loại tư thái mới xuất hiện ở trước mắt, thân phận không phải là gia trưởng cùng hài tử, mà là hoàn hoàn toàn toàn bình đẳng, sau này thậm chí có thể là cảng ngươi bỏ neo, người chiếu cố ngươi, là nam nhân ngươi.

—————————-

Về đến nhà, Ngô Phi Phạn lật xem ảnh chụp chung cùng Kỳ Thanh. Trong ảnh, hai người thân cao không sai biệt mấy, đứng bên người hắn không hề là một cây non mảnh khảnh, mà là một tuổi trẻ khỏe mạnh, có thể rúc vào trong lòng ngực em ấy ôn tồn, cũng có thể đứng lên vì hắn che mưa chắn gió.

“Đang nhìn cái gì?”

Kỳ Thanh từ sau lưng vòng ôm hắn, cằm gác trên vai hắn.

Từ trước đến nay động tác này đều là Ngô Phi Phạn làm, hiện tại Kỳ Thanh chỉ so hắn thấp 3 centimet, làm nó thập phần thuận tay.

“Đang nhìn em.”

Ngô Phi Phạn nghiêng đầu thân mật cọ cọ gương mặt Kỳ Thanh, cùng Kỳ Thanh chia sẻ ảnh chụp trong di động.

“Em nhớ rõ, anh còn tồn ảnh chụp em trước kia.”

Kỳ Thanh ngậm lỗ tai hắn dùng răng nhẹ nhàng vuốt ve, vừa lòng cảm thấy thân thể trong ngực căng chặt.

“Trước kia cái gì ảnh chụp?”

Ngô Phi Phạn có chút cảnh giác hỏi.

“Khi em còn nhỏ.”

Kỳ Thanh trong ánh mắt lập loè nguy hiểm quang mang, cúi đầu dùng môi mυ"ŧ hôn bên gáy người yêu.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Kỳ Thanh tuy rằng dáng người gầy, nhưng bởi vì thường xuyên rèn luyện, thể lực dư thừa, hai người đánh bóng rổ Ngô Phi Phạn cũng không dám nói nhất định có thể thắng cậu, hơn nữa cậu biểu lộ ý phản công, Ngô tổng gần đây không thể không thời khắc cảnh giác.

“Những ảnh chụp đó đã sớm xóa, không tin em xem.”

Ngô Phi Phạn oai cổ tránh né cậu trêu đùa, đưa điện thoại di động cho cậu.

“Không đúng, em nhớ rõ một cái folder mật khẩu, anh tìm ra cho em xem.”

Kỳ Thanh không nhận, tay đặt bên hông Ngô Phi Phạn như uy hϊếp hướng trong quần áo hắn.

“Dừng dừng dừng, anh tìm cho em xem.”

Đã ba mươi Ngô tổng không dám cùng tiểu tử tuổi trẻ lực tráng chính diện va chạm, lập tức chịu thua.

Kỳ Thanh chỉ là dọa hắn, nếu đáp ứng rồi liền rút tay khỏi tác loạn.

Ngô Phi Phạn chột dạ, cái kia folder mật khẩu không chỉ có mấy bức Tiểu Thanh lộ điểu(chim~), còn có các loại chụp lén, tỷ như nói Kỳ Thanh lột trái cây cho hắn, giặt qυầи ɭóŧ cho hắn, thậm chí còn có ảnh khóc nhè bị hắn buộc làm bài, hắn khi đó tính tình ác liệt, chuyên thích khi dễ nhỏ yếu, ai có thể nghĩ đến hiện tại báo ứng nhanh như vậy.

Không có biện pháp, hắn mở ra vân tay, đưa mật mã vào folder, ảnh chụp rất nhanh hiện ra.

Kỳ Thanh duỗi tay mở cái thứ nhất, quả nhiên chính là bị bày chụp hình nhục nhã!

“Cái kia… Qua khứ liền đi qua……”

Ngô Phi Phạn khô khan biện giải.

“Ha ha.”

Này một tiếng ha ha làm Ngô Phi Phạn thiếu chút nữa đứng không xong, hắn chột dạ nói:

“Nếu không hiện tại liền xóa, tất cả đều xóa.”

“Vì cái gì muốn xóa, hồi ức tốt đẹp như vậy.” Kỳ Thanh ở tai hắn nghiến răng.

Cậu mở xem, càng về sau, Ngô Phi Phạn càng là mồ hôi lạnh ứa ra, đặc biệt là Kỳ Thanh không nói một lời, trong không khí tràn ngập một cổ an tĩnh xấu hổ.

Rốt cuộc đến Kỳ Thanh nho nhỏ vừa làm đề luyện tập vừa gào khóc, Kỳ Thanh nhìn chằm chằm bức ảnh thật lâu, ảnh chụp cũ ánh sáng không nhiều, nhưng từ nửa bìa mặt lộ ra, sách luyện tập rất quen thuộc.

“……”

Ngô Phi Phạn ánh mắt dao động, không dám tưởng tượng biểu tình Kỳ Thanh lúc này.

Trầm mặc sau một lúc, Kỳ Thanh rốt cuộc nói chuyện: “Em nhỏ như vậy, anh cho em làm bài cấp ba?”

“…… Em nhìn lầm rồi……”

“Ân?”

“Anh sai rồi……”

Làm sai Ngô Phi Phạn vì niên thiếu phạm sai trả đại giới, xóa folder.

———————————–

Lại là một năm quốc khánh, Kỳ Thanh cự tuyệt Ngô Phi Phạn cùng đi, một mình một người về nhà.

“Tiểu Thanh, công tác vội hay không?”

Kỳ mẫu nhìn thấy nhi tử trở về thập phần cao hứng, làm một bàn lớn thức ăn cho nhi tử.

“Còn hảo.” Kỳ Thanh trả lời.

“Phi Phạn đâu? Hắn thế nào không cùng con cùng nhau trở về?”

Dĩ vãng Kỳ Thanh mỗi lần về nhà đều mang theo Ngô Phi Phạn, duy độc lần này chính mình một người trở về.

“Hắn công tác vội.” Kỳ Thanh lời ít ý nhiều giải thích.

Thời điểm cơm nước xong không sai biệt lắm, Kỳ mẫu đang muốn thu dọn bàn, Kỳ Thanh gọi nàng lại.

“Mẹ, con cùng người nói chuyện này.”

Kỳ mẫu thấy nhi tử vẻ mặt nghiêm túc, tức khắc khẩn trương: “Cái gì?”

“Chính là…… Nếu con vẫn luôn không cùng nữ nhân kết hôn, mẹ có thể tiếp thu sao?”

Kỳ Thanh lựa chọn cách nói uyển chuyển.

“Cái gì? Không cùng nữ hài tử kết hôn? Kia thế nào được?”

Kỳ mẫu hoài nghi chính mình nghe lầm.

“Con đối nữ hài tử không cảm giác.”

Kỳ Thanh không có nhìn thẳng mẫu thân, cúi đầu nói ra những lời này.

“…….”

Kỳ mẫu nhất thời á khẩu không trả lời được, đầy mặt khϊếp sợ.

“Thế nào sẽ? Mẹ nhớ rõ cao trung còn có nữ sinh thích con.”

Trầm mặc một lúc, nàng mới biểu tình dại ra mà nói.

“Nhưng là con không thích các nàng, con đối nữ hài tử không cảm giác.” Kỳ Thanh chém đinh chặt sắt.

“Vậy con đối nam có cảm giác sao?” Kỳ mẫu không xác định hỏi.

“……. Đúng vậy.”

Kỳ Thanh quyết định trước không nói cho mẫu thân chính mình kỳ thật chỉ thích Ngô Phi Phạn một người.

Cậu đã không dám tưởng tượng thái độ mẫu thân, rốt cuộc lúc trước ý nàng vẫn luôn là chính mình tìm nữ hài tử kết hôn sinh con.

Kỳ mẫu vẫn luôn không nói gì, thật lâu nghe không được thanh âm mẫu thân, Kỳ Thanh chậm rãi ngẩng đầu, lại nhìn đến biểu tình mẫu thân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

???

“Có cảm giác liền hảo, có cảm giác liền hảo.” Kỳ mẫu vô cùng may mắn nói.

“…… Mẹ?”

“Con biết không?”

Kỳ mẫu đột nhiên thần sắc ngưng trọng lên: “Mẹ và ba ba con lúc ấy, chính là bởi vì hắn *^#* ly hôn.”

“Mẹ? Bởi vì cái gì?” Kỳ Thanh không nghe rõ.

“Hắn…… Tính lãnh đạm.”

“……”

“Kỳ thật mẹ đều nói không quan hệ, hắn không nghĩ chậm trễ mẹ, một hai phải ly hôn. Kết quả nhiều năm đi qua, hắn cũng không tìm người mới, mẹ cũng không tìm.”

Kỳ mẫu vô cùng cảm khái, “Cho nên mẹ lo lắng a, tính cách con lãnh như vậy, mẹ lo lắng con cũng…… Luôn nghĩ nhân lúc còn trẻ sớm tìm tức phụ(cô dâu~), cũng không đến mức cả đời lẻ loi hiu quạnh.”

“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều, hơn con ta muốn thật lãnh đạm, không phải hại người khác sao.” Kỳ Thanh không lời gì để nói.

“Trước kết hôn lại nói cho người khác sao, chúng ta lại không thể gạt người.”

Mẫu thân thiên hạ đều là vì hài tử mình suy nghĩ, nàng suy nghĩ có cảm tình lại nói cho người khác, xác suất như vậy thành công vẫn là rất lớn, hơn nữa nhi tử mình lại không nhất định là tính lãnh đạm.

Kỳ Thanh đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi nàng: “Nếu ba ba… Cái kia gì, con là thế nào ra?”

“Chúng ta làm thụ tinh ống nghiệm.”

“…… Được rồi.” Kỳ Thanh trăm triệu không nghĩ tới, chính mình lại là ra như vậy.

“Thật sự là quá tốt.”

Con trai hết thảy bình thường, Kỳ mẫu rất cao hứng.

“Thích nam hài tử không là vấn đề, mẹ ngày mai liền tìm người thích hợp cho coi mắt.”

“Mẹ!” Kỳ Thanh chịu không nổi đứng lên.

“Thế nào? Cho rằng chính mình thích nam là có thể tránh được coi mắt?” Kỳ mẫu bất mãn ngó cậu.

“Không phải, con đã có người yêu thích.”

“Là ai?”

“Mẹ nhận thức.” Kỳ Thanh có chút ngượng ngùng.

“Mẹ nhận thức?” Kỳ mẫu suy nghĩ nửa ngày, ra một cái làm nàng kinh hỉ đáp án: “Ngô Phi Phạn!?”

“Ân…… Ân.” Kỳ Thanh mặt đều đỏ, cúi đầu không dám nhìn nàng.

“Ai nha hảo nhi tử của ta!”

Kỳ mẫu kiêu ngạo vỗ bàn, “Cư nhiên đem phi Phạn lừa tới tay, thực sự có phong phạm mẹ con năm đó!” (=))))

“Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút.”

Mẫu thân thanh âm sắp đem nóc nhà đều ném đi, Kỳ Thanh vội vàng nhắc nhở, tiện đà lại có chút tò mò:

“Mẹ, mẹ cũng từng có trải qua loại này?”

“Con biết không,” nói lại năm đó, Kỳ mẫu thao thao bất tuyệt:

“Ba con khi đó a, trấn trên mười hộ gia đình có chín hộ đều muốn đem nữ nhi gả cho hắn, nếu không phải mẹ cùng phụ thân hắn là thế giao, nơi nào đến phiên mẹ?”

“Như vậy a……”

“Chúng ta kết hôn kết đến sớm, ba con khi đó cũng không biết chính mình……”

Đang nói, đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

“Tới!” Kỳ mẫu lên tiếng, kêu Kỳ Thanh đi mở cửa.

Kỳ Thanh mở cửa, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.

“Anh sao lại tới?”

“Điện thoại cũng không tiếp, WeChat cũng không trả lời, anh phải tới giữ em, vạn nhất lại cùng người khác coi mắt làm thế nào?”

Ngô Phi Phạn kéo hành lý, bộ dáng đương nhiên.

“Anh suy nghĩ nhiều quá đi!” Kỳ Thanh bĩu môi phản bác.

“Ai, Phi Phạn tới nha.”

Kỳ mẫu cũng tới cửa đón tiếp, lần này thái độ nàng có vẻ phá lệ nhiệt tình, làm Ngô Phi Phạn có chút buồn bực.

“A di, ngài hảo, con tự mình tới.”

Kỳ mẫu tìm dép lê cho hắn, còn giúp hắn đem hành lý kéo vào phòng, Ngô Phi Phạn quả thực có chút thấp thỏm lo âu.

“Con đi đường vất vả, Tiểu Thanh nói con không trở lại, ta chỉ chuẩn bị cơm hai người.”

Kỳ mẫu nói còn trừng mắt nhìn Kỳ Thanh, tiếp tục nói:

“A di này liền làm thêm đồ ăn đi cho con, con trước ngồi một lát.”

“Không cần phiền toái, con ở trên phi cơ ăn qua.” Ngô Phi Phạn ngăn cản.

“Ăn qua cũng lại ăn một chút, đến nhà a di cũng đừng khách khí.” Kỳ mẫu nói đã ở phòng bếp bận việc.

Ngô Phi Phạn nghi hoặc nhìn Kỳ Thanh, đưa mắt ra hiệu dò hỏi tình huống.

“Vừa rồi……”

Kỳ Thanh tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Em cùng mẹ come out.”

“!”

Ngô Phi Phạn hoảng sợ, khẩn trương bắt lấy cổ tay cậu:

“Thế nào? Có hay không làm khó dễ em? Thế nào cũng không gọi anh?”

“Yên tâm đi.” Kỳ Thanh giúp hắn đem áo khoác cởi ra treo lên cửa, lôi kéo hắn vào nhà ngồi xuống:

“Mẹ chẳng những không phản đối, lại còn có muốn tìm nam hài tử cho em coi mắt.”

“!!!”

Nhìn bộ dáng Ngô Phi Phạn đề phòng, trên mặt Kỳ Thanh thanh lãnh lộ ra tươi cười

“Sau đó em cùng nàng nói chuyện của chúng ta, mẹ phi thường cao hứng.”

Ngô Phi Phạn lúc này mới thở nhẹ một hơi, tiếp theo lại có chút co quắp bất an hỏi:

“A di không có chê anh tuổi quá lớn sao?”

“Không có, nàng thực sự vừa lòng!”

—————————-

Kỳ Thanh cùng Ngô Phi Phạn cũng chưa nghĩ đến xuất quỹ dễ như trở bàn tay như thế. Kỳ mẫu nhiệt tình đãi Ngô Phi Phạn, dùng Kỳ Thanh nói, hoàn toàn là dùng thái độ tiếp đãi con dâu.

Ngô Phi Phạn không quá tán đồng cách nói Kỳ Thanh, nhưng hắn cảm thấy chỉ cần có thể được ba mẹ Kỳ Thanh đồng ý, như thế nào đều OK, liền không cùng Kỳ Thanh so đo vấn đề xưng hô.

Kỳ mẫu sau lại ở trong điện thoại cùng Kỳ phụ nói chuyện này, Kỳ phụ ngay từ đầu là phi thường phản đối, nhưng thật sự không lay chuyển được vợ trước, thậm chí khi trở về ăn cơm, được người một nhà mãnh liệt tác hợp cùng Kỳ mẫu phục hôn. (Khôi phục hôn nhân~)

Chính mình cùng lão bà cũ duyên, Kỳ phụ cũng không để ý nhi tử, cùng Kỳ mẫu vô cùng cao hứng thương lượng muốn đi ra ngoài du lịch.

“Ngày tháng các con tự mình trải qua, ta mặc kệ con thích nam hay là thích nữ, đều phải một dạ đến già, không thể sớm ba chiều bốn.”

Cuối cùng, Kỳ ba ba lưu lại những lời này, xem như tán thành tình yêu bọn họ.

—————————–

Moe: Kỳ bá phụ, thật ra ngài quay về với lão bà liền quên con trai đi?

Kỳ phụ: Làm sao? Lão bà ta lớn nhất.

Moe: Ân ân, hai cụ du lịch vui vẻ~ *tiếp tục làm cẩu độc thân*