Chương 2

Không biết qua bao lâu, lão Tôn bị người lay tỉnh.

"Lão Tôn! Lão Tôn! Tỉnh tỉnh."

Lão Tôn mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt béo được phóng đại, cuối cùng cũng tỉnh táo, "Tiểu Bàn, có chuyện gì thế?"

Tiểu Bàn là một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi mặc chiếc áo lông vũ màu đỏ thẫm, vẻ mặt vô cùng vui mừng. Hắn là cháu ngoại của bà Lý hàng xóm, từ nhỏ đến lớn mọi người đều gọi hắn bằng biệt danh Tiểu Bàn, cũng không còn nhớ tên thật của hắn là gì nữa. Tốt nghiệp đại học xong, vẫn không tìm được việc làm thích hợp nên ở nhà chờ. Có lẽ là mâu thuẫn với cha mẹ nên hắn chạy đến nhà bà Lý hai ba tháng nay rồi, thường xuyên không biết lớn nhỏ, học theo bà Lý gọi lão là lão Tôn.

Nghe thấy câu hỏi của lão Tôn, Tiểu Bàn đầu tiên không trả lời, chỉ chống hai tay vào đầu gối thở dốc: "Lão, lão.."

Lão Tôn vẫn bình thản, vừa mở nắp bình giữ nhiệt vừa nói, "Cậu đừng gấp, hít thở trước rồi nói sau."

Tiểu Bàn thở hổn hển một hồi, sau đó trợn tròn mắt nhìn lão Tôn nói liền một mạch: "Hình như có họ hàng của lão tới! Nói là tìm lão, nhờ cháu đi gọi lão về."

"Họ hàng? Tôi làm gì có họ hàng?" Lão Tôn vừa dứt lời, tay cầm bình giữ nhiệt đột nhiên run run một chút, chợt nhìn chằm chằm Tiểu Bàn, đáy mắt bỗng lóe lên một tia sáng, "Họ hàng mà cậu nói có phải nữ không?"

Tiểu Béo vừa thở dốc vừa nói, "Đúng vậy! Cô ấy thật sự rất xinh đẹp! Giống như búp bê Barbie.. lão Tôn, lão Tôn, lão không có chuyện gì chứ?"

Tiểu Bàn bỗng phát hiện ra lão Tôn có chỗ không thích hợp.

Vẻ mặt giống như bị sét đánh, tay run lẩy bẩy giống người bị bệnh Parkinson*.

(*) Parkinson là bệnh do thoái hóa hệ thần kinh, ảnh hưởng trực tiếp đến chức năng vận động của cơ thể. Biểu hiện rõ nhất của bệnh Parkinson là cử chỉ chậm chạp, cứng đờ, run và rối loại thăng bằng.

Tay cầm bình giữ nhiệt của lão Tôn run rẩy một cách kịch liệt, giọng nói cũng run run, lão nhìn chằm chằm Tiểu Bàn: "Tuổi tác thì sao? Bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu Bàn nói: "Khoảng mười sáu mười bảy tuổi..."

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng.

Bình giữ nhiệt trong tay lão Tôn rơi xuống đất, nước nóng tràn ra, lão Tôn đột nhiên bật dậy từ ghế nhỏ.

Tiểu Bàn giật mình, lùi lại một bước, đã thấy lão Tôn chạy như điên.

Tiểu Bàn sợ hãi, không thể ngờ được lão tôn đã già mà sức lực vẫn tốt như thế. Chờ lúc phản ứng lại, lão Tôn đã chạy đến gầm cầu vượt, hắn phát hiện lão Tôn chưa nói năng gì đã chạy đi, sạp hàng vẫn còn đây, bèn nhoài người lên lan can cầu vượt hét to, "Lão Tôn! Còn sạp hàng của ông! Chim của ông nữa."

Lão Tôn giống như không nghe thấy cái gì, không quay đầu lại một đường chạy như điên.

Lão chưa bao giờ chạy nhanh như thế.

Chạy một mạch qua vài con phố, người ta đều cho rằng ông lão đang chạy thục mạng kia bị điên rồi.

"Lão Tôn! Ông làm sao thế?"

Một người quen biết của lão hỏi thăm.

Lão Tôn vẫn giống như không nghe thấy, liều mạng chạy về nhà.

Khi chạy đến cách cửa nhà khoảng năm mươi mét, lão bỗng bất động, không phải vì không còn sức, mà vì chân lão mềm nhũn khi nhìn thấy bóng dáng người kia.

Lão đứng đó, chân như bị đóng đinh, cứ thế như si như ngốc nhìn bóng lưng đứng ngoài sân nhà mình.

Là cô.

Không sai.

Đúng là cô.

Đừng nói chỉ có một cái bóng lưng.

Cho dù cô hóa thành tro lão cũng có thể nhận ra.

Lão vịn vào tường, lê đôi chân yếu ớt, bước từng bước đi tới.

Cảm xúc trong lòng không biết là buồn hay vui, giống như đi trên mây, đạp một bước trên không trung rồi chợt tỉnh giấc.

Lão đến cách cô vài mét rồi dừng lại, mấp máy môi nhỏ giọng gọi: "Khương Tô?"

Thanh âm run rẩy kịch liệt.

Bóng lưng kia chậm rãi xoay người lại.

Thời gian không buông tha bất kì ai, lại chỉ bỏ qua một mình cô.

Khuôn mặt tinh xảo được tạo hóa phí hết tâm huyết cẩn thận khắc tạc, dường như thời gian không thể lưu lại bất kì dấu vết gì trên khuôn mặt đó.

Thoáng cái đã trôi qua ba mươi năm, cô vẫn là một thiếu nữ.

Cô khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một chiếc áo len bằng lông cửu cổ lọ màu trắng, làn da của cô còn trắng hơn áo len mấy phần, mái tóc dài đen nhánh, xoăn xoăn như những cây rong biển dưới đáy đại dương. Ấn tượng nhất vẫn là khuôn mặt trắng nõn, chỉ to cỡ lòng bàn tay, làn da láng mịn như sứ, làm nổi bật lên đôi môi đỏ và đôi mắt quyến rũ. Ngũ quan tinh xảo như búp bê, vô cùng vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt hơn nhếch lên, tròng mắt đen nhánh sáng tỏ lấp lánh sương mù.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy lão, sương mù trong mắt cô tan đi, sửng sốt một chút sau đó nhíu mày oán giận, giọng nói mang theo vài phần trách cứ, "Sao lão lại về chậm như vậy?"