Chương 1

Mùa xuân tháng ba, trời se lạnh.

Tám giờ sáng, thành Bắc vẫn bị lớp sương mù dày đặc bao phủ.

Cách năm mét không nhìn rõ mặt mũi, cách mười mét không phân biệt được nam nữ.

Ở phía xa xa, mấy tòa nhà cao tầng san sát nhau trông giống như ảo ảnh trên trời, lớp sương dày đặc tạo cảm giác có con quái vật nào đó muốn xé màn sương chui ra ngoài.

Nhưng người ở thành Bắc đã sớm quen với cảnh tượng này, vẫn như trước đây mỗi ngày nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học.

Bởi vì nơi này quanh năm suốt tháng đều bị sương mù bao phủ.

---

Thành Bắc còn có một tên gọi khác là thành phố sương mù.

Phía đông của thành phố sương mù có một ngôi nhà lâu đời bị quỷ ám.

Lời đồn đều nói đã có lịch sử vài trăm năm, nhưng thực tế, chỉ là chuyện của mấy chục năm trở lại đây.

Lão Tôn sống ngay bên cạnh ngôi nhà ma quái.

Lão Tôn năm nay đã năm mươi lăm tuổi, không còn trẻ nữa, điều duy nhất dính dáng đến người trẻ tuổi là công việc và chế độ nghỉ ngơi của lão.

Lão Tôn là thầy bói, không ai biết tên thật của lão là gì, từ khi còn trẻ lão đã sống một mình ở khu nhà nhỏ này, cũng không có bạn bè thân thích.

Nơi này là khu phố cổ, mấy chục năm qua, người tới người đi hết đợt này tới đợt khác.

Lão Tôn lúc mới đầu bị người khác gọi là Tiểu Tôn, dần dần, thành Đại Tôn, mấy năm gần đây thì gọi là Lão Tôn. Mỗi ngày hai ba giờ sáng lão mới đi ngủ, ngủ đến tận trưa ngày hôm sau, thức dậy thì mang theo l*иg chim ra ngoài tản bộ, thuận tiện ghé vào chợ bán thức ăn mua chút rau dưa, mang về tự mình nấu; ăn xong lão thay quần áo, xách theo l*иg chim đi cầu vượt dựng sạp bói toán.

Buổi tối, lão tạm thời kết thúc công việc, tùy tiện tìm một quán cơm ăn chút gì đó; nhưng nơi lão thích nhất vẫn là quán lẩu cay lâu đời ở đầu hẻm, thêm ba muỗng ớt cay, nửa muỗng dầu vừng, trộn đều lên mới đủ hương đủ vị.

Tính tình lão Tôn rất tốt, đối với ai cũng đều cười ha ha, chưa ai thấy lão tức giận bao giờ, nhưng lão Tôn rất thần bí, thoạt nhìn có vẻ hòa ái dễ gần, nhưng thực ra rất khó thân.

Hơn nữa, nghề nghiệp này của lão Tôn khiến lão càng thêm vài phần bí ẩn.

Nửa đêm hôm qua, lão Tôn vừa tống cổ được một tên ranh con muốn trèo tường vào ngôi nhà ma quái phát sóng trực tiếp; hôm nay ngủ đến hai rưỡi chiều mới dậy, đến tiệm cơm nhỏ gọi một phần sủi cảo, bốn giờ mới khoan thai đi tới cầu vượt dựng sạp.

Lão mặc một bộ trường bào màu xanh sẫm.

Thời tiết mùa xuân se lạnh, không biết bên trong trường bào lão khoác thêm bao nhiêu kiện áo len, nhìn qua giống một lão già mập mạp.

Nếu lão Tôn sớm biết hôm nay sẽ chạm mặt người kia, có đánh chết lão cũng sẽ không mặc như vậy.

---

Lão theo thứ tự đặt l*иg chim, bình giữ nhiệt, một cái bát quái để dọa người lên bàn, sau đó ngồi lên ghế gấp nhỏ chờ khách đến.

Cái nghề này, mới qua có mấy năm mà đã xuống dốc không phanh.

Những địa phương khác rất hiếm xuất hiện thầy bói dựng sạp ở ven đường.

Nhưng lão Tôn vẫn rất kiên trì dựng sạp trên cầu vượt này, mười năm như một; trừ những người mới chuyển đến đây tò mò nên đến chỗ lão xem vài lần, những người khác đều không để ý.

Lão Tôn cũng già rồi, ngồi một chút đã mệt rã rời, chẳng mấy chốc hai mắt liền híp lại.

Người ta kể rằng lúc còn trẻ lão Tôn vô cùng nho nhã, thanh tú; dù nghề nghiệp của lão không đàng hoàng cho lắm, nhưng cũng không ngăn được mấy cô gái vì nhan sắc của lão mà si mê. Thế nhưng từ khi lão Tôn hơn hai mươi tuổi đến hiện tại, chưa từng thấy lão tìm đối tượng, sau này tuổi lớn dần, vì lão kiếm được nhiều tiền, cũng có người mai mối cho lão, lão đều từ chối.

Theo lời kể của một cụ già, lão Tôn cũng từng có đối tượng, là một cô gái xinh đẹp như tiên nữ. Lúc trước hai người đều sống ở đây, sau này cô gái kia chạy theo một kẻ có tiền, để lão Tôn lại một mình.

Cho dù lão Tôn bói toán kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vẫn ở lại ngôi nhà cũ kia, cũng không tìm đối tượng khác, là vì muốn đợi cô gái kia trở về, một lần đợi, kéo dài ba mươi năm.

Từng có người nửa đùa nửa thật hỏi lão, nhưng lão cũng chỉ cười, không đề cập nhiều đến chuyện này.

Không phải lão đang đợi người kia, lão chỉ đang ngủ say trong ảo tưởng của bản thân, không muốn tỉnh lại mà thôi.