“Đúng không, anh cũng cảm thấy chuyện này có vấn đề.”
“Đúng vậy, chỉ một mực nóng lòng đòi con lại, như là đòi mạng ấy.”
“Nếu thật sự muốn tốt cho thằng bé, sao không hỏi ý kiến của nó một chút mà suốt ngày cứ tạo áp lực cho Chanyeol, nói cái gì mà không trả lại thì kiện ra tòa...”
“Cái tên Nhậm Ngã Hành này thật sự là quá kỳ quái.”
Số 156, đường Hành Tinh, cư xá Đại Bạch Nha.
Lu Han dùng tốc độ nhanh chóng nhưng mãnh liệt gọi Wu Yifan, Zhang Yixing, Do Kyungsoo và Kim Joonmyeon tới. Lu đại thần chưa kịp khôi phục năng lượng thiếu chút đã muốn gọi Huang Zitao tới, nhưng mà suy nghĩ lại thấy mang thằng bé kia đến chỉ có thể ngồi đó khóc với Oh Sehun, nghĩ đến sọ não của mình, anh Lu Han cuối cùng vẫn buông điện thoại xuống.
Tất cả mọi người, kể cả người từ trước đến giờ đều ôn hòa điềm đạm như Kim Joonmyeon sau khi nghe Oh Sehun thiếu chút nữa bị đưa về bên ba mẹ ruột khi chưa rõ ràng gì hết cũng phát điên, chớ nói chi là mấy người kia.
Do Kyungsoo tức giận nện cho Park Chanyeol một cú: “Chuyện lớn như vậy mà lại không chịu bàn bạc với tớ. Park Chan Chim, cậu có tiến bộ rồi đấy!”
Zhang YiXing cũng không khách khí với Byun Baekhyun nữa, trực tiếp nắm lấy lỗ tai anh Byun dùng sức nhéo cho mấy cái: “Baekie, xem anh là người ngoài sao? Tại sao có thể như vậy chứ...”
Wu Yifan ngay từ đầu vốn không cảm thấy việc này đáng để anh ta giậm châm, dù sao tình trạng vẫn chưa đến mức không thể cứu vãng —— nhưng nhìn thấy vẻ mặt như bị đau thắt cơ tim của Zhang Yixing thì tâm trạng của anh ta cũng lập tức theo khóe miệng đi xuống phía dưới của người bên cạnh, vẽ ra một đường không cong hề xinh đẹp.
Nữa rồi... Vợ chồng son hai người giận dỗi sao lúc nào cũng để Xing Xing của chúng ta bận tâm thế hả~——
Bất kể
là nói như thế nào, lần này trẫm nhất định phải cơ trí một
chút, không thể làm người vô tội bị vạ lây!Vì vậy, tổng biên tập Wu thưởng cho ChanBaek phu phu một ánh mắt dao găm sắc lẻm, trực tiếp làm cho Park Chanyeol vốn đã rất chột dạ khẽ run lên.
Chuyện này đương nhiên vẫn chưa xong, trọng điểm của Wu Yifan thật ra là: “Nếu lại cãi nhau rồi đòi ở riêng với bé Baekhyun thì cậu đợi mà xem đó Park Chanyeol! Lại để anh ngủ trên sàn nhà thì anh nhất định đánh tới cậu không thể tự gánh vác sinh hoạt...”
Lời còn chưa nói hết, Zhang YiXing liền khẽ đấm Wu Yifan một phát: “Nói cái gì đó...”
=V=
Nói cái gì,
đây chính là lời nói thật xuất phát từ nội tâm,
là tiếng lòng đầy huyết lệ của mọi tầng lớp nhân dân đó, có được không...Lu Han ngồi ở một đầu ghế salon đặc biệt bá khí mà phất phất tay: “Được rồi, được rồi. Kiềm chế chút đi. Tiếp theo nói làm sao để gϊếŧ, a không phải, làm sao để dùng trí giải quyết vấn đề của Nhậm Ngã Hành...”
Park Chanyeol núp ở bên kia ghế salon yếu ớt mà nói một câu: “Anh Lu Han, không phải Nhậm Ngã Hành, là Oh Imhang
(Ngô Nhậm Hành)...”
“Anh mặc hắn là Oh Imhang hay là Nhậm Ngã Hành, hắn là Đông Phương Bất Bại cũng không thể nói đem Sehun đi thì liền đem Sehun đi! Có ai nói là không đưa cho hắn đâu, nhưng mà hắn không nói đạo lý là không được!”
“Không phải, anh Lu Han, em...”
“Em cái gì mà em! Cậu ngoan ngoãn ngồi yên ở đó cho anh! Còn lo cho người khác, trước lo cho bản thân cậu đi!”
Bị nghẹn đến không thể phản đối, Park Chanyeol le lưỡi cúi đầu, như quay sang xin giúp đỡ mà liếc mắt nhìn Byun Baekhyun ở bên cạnh. Nhưng mà hay rồi, anh Byun vốn không thèm nhìn đến hướng đó.
Sờ lên tóc của Oh Sehun ở trong lòng mình, Byun Baekhyun mặc dù không có phản ứng Park Chanyeol, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lu Han.
“Anh Lu Han... Chanyeol cũng không có ý gì khác...”
Giọng điệu của Lu Han cuối cùng cũng dịu xuống một chút: “Đã biết, đã biết. Oh Imhang, Oh Imhang, OK? Cái tên như vậy... người ba như vậy, chưa đặt cho con hắn tên Oh tiết tháo hay Oh hạn chót thật sự là kỳ tích a...”
Kim Joonmyeon phư một tiếng liền bật cười: “Ai ai, lại lạc đề rồi, vừa rồi khôngphải nói cái gì mà Quỳ Hoa Bảo Điển sao?”
“A đúng đúng, vừa nãy nói đến đâu rồi?”
“Baek Baek...”
Mang theo vài phần cảm kích muốn nắm lấy tay của Byun Baekhyun, nhưng động tác của Park Chanyeol vừa thực hiẹn được một nửa đã bị người kia không chút khách khí mà ngó lơ.
“Đừng đυ.ng tớ, hai ta còn đang chia tay đấy.”
“Baek Baek, tớ...”
Oh Sehun ở trong lòng Byun Baekhyun đột nhiên một cái ngáp, đôi mắt của thằng bé đã sưng tấy lên, bởi vì buồn ngủ nên càng đỏ hơn.
Park Chanyeol ôn nhu hỏi: “Tiểu Bạch Cửu, buồn ngủ hả? Baba dỗ con ngủ?”
Oh Sehun lại lắc cái đầu nhỏ như trống lắc: “Không buồn ngủ, không buồn ngủ! Bạch Cửu không buồn ngủ, không cần ngủ!” Vừa nói xong thì lại ngáp to một cái nữa.
“Daddy ôm con lên giường ngủ, con mắt sắp mở hết lên rồi...” Byun Baekhyun vừa nói, vừa muốn bế Oh Sehun đi về phòng ngủ.
“Không buồn ngủ! Con không buồn ngủ!” Nào ngờ, không biết thằng bé lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, thoáng cái giãy khỏi Byun Baekhyun rồi nhảy lên trên người của Park Chanyeol: “Hing hing... Baba, con không buồn ngủ, con thật sự không buồn ngủ...”
Như thế lại càng làm Park Chanyeol hoảng sợ: “Làm sao vậy hả... con trai?”
Thằng bé bĩu môi, vừa mở miệng lại bật khóc nức nở:: “Ngủ sẽ nằm mơ... Không muốn nằm mơ, giấc mơ của Bạch Cửu sẽ biến thành sự thật... Daddy đừng đi... Baba cũng đừng đi...”
Nhớ tới thật lâu trước đây, có một buổi tối Oh Sehun vì thấy ác mộng mà không ngừng khóc rống, Park Chanyeol lại cảm thấy tim của mình bị ai đó đâm một dao.
Lời an ủi nói tới nói lui cũng chỉ có vài câu, Tiểu Bạch Cửu vẫn còn là con nít, nó nhất định là nghe không lọt tai.
“Đừng sợ... giấc mơ đều là gạt người thôi...”
“Baba... Baba mới gạt người...” Tiếng khóc của Oh Sehun rốt cuộc thu hút sự chú ý của mọi người, lần trước mọi người phải tốn sức hơn nửa ngày mới làm ngưng nước mắt của tiểu tổ tông, giờ thì hay rồi, khóc như vậy lát nữa lại thành một dòng sông.
“Baba gạt người... Baba nói sẽ không bỏ mặc con nữa... Hu hu... Daddy cũng gạt người, daddy đã đồng ý với Bạch Cửu rồi, sẽ không xa con và baba... Hai người đều gạt người...”
“Đừng khóc... Tiểu Bạch Cửu đừng khóc... Baba không có gạt con, baba sẽ không bỏ mặc con, sẽ không đâu...”
“Gạt người... Hai người đều gạt con... Chờ con ngủ sẽ vứt Bạch Cửu đi, có đúng hay không... Bạch Cửu không thể ngủ, hu hu... không ngủ...”
Thằng bè mặc dù ngoài miệng nói những lời như oán trách, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn ôm chặt lấy cổ của Park Chanyeol, nước mắt nước mũi đều quệt lên trên người của baba nhà mình, dáng vẻ đáng thương lại bất lực làm ai nhìn thấy cũng lo lắng.
Lu Han và Do Kyungsoo đứng vây xem từ giây phút đầu tiên Oh Sehun bắt đầu căng họng gào khóc đã móc thận mình ra muốn treo ngược Park Chanyeol lên đánh. Zhang Yixing cũng không tốt lắm, lần đầu tiên nhìn thấy Oh Sehun gào khóc như vậy làm cậu hoàn toàn bị hù dọa. Wu Yifan thì càng khỏi phải nói, anh ta nghe thấy một khúc hát rẻ tiền bắt đầu vang lên trong đầu mình ——
“Sàn nhà tháng bảy, rả rích rả rích, tí tách tí tách ngủ liên tục...”Nói cho cùng,
Oh Sehun rốt cuộc là đã làm sai điều gì, thế giới của nó mới vừa mở ra, liền phải đối mặt với việc xa cách những người thân thương nhất, phải đưa ra những lựa chọn mà ngay cả người lớn cũng không cách nào phán đoán chính xác —— Có nghĩ tới hay không, bất kể điểm xuất phát có phải là vì tốt cho nó hay không, thằng bé đều bị tổn thương sâu sắc.
Cởi chuông phải do người buộc chuông, nút thắt này trong lòng Oh Sehun, e rằng vẫn phải cần Park Chanyeol và Byun Baekhyun tháo ra cho nó.
Byun Baekhyun lại đột nhiên nhớ tới câu mà trước kia Park Chanyeol nói với cậu.
——
Nếu như có thể, những lúc thế này đây, chẳng phải càng nên ở bên cạnh cậu ấy sao?Lúc Tiểu Bạch Cửu cần có chúng ta nhất, chúng ta lại cãi nhau.
Lúc cậu cần tớ nhất, tớ lại đòi chia tay với cậu.
Hình như bỗng nhiên đã hiểu rõ.
Mặc dù chúng ta vẫn chưa đủ chín chắn, chưa đủ vững vàng. Kích động, tùy hứng, lỗ mãng, tự cho là đúng.Bất kể là thế nào, cũng không nên vì những lý do không liên quan đến yêu thương mà buông tay nhau ra.Hiện tại cảm thấy đau, về sau sẽ cảm thấy rất hối hận.Ai cũng không muốn cả đời mình trôi qua như vậy.Oh Sehun cuối cùng vẫn khó khăn tiến vào mộng đẹp trong làn nước mắt giàn giụa. Park Chanyeol bế nó dỗ từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ dỗ đến phòng bếp. Ngay từ đầu bộ dáng của thằng bé đều như sắp khóc lên, càng về sau lại càng bắt đầu yên ổn và thư thả hơn. Đặt Sehun đã ngủ say lên giường nhỏ của nó, Park Chanyeol hoạt động cánh tay đã sớm mỏi nhừ, thở ra một hơi thật dài.
Trở lại phòng khách liền bắt gặp ánh mắt ân cần của Byun Baekhyun, cậu gần như theo bàn năng mà nở nụ cười an ủi: “Ngủ rồi~ Không có chuyện gì đâu.”
Giọng nói của Byun Byun đã sớm run rẩy: “Ai nói không có việc gì…”
Tên ngốc to xác ở đối diện gãi đầu, vẻ mặt có vài phần xấu hổ: “Tớ biết cậu trách tớ, nhưng mà tớ không có biện pháp làm trái lương tâm của mình, đưa ra quyết định mà tớ thấy rất ích kỷ… Bất kể là như thế nào, Baek Baek, thật xin lỗi vì đã làm cậu đau lòng… Đều tại tớ vẫn chưa đủ tốt…”
Không đợi Byun Baekhyun đáp lại, lại đột nhiên cười khổ một tiếng: “Nhưng mà cũng may là anh Lu Han chịu giúp đỡ. Anh Lu Han và mọi người nhất định sẽ không đần như tớ, làm hỏng hết chuyện… Baek Baek, cậu phải tin mọi người~~”
“Bất kể là quyết định gì tớ đều chấp nhận hết, Baek Baek. Chỉ cần là cậu và Tiểu Bạch Cửu, tớ đều chấp nhận.”
Chấp nhận cái con khỉ mốc!Ai cho cậu ôm hết trách nhiệm lên người mình hả! Cậu còn chưa ngu xuấn đến mức thượng thừa đó, đừng tự đánh giá mình cao như vậy có được không!Rõ ràng là do tớ tùy hứng, rõ ràng là do tớ càn quấy, rõ ràng là do tớ… trước đã nói thích cậu như vậy, nhưng lại nói ra những lời làm tăng áp lực và trách nhiệm cho cậu, không giúp cậu sẻ chia, cũng không giúp cậu giảm bớt âu lo…Byun Baekhyun đột nhiên nhớ tới những chuyện mà người con trai này đã mang đến cho mình.
Những phiền phức từng gây ra, những chuyện kỳ quái từng làm, những tháng ngày hạnh phúc từng có, nhưng thật ra đều là những niềm vui vô cùng vô tận.Từng cãi nhau, từng cố chấp, đối xử với cậu không giống như con gái hay làm, thật ra cũng chưa từng dốc lòng che chở cậu, mỗi lần mở miệng cãi nhau đều là chúa cứng đầu.Thế nhưng kết quả
vẫn là,
cậu bảo vệ tớ ở sau lưng, ôm hết những lời trách móc nặng nề.Mỗi
lần đều như thế.Byun Baekhyun mạnh mẽ nhào vào trong lòng Park Chanyeol.
“Chanyeol…”
“Sao?”
“Ai muốn chia tay với cậu, ai muốn chia tay với cậu chứ… Tớ đã bị cậu làm thành người bệnh tâm thần rồi, đời này chỉ có Chan Chan cần tớ thôi! Tớ thành quỷ cũng chỉ có thể dính lấy cậu, có biết không!”
Lu Han đang khẩn trương bố trí chiến lược phân phối nhiệm vụ rốt cuộc không thể tiếp tục ‘giả vờ không thấy tiết mục chiếu phim lúc 8 giờ tối’, nhịn không được mà ngẩng đầu xem thường: “Giỏi rồi, cãi nhau ầm ĩ đến mức những chuyện nhảm nhí của kiếp sau cũng đều nghĩ xong luôn …”
Do Kyungsoo chính trực đã chuẩn bị kỹ càng, tình tiết không thích hợp với thiếu nhi vừa xuất hiện liền che mắt lại.
Park Chanyeol cuối cùng cũng phát ra tiếng cười từ nội tâm, vuốt thẳng tóc trên đầu Byun Baekhyun như thường ngày, con tim tròng trành cả ngày vào thời khắc này cuối cùng cũng tìm được chút an ủi.
“Đồ ngốc.”
Tớ luôn sợ mất đi cậu.Mà bây giờ
tớ đã biết rõ, có rất nhiều chuyện có thể lựa chọn
chấp nhận. Nhưng
mà không thể thỏa hiệp.A Chan thích bác sĩ Baek,
quả thật là câu thần chú quấn chặt chúng ta lại với nhau.Đối với màn làm lành “Cùng Diêu Style” của Park Chanyeol và Byun Baekhyun, người vui vẻ nhất đương nhiên phải kể tới “nam vai phụ tuyệt vời nhất” —— không ai khác ngoài Wu Yifan.
Không cần ngủ trên sàn nhà có thể
không vui sao!Không cần ngủ trên sàn nhà là vui vẻ nhất rồi!
YEAH YEAH CHECK IT OUT!Không cần! Ngủ trên sàn nhà!
YEAH YEAH! CHECK IT…“Đại Ngưu, anh xong chưa? =V=.”
…
Anh không lộn xộn
nữa…OK, hình như rốt cuộc có thể nói chính sự rồi.
Kế hoạch tác chiến “Quỳ hoa bảo điển”.
Dùng lời của Lu Han nói, giờ bọn họ cũng như một đám Đông Phương Bất Bại, nếu muốn cướp đi ghế giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo từ tay Nhậm Ngã Hành, phải dùng chiêu nào xịn một chút mới được, không luyện tuyệt thế thần công, Oh Sehun nhất định sẽ bị đưa đi không rõ ràng —— Cho nên, việc cấp bách, là tìm kiếm quyển “Quỳ Hoa Bảo Điển”.
“Đông Phương Bất Bại…”
“Nhật Nguyệt Thần Giáo…”
“Quỳ Hoa Bảo Điển…”
Nhìn qua nhìn lại, hay rồi, trên đầu mọi người đều có một lá cờ nhỏ viết “Muốn luyện công trước phải tự thiến” bay qua.
… Anh xác định là không thể đặt cái tên nào nghe Tây một chút sao?“Ai nha, đây không phải trọng điểm!!!” Lu đại gia lại nổi dóa.
Cuối cùng Park Chanyeol vẫn là người đầu tiên cúi đầu thần phục: “Anh Lu Han, anh nói đi, chúng em không ngắt lời là được…”
“A, đầu tiên, chúng ta cần một người đi thăm dò gốc gác của Oh Imhang, chuyện này độ khó tương đối cao, lại phải lén lún tiến hành, cho nên phải tìm người đặc biệt đáng tin lại có năng lực để làm.”
Tuyển thủ Byun Baekhyun là người đầu tiên ghi danh: “Em đi! Em với Chan Chan đi!”
“Chuyện này lát nữa nói sau, tổ chức bị hai người các cậu giày vò mệt lắm rồi.” Lu Han không ngẩng đầu lên mà nói tiếp: “Tiếp theo, anh cảm thấy cần phải tham khảo thủ tục pháp lý mới được, nhưng mà trong chúng ta chẳng có ai biết mấy thứ liên quan đến mặt này. Mặc dù Chanyeol và
Sehun không có quan hệ máu mủ, nhưng ban đầu là do Oh Miri ném con cho Chanyeol, cũng không phải Chanyeol giành lấy, cho nên anh luôn cảm thấy… nếu như phải ra tòa, phần thắng của chúng ta cũng rất lớn?”
Wu Yifan vỗ tay một phát: “Chuyện này dễ thôi, tòa soạn có hợp tác với một đoàn luật sự, bọn họ nhất định có thể giúp một tay.”
Kim Joonmyeon cũng gật đầu nói: “Bạn đại học của tớ có mấy người cũng làm luật sư, tìm bọ họ cũng tiện.”
“Vậy cứ thế đi, chuyện về mặt pháp lý thì phiền tổng biên tập và Joonmyeon lo, còn chuyện thăm dò gốc gác của của Oh Imhang…”
“Em em em!!” Lại là Byun Baekhyun đầy máu sống lại ra sức giơ tay.
“Hai người các cậu ngoan ngoan ở nhà trông con đi. Nếu như Oh Miri gọi điện tới đòi người, trước hết cứ nói thằng bé bị bệnh, đợi khỏe lại sẽ đưa cho bọn họ… Cậu nói đi, bộ trước đó không có việc làm, rảnh rỗi lắm sao mà lại đồng ý với họn họ…”
Zhang YiXing cũng theo phụ họa mà nói: “Đúng đó, hai cậu ở nhà với Sehun nhiều nhiều đi, thằng bé nhất định là rất sợ, nói không chừng là lúc nào cũng muốn ở bên hai cậu, vậy nên mới không để hai cậu giành thời gian cho việc khác.”
“Vậy đành phải làm phiền mọi người nhiều…” Park Chanyeol có chút ngượng ngùng.
Lu Han không khách khí mà thở dài: “Hai người các cậu mới phiền nhất đấy…”
Cho nên chuyện điều tra Oh Imhang…
“(⊙o⊙) Hả?? Em??”
Do Kyungsoo lọt vào cơn kinh hoàng.
“Cậu và Kim Jongin cùng một chỗ, sản nghiệp nhà cậu ta lớn như vậy, những người quen biết và tiếp xúc trong ngành nhất định cũng rất nhiều, làm việc cũng dễ dàng hơn một chút~”
“Đúng, mười mấy tên bảo vệ trong nhà Kkam Jong mỗi ngày đều rảnh rỗi không có chuyện làm, vừa lúc tạo chút việc cho bọn họ~” Wu Yifan tươi cười ôm bả vai của Zhang YiXing: “Anh Lu Han, chiêu một hòn đá ném hai chim này cũng không tệ~”
Zhang YiXing có chút xấu hổ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Anh cũng giỏi thêm mắm thêm muối~”
“(⊙o⊙) Nhưng mà, nhưng mà em với Kim Jongin chia tay rồi…”
“Chuyện này để Kim Jongin hỗ trợ là thích hợp nhất, Do Do, xem như giúp Tiểu Bạch Cửu một chuyện được không?”
“… Thế nhưng mà 0v0…”
“Do Do…”
“(0_0) Được rồi… Lát nữa em gọi điện cho cậu ta…”
Sao mà cảm thấy… lại lọt cống rồi…Nhưng mà sao lại là em chứ? 〒 ▽ 〒Park Chanyeol mỉm cười ôm eo Byun Baekhyun.
“Vậy ra nói tới nói lui, cảm giác như Quỳ Hoa Bảo Điển này… chính là Kim Jongin?”
“Suỵt…” Byun Baekhyun vội vã ra hiệu để Park Chanyeol nói nhỏ một chút: “Anh Lu Han định sẵn tiện giải quyết luôn vấn đề độc thân của Do Do~ Quả nhiên là anh Lu Han~ Ngốc quá~”
“Chan Chan… Hi vọng chúng ta thật sự có thể giữa Tiểu Bạch Cửu lại… Tớ không muốn người khác phá hủy gia đình của tớ… Tớ muốn Chan Chan…”
“Baekhyun…”
Cẩn thận hôn lên môi của Byun Baekhyun, Park Chanyeol không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng lại ngầm hiểu rõ, lúc này đây, cho dù là thật sự không có cách giữ Oh Sehun lại, Baekhyun của cậu cũng sẽ không buông tay cậu ra.
May là còn kịp.
Èo, A Chan ở thôn kế bên lại đóng phim 8 giờ với bạn già của mình rồi =口=.
“… Cái gì?? Vẫn chưa hôn xong??”
“Xing Xing, học hỏi khả năng hô hấp của Baekhyun đi…”
“Anh cút đi!!”