Chương 52: Cho dù lặp lại lần nữa

“Nhà của

con có ba người: Baba, daddy và Tiểu Bạch Cửu.


Baba là hoạ sĩ, daddy là bác sĩ,

còn Tiểu Bạch Cửu

thì đi nhà trẻ.


Ba chúng ta vĩnh viễn

ở cùng một chỗ~~”


Byun Baekhyun còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu cầm tay Oh Sehun viết mấy câu đó bên cạnh bức tranh vẽ gia đình. Thằng bé cầm bút sáp màu trong tay, còn cực kỳ nghiêm túc mà hỏi cậu: “Daddy, ba chúng ta là cái gì?”

Lúc đó Park Chanyeol đang ngồi trên ghế salon ăn kem, nghe được câu này liền vọt qua ôm lấy cả cậu và Oh Sehun: “Thì là baba, daddy và Tiểu Bạch Cửu đó!”

“Này, kem của cậu tan ra nhỏ xuống tranh của con trai rồi!”

“Hing~ Baba đừng có ôm chặt như vậy mà~”

Thế là cuối cùng baba của thằng bé vẫn bị ruồng rẫy như thường.

Tất cả những hồi ức này như mới ngày hôm qua.

Còn bây giờ, không biết tại sao Oh Sehun lại lật bức tranh ra, con mắt vì khóc nên vẫn còn hơi đỏ, thằng bé cũng không nói chuyện, chỉ cố găng đưa cao bức tranh kia rồi nhìn sang Byun Baekhyun, thấy Baekhyun không nói gì lại chạy tới trước mặt Park Chanyeol, dáng vẻ cố chấp đến làm người ta đau lòng.

“Daddy đã đồng ý với Bạch Cửu rồi, baba cũng đã đồng ý với Bạch Cửu rồi mà!”

Park Chanyeol vẫn ngồi trên ghế salon giống hôm ấy, chỉ có điều là cả người như bị một luồng khí buồn phiền và hờn giận vây quanh.

Đã qua một hồi lâu, cậu mới đưa thay sờ lên đầu Oh Sehun: “Sau này... đi theo mama cũng phải nghe lời, biết không?”

Oh Sehun bĩu môi, giống như lại muốn khóc lên. Park Chanyeol muốn mở miệng an ủi nó đừng khóc, lại phát hiện thằng bé rõ ràng là đang cố gắng cắn môi như cố nuốt cái gì đấy, nén nước mắt vào trong.

Bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt bức tranh kia, tờ giấy cũng đều nhàu lại.

Park Chanyeol không biết một thằng bé năm tuổi làm thế nào để nuốt những giọt nước mắt sắp tuôn ra vào trong bụng. Cậu chỉ biết thứ mà cậu muốn cho Oh Sehun là gì, là một gia đình, một gia đình hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng mà xét cho cùng, cậu vẫn để cho bảo bối của cậu như mình thuở nhỏ, học được cách để nước mắt chảy vào tim.

“Baba, baba, sau này Bạch Cửu sẽ không đòi ba dẫn con ra ngoài chơi... Cũng không đòi baba lén mua bóng chocolate cho con... Cũng sẽ không khóc nữa... Đừng đưa con đi...”

Mỗi một câu đều như đánh thẳng vào tim Park Chanyeol, đều làm cậu đau thốn từng cơn. Cậu không dám nhìn vào ánh mắt của Oh Sehun, cậu sợ vừa nhìn vào thì chính mình không nhịn được mà khóc lên.

Nhưng mà ai có thể nói cho tôi biết đến cùng là phải làm sao mới đúng...

Byun Baekhyun ở bên cạnh rốt cuộc không nhìn được nữa, tiến lên ôm lấy Oh Sehun vào lòng mình, lúc nhìn Park Chanyeol trong mắt ngập tràn oán trách: “Giờ cậu hài lòng chưa? Sehun mới năm tuổi! Nó chọc ghẹo gì ai... Lúc nhỏ thì bị ba mẹ bỏ rơi, thật vất vả mới có một gia đình... lại bị cậu bỏ rơi lần nữa!”

“Vậy nếu như ngay từ đầu đưa nó đến viện mồ côi, ngay từ đầu không có được rồi lại mất... thì có phải nó sẽ không cảm thấy khổ sở không...”

Mà tớ cũng sẽ không cảm thấy đau lòng như vậy.

“Cậu!”

Byun Baekhyun tức giận đến giậm chân, lửa giận bay thẳng lêи đỉиɦ đầu đốt hết lý trí —— Cậu dùng hết sức kéo Oh Sehun qua như là muốn dẫn thằng bé vào phòng ngủ.

“Ba không cần con thì daddy cần con, sau này ở với daddy, mười tám năm sau lại là một hảo hán!”

... Khụ khụ, lời này hình như nghe không đúng lắm.

“... Baekhyun...”

Park Chanyeol vội vàng đưa tay bắt lấy cánh tay kia của Oh Sehun.

“Cậu không nuôi nó thì tớ nuôi, cậu không cần nó thì tớ cần! Dù sao thì cậu muốn đưa nó cho người khác là không được!!”

“Baek Baek... Cậu đừng tùy hứng như vậy có được không?”

“Tớ tùy hứng như vậy đấy! Tớ không nói lý như vậy đấy!”

“... Tiểu Bạch Cửu, đừng sợ, sau này có cơ hỗi vẫn có thể đến thăm baba và daddy... Nhé?”

“Park – Park Chanyeol, cậu là đồ khốn...” Cuối cùng, cũng không biết là do quá tức hay là quá nóng, mà cũng có lẽ là do tất cả tình cảm phức tạp dồn lại cùng một chỗ, tóm lại là Byun Baekhyun hít hít mũi, nước mắt bỗng dưng chảy xuống.

Lúc bác sĩ Baek của cậu thật sự khóc lên luôn làm cậu hoàn toàn không có cách chống đỡ, hoàn toàn như câu nói kia:

Cậu vừa khóc, thế giới của tớ cũng bắt đầu đổ mưa.

Lần đầu tiên làm cậu khóc như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu nói với tớ rằng cậu thích tớ. Tớ phải mất rất nhiều sức lực mới có thể kéo người đang mải mê đánh đấm tớ vào trong lòng, cậu vừa khóc vừa ngốc ngốc mà ồn ào với tớ: “Vậy là sao? Quảng cáo phát lại rồi nói cho tớ biết là sao?”

Tại sao lại làm cậu khóc lần nữa.

“Baek, Baek Baek, cậu đừng khóc...”

“Nếu như cậu, nếu như cậu đưa Tiểu Bạch Cửu đi, tớ và cậu sẽ... chia tay...”

“...”

“Không có Sehun, chúng ta cũng không cần phải ở cùng một chỗ...”

Lúc nói ra những lời này trong lòng Byun Byun đã hoàn toàn trống rỗng, thoạt nhìn không quá lo lắng, nhưng thật ra trong lòng đã không ngừng khẩn cầu:

Xin cậu, Chan Chan, xin cậu... mau nói không được, mau nói cậu sẽ không đưa con đi...

Nhưng mà lúc này đây, Park Chanyeol không có cho Byun Baekhyun một đoạn quảng cáo ngọt ngào lần nữa.

“Ở cùng với ba mẹ mới là tốt nhất đối vối Tiểu Bạch Cửu...”

“Thế nên dù tớ nói muốn chia tay thì cậu vẫn đưa con đi?”

“Không, Baek Baek... Đây không phải...”

“Thế nên không có tớ cũng không sao cả, không có Tiểu Bạch Cửu cũng không sao cả, đúng không? Oh Miri cho cậu tiền hay sao mà cậu phải giúp cô ta như vậy?! Hai vợ chồng bọn cho cậu bao nhiêu, hả?”

Buông tay Oh Sehun ra, Park Chanyeol tiến về trước đè vai Byun Baekhyun lại: “Baekhyun, đừng nhốn nháo nữa!”

“Trong lòng cậu có tớ hay không!! Tại sao người ảnh hưởng đến quyết định của cậu vĩnh viễn không phải là tớ! Tớ thích cậu, thích đến mức phát điên, trên ót đều sắp viết ba chữ Park Chanyeol rồi! Nhưng còn cậu thì sao? Cậu chẳng thay đổi gì cả! Từ trước đến giờ chưa từng thay đổi vì tớ... Có phải là nếu hôm nay tớ chết trước mặt cậu thì cậu vẫn đạp lên xác tớ đưa con cho bọn người của Oh Miri...”

“Chẳng lẽ cậu giả ngay giả dại thì tớ phải giả theo cậu sao? Cậu biết rõ Tiểu Bạch Cửu đi theo ba mẹ mới là lựa chọn tốt nhất mà. Baekhyun, cậu đừng nói với tớ là cậu không biết! Chẳng lẽ tớ phải mặc bản thân tùy hứng mà không lo tương lai của con trai sẽ thế nào sao?”

“Tớ không biết! Tớ không biết!”

“Tương lai, nếu như Tiểu Bạch Cửu vì chúng ta mà bị bạn học cười nhạo, bị bạn học khi dễ, không tìm được việc làm, không có bạn chơi cùng thì phải làm sao bây giờ! Là cậu có có thể gánh nổi trách nhiệm này hay là tớ có thể gánh nổi trách nhiệm này? Cho dù là cậu gánh được, vậy cậu phải ăn nói với con trai thế nào, cậu có thể giúp nó giải quyết hiện trạng sao? Cậu cũng thấy đấy, hôm nay có người tâng bốc “Nhà có Bạch Cửu”, ngày mai lại có người ném trứng gà. Tớ không có mâu thuẫn cũng không có sợ hãi, tớ chỉ lo những chuyện này không tốt cho Tiểu Bạch Cửu! Hai chúng ta căn bản là không cho được một hoàn cảnh trưởng thành mà nó cần!”

“Tớ không muốn biết!” Byun Baekhyun cũng buông tay, ôm đầu gối ngồi xổm xuống, như là một chú mèo nhỏ bị thương.

“Tại sao phải chia rẽ ba chúng ta... Tại sao phải đưa bảo bối của chúng ta cho người ta... Bọn họ có một nhà ba người, vậy chúng ta thì sao, tại sao lại muốn tớ hy sinh hạnh phúc của mình để thành toàn cho người khác... Tớ không biết Oh Miri! Tớ không không biết Oh Imhang! Tớ chỉ có Chan Chan và Tiểu Bạch Cửu, tớ chỉ có hai người... dựa vào cái gì mà cho bọn họ...”

Oh Sehun bị màn cãi nhau của Park Chanyeol và Byun Baekhyun làm sợ đến quên cả khóc, chỉ biết hoảng sợ chớp mắt nhìn baba đột nhiên nói rất lớn tiếng, sau đó là daddy khóc lóc ngồi xổm xuống.

Duỗi bàn tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt trên mặt Byun Baekhyun, Oh Sehun dè dặt nói: “Daddy đừng khóc...”

Lại quay đầu nhìn baba của nó: “Baba... dỗ dỗ daddy đi...”

“Daddy, daddy đừng khóc mà. Baba nói daddy khóc thì tim của baba cũng vỡ ra...”

Vành mắt Park Chanyeol đỏ lên, cuối cùng vẫn không có mở miệng nói chuyện.

Tình trạng bây giờ chẳng phải là đã vỡ thành một đống vụn nát sao, đã xong, đều đã xong. Ba chúng ta xem như đã xong.

“Chan Chan, tớ hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu thật sự muốn trả Tiểu Bạch Cửu lại cho hai vợ chồng Oh Miri sao?”

“... Phải”

“OK, được rồi,” Byun Baekhyun đứng lên, lau nước mắt một cái, vừa đau thương lại vừa quyết tuyệt mà nhìn Park Chanyeol: “Chia tay đi, chúng ta đến đây là hết.”

“Daddy, daddy đi đâu vậy? Hing... Daddy...”

Hốt hoảng đi theo sau lưng Byun Baekhyun, Oh Sehun vẫn không quá hiểu là đang xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm nhận được bầu không khí chia ly, nó ôm chặt lấy chân của Byun Baekhyun, nói sao cũng không chịu buông tay.

Byun Baekhyun không có xoay người lại.

“Tớ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu.”

Park Chanyeol cũng không tiến lên giữ cậu ấy lại, thậm chí không nói ra một câu giải thích.

Nhưng mà câu nói khi cậu chịu mở miệng, lại nghe được là rất khốn khổ và bất lực.

“Vào thời điểm mà tớ muốn khóc nhất trong cả cuộc đời này, cậu lại không chịu ở bên tớ.”

“Cái tên ngốc, bị đồng nghiệp sai sử tăng ca mà cậu còn cười!”

“Ha ha... Sao lại không cười chứ~~”

“Trước giờ chưa từng thấy cậu khóc... Mau khóc cho đại gia nhìn một chút đi! Tối nay đại gia sẽ thưởng cho cậu hai quả trứng đánh!”

“Ha ha ha, được rồi đó, tớ là người đến từ hành tinh không biết khóc”

“Vậy cậu sẽ làm gì~”

“Tớ sẽ chảy nước mũi! Muốn xem không?

“Cậu cút đi!”

Đột nhiên nhớ tới câu mà Do Kyungsoo đã tứng nói, nếu có ngày Park Chanyeol thôi không dùng nụ cười để giải quyết tất cả các vấn đề, hoặc là cậu ấy rốt cuộc đã trưởng thành, hoặc là cậu ấy rốt cuộc đã hết hi vọng rồi.

Không khóc được là bệnh, cần phải chữa trị.

Lờ mờ nghe thấy trong phòng ngủ truyền đến tiếng thu dọn hành lý, Park Chanyeol chỉ cảm thấy trong lòng cứ chực trào, cậu ngồi phịch xuống salon ôm ngực hơn nữa ngày vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn.

Cứ như vậy

mà chia tay sao? Cứ như vậy

mà xong

sao...


... Như vậy đúng không...

Thế nào mới đúng...


“Ba, baba...”

Oh Sehun thật sự cảm thấy rất khϊếp sợ, giống như trong nháy mắt, baba biến thành người xa lạ, daddy cũng biến thành người xa lạ. Giống như trong nháy mắt, cả khoảng thời gian tươi đẹp mà nó từng trải qua đều hóa thành bọt nước.

Có phải là xa cách tựa như đột nhiên trở nên không còn quan trọng nữa, tình trạng vụn vỡ này, cũng làm cho người ta cảm thấy chẳng có gì là có thể hàn gắn lại.

“Baba, hing... Baba đừng khóc...”

Sao baba lại khóc... Baba của con từ trước đến giờ chưa từng khóc mà...

Cố nặn ra một nụ cười cho thằng bé đang nhìn mình với vẻ mặt hoảng sợ, Park Chanyeol cưng chiều mà vỗ vỗ lên đầu Oh Sehun: “Ngoan, con ở phòng khách chơi một mình được không? Baba... ưʍ... ba muốn yên tĩnh một chút.”

“Baba, ba làm sao vậy?”

“Sehun a, Sehun ngoan nhất phải không? Sau này sẽ sống cùng với ba mẹ con, con sẽ có baba thật sự của con, phải gọi người đó là baba... Không thể gọi ba là baba nữa.”

“Tại sao? Có hai baba không được sao?”

“Sehun, nghe lời, gọi là... chú.”

“Baba...”

Gục đầu xuống, Oh Sehun do dự vài giây, vô cùng không tình nguyện mà phun ra ba chữ.

“... Chú Channal.”

Nói xong, hu oa một tiếng liền khóc lên.

“Thật sự không cần Tiểu Bạch Cửu sao? Hing... Chú Channal đừng đưa Tiểu Bạch Cửu đi có được không... Daddy còn đang giận kìa...

Daddy khổ sở, Bạch Cửu cũng khổ sở...”

Baba cũng

khổ sở,

rất khó chịu.


À không, là chú Channal.

Một tiếng chú này của con,

cũng chính là tiếng ba tự cắt đứt ruột gan.


Lu Han lưng đeo một cái ba lô leo núi khổng lồ khẽ ngâm nga ca khúc tiếng Hàn vừa mới học được hí ha hí hửng đi về nhà.

“Yêu seubnida~ hận seubnida~ yêu em hận em, yêu và hận seubnida~”

“Bọn gấu con, Lu Han-san đã về rồi đây~~~~”

“Đã biết không một ai có chút lương tâm mà ra cho anh một tràng pháo tay mà...”

Lu Han vừa mở vừa, vừa hào hứng suy đoán.

“Mau ra đây đi!!! Anh mua rất nhiều đồ ăn ngon! Có mấy túi anh móc từ trong miệng Chaesim ra cho mọi người đó! Con bé kia quả thật là nhân tài kiệt xuất của giới tham ăn, để anh kể cho hai cậu nghe... Ơ Sehun, hay quá~~ Mau qua đây, mau qua đây~ Chú mua rất nhiều chocolate cho con~~ Mùi nào cũng có hết!”

Nhìn thấy Lu Han, Oh Sehun xem như là nhìn thấy người thân, tìm được tổ chức. Thằng bé dùng cả hai tay hai chân bổ nhào vào trong lòng Lu Han rồi bắt đầu khóc lên.

“Hu oa... Chú Lu... Chú Lu...”

“Uầy, chẳng phải vài viên chocolate thôi sao... thằng bé lại cao hứng đến như vậy... Này, Park Chanyeol, Byun Baekhyun, các người ra đây cho anh! Có phải mấy ngày nay không cho bảo bối của chúng ta ăn ngon hay không!!”

Đại khái là sau khi bị seubnida tẩy não thì cung phản xạ cũng dài ra một chút, đại khái là qua hơn hai mươi giây Lu Han mới kịp phản ứng là Oh Sehun thật sự ôm mình khóc mãi không thôi, hơn nữa là cảm thấy nó vô cùng đau lòng.

“Này... Này là sao đây... Sehun a, làm sao vậy? Ai bắt nạt con hả?”

“Baba... A không, là chú Channal, chú và daddy... Daddy còn có... Hu hu... Sau đó... Mama... Sau đó baba thì... chú Channal thì... Hu hu hu...”

... =V=

Gì vậy nè...


“Vậy giờ hai người kia có ở nhà không?”

Oh Sehun uất ức mà gật gật đầu, đưa ngón tay chỉ về phía phòng của Lu Han: “Chú Channal đang ở trong phòng của chú Lu...”

“Chú Chanyeol... Sao lại gọi là chú...”

“Bởi vì, bởi vì chú Channal, chú và daddy... Daddy còn có... Hu hu... Sau đó... Mama... Sau đó baba thì...”

“=口= Được rồi, được rồi Sehun, con không cần nói, để chú tự đi hỏi baba với daddy của con~~ Đừng khóc nữa~~~ Không có chuyện gì đâu!”

E rằng con như vậy mà còn kiên trì nói ra hết mới là có chuyện đó bảo bối...

Vừa mở cửa phòng của mình ra thì Lu Han hoàn toàn bùng nổ, nếu như được chọn thì anh nhất định sẽ ném ba lô leo núi của mình về phía Park Chanyeol.

“ĐM! Đã nói bao nhiêu lần là không được nằm lên giường của anh! Cậu đâu phải Sehun!”

Park Chanyeol trái lại là cũng nghe lời, chậm rãi ngồi dậy, liếc mắt nhìn Lu Han, gật gật đầu muốn đi ra ngoài.

... Đợi một chút,

tên này khóc

hả?


...

Mình mới nói cậu ấy có một câu mà khóc rồi hả??


... Quả nhiên nửa tháng không gặp

cậu ấy ngày càng thụ rõ ràng nha!!


Khụ khụ, thật xin lỗi, là lương tâm nghề nghiệp, chứ chú Lu không có cố tình nghĩ bậy đâu.

“Ai ai, Chanyeol, cậu đứng lại, đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Bạch Cửu khóc đến sắp héo queo luôn, còn cậu lại ở đây lau nước mắt... Đừng nói là Baekie cũng đang kêu rên trong một căn phòng khác đấy nhá... Ba người rốt cuộc là có chuyện gì...”

“Tiểu Bạch Cửu... sắp phải trả về cho ba mẹ ruột của nó rồi...”

“Cái gì?”

Park Chanyeol xem như là còn có một tia lý trí, biết kể chuyện từ đầu tới cuối cho Lu Han nghe. Mặc dù sau khi Lu Han nghe xong câu chuyện điên rồ này thì tâm trạng tuyệt vời seubnida của mấy ngày qua đều bị cuốn đi seubnida.

“Này, Chanyeol, cậu ra ngoài phòng khách đi, anh phải gọi hai người ra để nói cho rõ.”

“Baekie a, cậu cũng ra đây đi, anh có chuyện muốn nói.”

“... Anh Lu Han, em không ra, em bận lắm...”

“=V= Mau ra đây cho anh... Bằng không thì anh đi vào đánh cậu đó!”

Cảm giác như chú Lu ở Hàn Quốc nhất định là đã trải qua chuyện gì đó... Quả nhiên là sau khi rượt theo nhóm Sói Con hơn mười ngày thì tinh thần sáng khoái, bá khí mười phần...

“... Anh Lu Han.”

Quả nhiên, bộ dạng của Byun Baekhyun lúc xuất hiện ở trước mặt Lu Han cũng là vành mắt đỏ hoe vì mới khóc xong.

Hít sâu một hơi, Lu Han xoay người trước dặn dò Oh Sehun kỹ lưỡng: “Sehun, một hồi đừng sợ, ha ha, chẳng qua là chú trò chuyện với hai baba của con thôi. Biết không?”

Thằng bé lau nước mắt, cái hiểu cái không mà khẽ gật đầu.

“Khụ khụ, Baekhyun này... Chuyện xảy ra mấy ngày nay, Chanyeol đều nói với anh rồi...”

“Anh Lu Han, anh đừng nói nữa... Em thu dọn đồ đạc xong sẽ lập tức đi ngay, đều đã xong...”

“Đợi chút, anh còn chưa nói hết mà cậu đi cái gì chứ. Khụ khụ, nghe anh nói cái ha... đến gần chút nữa đi...”

Byun Baekhyun và Park Chanyeol buồn buồn hướng đến gần Lu Han một chút.

Hít vào —— thở ra ——

“Hai người các cậu là đồ bệnh —— thần—— kinh——!!! Cả hai đều không có đầu óc phải không! Sehun còn thông minh hơn hai người gấp một vạn lần!!! Tại sao anh lại làm bạn với hai người chứ! Anh thật là mệt tim quá!!! Anh đây đã chuyên tâm dần xếp các đôi gay một vạn năm, không phải đến đây để nhìn hai người yêu nhau gϊếŧ đau đâu!!”

“Trước hết là phải nói cậu, Park Chanyeol, đầu óc của cậu bị úng nước rồi phải không!! Chuyện lớn như vậy mà cũng không bàn bạc với mọi người một chút sao? Do Do biết không? Tổng biên tập của cậu biết không? Cả anh cũng giấu là quậy cái gì vậy??”

“Anh Lu Han, thật xin lỗi... Chỉ là em thật sự cảm thấy nói thế nào thì Tiểu Bạch Cửu ở cùng ba mẹ ruột sẽ tốt hơn...”

“Chuyện này xảy ra từ nửa tháng trước rồi, anh không cần nói nhiều nữa, nếu ba ruột mẹ ruột của thằng bé thật sự có thể gánh vác trách nhiệm nuôi con thì anh cũng không nói cậu làm gì. Trước đó bọn họ đã làm chuyện thất đức như vậy một lần rồi, giờ cậu còn dám lỗ mãng đưa một người sống lớn như vậy vào trong vòng tay bọn họ?? Bình thường cung phản xạ của cậu dài đến mức có thể quấn một vòng quanh Trái Đất, giờ sao đột nhiên hồi quang phản chiếu rồi!”

“Oh Imhang nói hiện tại bọn họ có tiền,cũng đã kết hôn với Oh Miri, có thể chăm sóc cho Tiểu Bạch Cửu thật tốt...”

So với Byun Baekhyun có đôi khi không tàn nhẫn hạ quyết tâm được, Lu Han thì hoàn toàn vô tư, lập tức ném một cái gối qua để người kia im miệng: “Hắn nói hắn có tiền là có sao?! Hắn nói hắn có thể chăm sóc cho Tiểu Bạch Cửu thật tốt thì cậu tin ngay?! Cậu có tự mình điều tra kỹ một chút không? Công ty của hắn tên gì? Nằm trên đường nào? Cậu có biết rốt cuộc là hắn có tiền hay không? Nhân phẩm hắn thế nào? Trước kia làm công việc gì? Cậu có biết không hả?! Anh cũng có thể nói Lộc Lục Mao trong nhóm Sói Con là em ruột của anh đấy! Nói bừa ai không biết!”

E là có rất nhiều chuyện cậu thiếu sót đấy, nhưng thật ra thì vẫn còn “cơ hội” ăn một gậy để thức tỉnh.

Park Chanyeol sửng sờ mở miệng: “Em, em cảm thấy bọn họ không có nối dối...”

“Cậu suốt ngày nói với Baekie rằng cậu không bao giờ lén mua quà vặt cho con trai nữa, cậu làm được sao?!”

“Chưa kể...”

“Có chỗ khác thường thì chính là có chuyện rồi! Trước khi đưa ra quyết định cũng không tìm hiểu kỹ liền đưa con ra bên ngoài. Bọn họ là ba ruột mẹ ruột thì lại càng khó lường, sau này Sehun theo bọn họ rồi lỡ xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ hối hận cả đời!! Bà mẹ nó, anh thật sự là càng nói càng giận!!”

Nói liền một tràng như pháo rang, tuy rằng trước đó Lu Han đã dặn dò Oh Sehun nhưng thằng bé vẫn sợ đến mức trốn sau lưng người lớn. Lu Han đang bận thở dốc đành ngồi xổm xuống kéo thằng bé vào trong lòng mình. Park Chanyeol và Byun Baekhyun thì như đứa trẻ bảy tám tuổi cúi đầu đứng ở trước mặt của “Lu baba”. Nhất là Park Chanyeol, sau khi bị rống đến sửng sốt thì chỉ biết chất phác gật đầu... Đoán chừng chút xíu năng lực phản kích của cậu ấy đều dùng hết chỗ Byun Baekhyun rồi...

Anh Byun ở một bên dẩu môi chu mỏ, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Đúng vậy... Không được đưa con đi... Không chịu động não gì hết...”

Ôm Oh Sehun ngồi xuống ghế salon như đại gia, Lu Han nhếch mày chỉ một ngón tay thẳng về phía Byun Baekhyun —— Yêu quái, chạy đi đâu!

(Tác giả mau đi uống thuốc đi a)

“Baekie, cậu đừng đắc chí! Cậu cũng có làm chuyện đúng đắn gì đâu! Chanyeol không có đầu óc cũng không phải ngày một ngày hai, cậu cũng hùa theo cậu ấy vậy là sao?? Anh thật sự là... Còn đòi chia tay, chia tay thì cậu... Được rồi, chỗ này có trẻ con nên anh sẽ không nói những lời không thích hợp với thiếu nhi, tóm lại là chia cái cọng lông tay ấy!!! Cậu cảm thấy hai người chưa đủ phiền đúng không, chê ít chuyện đúng không!”

&nsbp;

“Nếu cậu ấy không đòi đưa Tiểu Bạch Cửu đi thì ai mà chia tay với cậu ấy! Em nói tới muốn chia tay mà cậu ấy còn kiên trì đưa con đi!”

“Vậy cậu có nói lý không? Trước đây anh đã nói với cậu rồi, chuyện gì cậu cũng thích suy nghĩ lung tung, còn Chanyeol có chuyện lại không muốn nói; nếu hai người các cậu cứ không chịu khai thông, có chuyện gì cũng không nói rõ ra hết thì tình trạng nháo nhào này có thể sẽ kéo dài mãi mãi! Suốt ngày trách Chanyeol này không nghĩ đến cậu, kia không nghĩ đến cậu; vậy cậu có đứng ở góc độ của cậu ấy mà suy nghĩ vì cậu ấy không!! Bản thân mình học bài không đủ còn bày đặt nói lý!!”

“Em nào có không nghĩ đến cậu ấy... Em nghĩ đến nên mới...”

“Vậy sao Chanyeol thà chia tay với cậu cũng muốn đưa con đi? Chuyện hồi bé của cậu ấy cậu biết được bao nhiêu? Cậu có chủ động hỏi qua không! Cậu biết rõ cậu ấy không muốn, không nỡ, sao lại còn muốn làm như vậy? Ở đó mà la ó... lại con đòi chia tay nữa chứ, chia tay em gái cậu!!”

Byun Baekhyun không phản đối, cũng đàng phải ỉu xìu mà cúi đầu.

Chú Lu tri kỷ – Lu đại thần, 2-0, hoàn mỹ gϊếŧ sạch ChanBaek phu phu.

Đạt được danh xưng mới: Cụ ông cừ khôi chuyên dàn xếp các đôi gay.

Học được kỹ năng mới: Biến đá thành gay

[Chế từ tích Biến đá thành vàng lol~]

Oh Sehun nắm lấy vạt áo của Lu Han, thằng bé hình như là bị vây trong tuyệt đại kinh hãi đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Sehun đừng sợ~~ Chú Lu mắng bọn họ xong rồi! Đều là lỗi của hai người đó, làm hại con chịu khổ chịu tội, mau nghĩ xem sau này phải bắt bọn họ đền bù tổn thất cho con thế nào!”

Thằng bé ngầng đầu nhìn Park Chanyeol đang gục xuống, lại nhìn sang Byun Baekhyun như quả cầu da bị xì hơi: “Hing...”

“Chú Xiao Lu... Hay là đừng nói nữa... Dad, chú Baekie và, và chú Channal biết sai rồi... Chú xem hai người đều sắp khóc...”

〒▽〒ĐM! Trời cao ơi, đất dày ơi! Park Chanyeol, Byun Baekhyun, hai người mở to mắt nhìn thằng bé này đi!!! Các người đi đâu tìm được đứa con tuyệt vời như vậy!!!

“Rồi, chuyện là thế này. Lời Chanyeol nói cũng không phải không có đạo lý, ở cùng với ba mẹ ruột quả thật tốt cho thằng bé hơn một chút, nhưng này là thành lập trên cơ sở hai người bọn họ đều thật lòng vì con —— Sự lo lắng của Baekie cũng hoàn toàn bình thường, bọn họ có thể bỏ con lần một thì cũng có thể bỏ thêm lần hai. Hơn nữa, hai cậu không cảm thấy bọn họ cứ thúc giục, đòi con như đòi mạng vậy nhất định là có vấn đề sao? Thế nên —— nghe anh đi, hai cậu hãy bàn bạc kỹ hơn, chậm rãi tìm hiểu cho rõ trước đã —— Cảm thấy thế nào?”

=V=

Dám nói không được hay hai cậu lại chia tay thử đi, đến lúc đó xem anh mỗi ngày có vẽ hình tiểu nhân đâm nát hai người hay không!


“Chú Lu...”

“Sehun ngoan nhất~~ Đừng sợ, đừng sợ nha~ Có chú Lu ở đây, sẽ không để cho con phải uất ức đâu~~”

Park Chanyeol khẽ thở dài một hơi, quay đầu nhìn Byun Baekhyun vẫn còn đang hít mũi.

Trong lời nói mang theo vài phần trưng cầu ý kiến: “Thì... nghe theo anh Lu Han nhé?”

Byun Baekhyun tức giận quay đầu qua, nhỏ giọng nói một câu: “Lúc này trái lại là biết hỏi ý kiến của tớ rồi sao.”

“À đúng rồi, là ai bảo Sehun gọi hai cậu bằng chú đấy... Các người có thể vô lương tâm thêm chút nữa không!”

“A anh Lu Han... Đó là vì...”

“Mau giải thích rõ với con, nếu không sau này ngày nào anh cũng bắt hai cậu gọi anh là ‘baba’.”

... Tèn ten...