Chương 7: Tập Luyện

Trải qua một thời gian sinh tồn nơi xa lạ, đến hôm nay Kỳ Phong mới cảm thấy tương đối an toàn, một người lính không có súng cũng chẳng có lưỡi lê, ta tay không đối mặt với hổ răng kiếm ạ.

Cách thân cây lớn 50 bước, Kỳ Phong đứng nghiêng mình kéo căng dây cung, nín thở rồi buông tay, mũi tên đầu tiên lao đi xé gió, hắn đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt, đã chiến đấu tắm máu quân thù, mũi tên đầu tiên ở xứ sở kỳ diệu này như hiểu ý cho hắn chút mặt mũi cắm phập một tiếng chắc nịch vào thân cây. Đuôi tên còn rung bần bật vì dư lực. Như vậy còn có thể bắn xa hơn 60 bước, 70 bước... 3 mũi tên xếp cạnh nhau trên thân cây làm ngây ngốc Chân Cái.

" Ta, ta có thể thử không?

Kỳ Phong gật đầu rồi nói qua cho hắn cách kéo thả. Tên này đúng làm người khác ngạc nhiên, cây cung như cảm giác của Kỳ Phong thì hơi yếu một chút, hắn kéo căng dây vẫn còn dư lực tay nhè nhẹ. Thầm nhủ phải tìm vật liệu khác đàn hồi dẻo dai hơn mới được, hắn không ý thức được mình mạnh hơn ngươig thường. Còn đối với Chân Cái thì dùng từ đo ni đóng giày là chuẩn nhất, theo yêu cầu của Kỳ Phong. Hắn bắn chuẩn 90% lần đầu cầm cung quả thật không tệ.

" Chân Cái, anh thấy cung có thể săn thú được không? Anh thấy ta nói giúp anh là sự thực hay chỉ là đùa vui?"

Chân cái quỳ xuống run run " ta có thể mượn cung một ngày được không?"

Anh cứ tập luyện đi đã, khi nào thành thục tôi cho anh luôn, anh vẫn là chiến sĩ của bộ lạc.



Chuyện Chân Cái có đồ chơi mới nhanh chóng được đội thợ săn nhìn thấy, đáng lẽ phải đem ra phổ cập thì hắn lại chạy mất tiêu như sợ bị đoạt mất đồ quý

Tay Trái hỏi " Phong đó là gì vậy?"

"Chỗ ta ở gọi là cung, dùng để đi săn thú và bảo vệ hang của mình, cứ để cho Chân Cái luyện tập đi, nếu có hiệu quả ta sẽ dạy các ngươi làm, bộ lạc sẽ có rất nhiều thịt cho mùa đông"

Nói rồi Kỳ Phong, bỏ mặc cái tên Tay Trái đi phao tin thầy cúng sẽ mang thịt về ăn thoả thích. Hắn đi tới bờ cát cạnh cửa động ngồi nghỉ, hắn muốn có mũi tên bằng sắt, có lưỡi lê làm mũi giáo, còn nồi nấu ăn, bát cơm, thìa, muỗng, càng muốn đầy đủ lại thấy nhớ đồng đội, nhớ mẹ già vẫn đợi hắn ở nhà. Haizzz...

Chán nản cũng không thể quay về được nữa, hắn coi như là Đảng phân công cho nhiệm vụ oanh liệt ở đây đi. Hắn bật dậy đi thăm Nanh Sói, không biết người anh em phản ứng thế nào khi phát hiện ra tên thầy cúng giả mạo này đây haha

"Nanh Sói anh cảm thấy khoẻ chưa? Tôi muốn đi săn cùng anh"

" Vậy thì đi thôi " Nanh Sói bật ngồi dậy, hắn cũng ngứa ngáy lắm rồi, mà thương gân động cốt không có trăm ngày đừng mơ mộng viển vông. Kỳ Phong nói cho hắn biết kế hoạch đi săn mới thế nào, vũ khí mới chuẩn bị ra sao. Dù thủ lĩnh có tin hắn thì chân thực nhất vẫn là kết quả Chân Cái mang về. Khi ấy bộ lạc sẽ tiến lên nhanh hơn.