Chương 4: Tất cả đều trống rỗng

Ôn Tri Tri rất cẩn thận, nhạy cảm với tất cả sự vật, đôi mắt to chứa đựng nước mắt, thẳng thắn nói: "Con thổi thổi cho ba..."

Đứa nhỏ này thật thích khóc, ngược lại cực kỳ giống mình, Ôn Ức Hàn không đành lòng từ chối, liền để Tri Tri ngồi xổm bên cạnh anh, nhẹ nhàng thổi lên thắt lưng anh.

Đoán chừng là sáng nay không thể làm việc, Ôn Ức Hàn dự định buổi chiều phải làm ra tất cả thành phẩm, anh dắt đứa con trai giống như nấm nhỏ lên: "Được rồi, ba phải làm việc, cảm ơn Tri Tri đã thổi cho ba, rất hữu dụng nha!”

Được khen ngợi, Ôn Tri Tri không ngừng nhếch miệng cười, má lúm đồng tiền đều lộ ra.

"Chào mừng quý khách đến..."

Tiếng chuông vào cửa vang lên, Ôn Ức Hàn lau sạch hai tay, đi ra ngoài gặp khách hàng, không ngờ lại là Viên Hồng, bà ta trang điểm đậm, mắt tô đen kiểu con chồn, điển hình của kiểu phụ nữ thành phố.

"Dì...... Sao dì lại tới đây?”

Viên Hồng liếc nhẹ Ôn Ức Hàn một cái, vẫn là dáng vẻ yếu ớt tái nhợt kia, cũng không biết là quyến rũ đàn ông ở nơi nào, lại không sợ chết bám lấy Thương Chính Viễn.

Bà ta đan hai tay lại, đặt lên khóa của tấm kim sa, giả vờ nhiệt tình: "Hàn Hàn, gần đây tiến triển với tổng giám đốc Thương thế nào rồi?”

“Vẫn vậy.”

Trong cửa hàng sáng sủa, Viên Hồng nhìn thấy vết cắn trên cổ Ôn Ức Hàn, tất nhiên là không tin: "Sao con lại khách khí với dì vậy chứ? Gặp được tổng giám đốc Thương thì phải nắm thật chắc, Alpha nhiều tiền trọng tình cũng không có mấy người..."

Ôn Ức Hàn không muốn nghe mấy lời chê trách của bà ta, trực tiếp ngắt lời: "Dì, dì tìm con có chuyện gì không?”

Lời đã nói đến mức này, Viên Hồng trực tiếp bới ra: "Hàn Hàn, gần đây tổng giám đốc Thương cho cháu không ít tiền đi, cháu cho dì mượn một trăm ngàn, không phải Lập Cường làm ăn đang rất cần tiền sao..."

Mặc dù nói là mượn tiền, nhưng khí thế của Viên Hồng lại không kém chút nào, bà ta cho rằng, đây là đạo lý hiển nhiên, nếu lúc trước không có Viên Lập Cường dẫn dắt, Ôn Ức Hàn sao có thể trèo lên cành làm chim phượng hoàng được chứ.

"Dì, cháu chỉ có thể cho dì năm mươi ngàn...... Tri Tri bị bệnh tốn rất nhiều tiền, cháu tạm thời không đưa cho dì nhiều tiền như thế được.”

Chung quy vẫn là mình nợ bọn họ, nhưng Ôn Ức Hàn không muốn cho hai mẹ con bọn họ chiếm quá nhiều tiện nghi, mỗi tháng Thương Chính Viễn đều sẽ chuyển cho cậu rất nhiều tiền, số tiền này phần lớn đều dùng để chữa bệnh cho Tri Tri, chỉ có một phần nhỏ số dư dùng để tiết kiệm, để chuẩn bị cho nhu cầu bất ngờ.

Ôn Ức Hàn bề ngoài nhìn rất dễ bắt nạt, thật ra trong lòng rất cứng rắn, nhìn anh có vẻ như đang không nói dối, Viên Hồng không chống lại ánh mắt quật cường của anh, liền thỏa hiệp.

Đợi sau khi bà ta đi, Tri Tri chạy ra từ sau bếp, ôm lấy bắp chân Ôn Ức Hàn, nặng nề bĩu môi: "Bà dì thật xấu xa!”

Ôn Ức Hàn nghe lời nói ngây thơ của trẻ con, vuốt đầu đứa trẻ, hé miệng cười trộm.

Có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi, hai Omega có nét mặt tương tự nhau, ngồi đối diện nhau trên một cái bàn gỗ đơn giản, ăn thức ăn mang đến từ nhà, đây là mấy thứ tối hôm qua Ôn Ức Hàn làm.

"Ba ơi, thỏ nhỏ ăn rất ngon..."

Ôn Tri Tri không thích cà rốt, Ôn Ức Hàn liền cắt thành hình thỏ con, lấy được niềm vui của con trai.

"Tri Tri ăn nhiều một chút.”

"Ưʍ..."

Đứa bé này cầm hai tay hai cái, trong miệng còn phồng lên, hoàn toàn không kịp trả lời, Ôn Ức Hàn thấy, trái tim cũng mềm nhũn.

Gần đây nhận được một đơn đặt hàng, số lượng tương đối lớn, cần chuẩn bị trà chiều và đồ tráng miệng cho khoảng ba mươi người, cũng may trang trí không nhiều lắm, Ôn Ức Hàn có thể hoàn toàn đối phó được.

Đứa bé lắc chân, nhìn ba lấy bánh ra từ lò nướng nóng hổi, la hét muốn vắt kem, Ôn Ức Hàn liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, nhẹ nhàng quay quay, trong nháy mắt hình thành bông hoa nhỏ xinh xinh, Tri Tri cười híp mắt, còn đặt dâu tây lên.

Lúc về đến nhà, Ôn Ức Hàn bận rộn trong phòng bếp, liền để cậu bé một mình xem TV trong phòng khác, hôm nay là ngày cuối cùng của năm mới, anh cố ý nấu thêm mấy món ăn, đương nhiên, không thể thiếu thịt bò sốt mà Thương Chính Viễn yêu thích nhất.

Thức ăn thịnh soạn, Tri Tri ăn rất thỏa mãn, Ôn Ức Hàn lại không động đũa, anh đang chờ Thương Chính Viễn trở về.

Bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, bùm bùm, lập tức, cậu nhóc Tri Tri liền hô to: "Ba ơi, ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ có pháo hoa..."

Ôn Ức Hàn thuận thế nhìn lại, pháo hoa đầy màu sắc nở rộ trên không trung, vô cùng rực rỡ, mọi người đang chào đón năm mới, nhưng trong lòng anh lại cô tịch vô cùng.

Ôn Tri Tri cầm lấy chiếc ghế nhỏ, tựa vào vách tường, giẫm lên bên trên, bám vào mép cửa sổ nhìn ngắm cảnh đẹp trước mắt.

"Ba..."

"Hả?”

"Chú cũng sẽ nhìn thấy pháo hoa đúng không ạ?”

Ôn Ức Hàn rũ mắt, tựa hồ thật sự đang suy nghĩ, anh nói: "Có thể, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.”

"Thật tốt..."

Nửa đêm, phòng khách tắt đèn, trên chiếc sô pha mềm mại có một Omega cuộn mình lại ngủ, anh chiếc gối Alpha đã từng ngủ qua, nhẹ giọng khóc nức nở, chờ đến khi tiếng chuông lúc vang lên lúc mười hai giờ, nhưng nó vẫn như vậy.

Rạng sáng, thành phố này vẫn chưa ngủ say, tại tòa cao ốc ở vị trí đắc địa, tầng cao nhất có ánh đèn nhỏ.

Thương Chính Viễn hai tay gõ bàn phím, công bố số liệu mới nhất, giữa lông mày có sắc mệt mỏi, sau đó giương mắt nhìn hai miếng bánh tráng miệng bên cạnh, dâu tây rắc bột đường, cũng giống như Omega trong căn phòng nhỏ, vô cùng thơm mềm.