Chương 3: Đôi mắt đen xinh đẹp

Sáng sớm, tuyết trắng đã ngừng rời, Ôn Ức Hàn tỉnh lại, bên gối chỉ còn lại mùi hương gỗ thông, anh chôn mình vào nơi Thương Chính Viễn ngủ, yên lặng thở sâu, đợi mùi hương nhạt đi, mới rời giường rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đưa Tri Tri đến làm việc ở cửa hàng.

Ánh nắng ấm áp mùa đông xuyên thấu vào căn phòng nhỏ này, dưới sự trợ giúp của người lớn, đứa bé vụng về bôi bơ đậu phộng lên toàn bộ miếng bánh mì nướng, dường như còn ngại không đủ, bàn tay nhỏ bé cầm lấy mứt dâu tây, giơ cao lên: "Chú ơi, mở giúp con..."

Thương Chính Viễn cầm lấy, đặt ở một bên, dịu dàng nói: "Không mở, độ ngọt vượt quá tiêu chuẩn sẽ bị sâu răng.”

"Răng trắng...... Sẽ chuyển sang màu đen ạ?”

“Ừ.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Ôn Tri Tri lập tức leo xuống khỏi ghế ăn, chạy bước nhỏ đến chỗ gương đặt xuống đất bên cạnh tủ giày, há to miệng, nghiêng đầu cẩn thận nhìn những chiếc răng trắng nhỏ, giống như muốn kiểm tra toàn bộ một phen.

“Chú ơi, không có bị đen..."

Thương Chính Viễn thưởng thức cà phê đen, vẫy tay bảo đứa bé đó tới dùng bữa sáng, Ôn Tri Tri vỗ bụng nhỏ, trong miệng một câu chú, hai câu chú, cười bước chậm tới.

"Ba ơi, ông mặt trời đánh thức ba dậy rồi!”

Omega nhỏ rất tinh mắt, khi Ôn Ức Hàn mở cửa phòng ra, cậu liền nhìn thấy, bên miệng dính đầy bơ đậu phộng cũng không để ý lau sạch.

Thương Chính Viễn cũng nhìn qua, lại chạm phải tầm mắt của Ôn Ức Hàn, vẫn anh sợ hắn như vậy sao, một đôi mắt đen xinh đẹp tràn đầy sự khẩn trương.

Ôn Ức Hàn bất giác dời tầm mắt, lau sạch cái miệng nhỏ nhắn cho Tri Tri, sau đó mới chậm rãi hỏi: "Thương tiên sinh...... Hôm nay ngài không cần đi làm sao?”

"Lát nữa.”

Tri Tri ngửa đầu nhìn Ôn Ức Hàn, kéo ống tay áo của anh, mềm giọng mang theo chờ mong: "Ba, chú có thể đến tiệm bánh mì với chúng ta được không ạ?”

“Không được đâu, chú còn có rất nhiều công việc..."

Đối với đứa nhỏ, Ôn Ức Hàn rất bình tĩnh dịu dàng, điều này chưa bao giờ được thể hiện trước mặt hắn, tay Thương Chính Viễn cầm chén, không khỏi tăng thêm sức lực, gân xanh hơi nổi lên.

Đặt tờ báo buổi sáng xuống, Thương Chính Viễn cầm áo khoác tây trang bên ghế, chuẩn bị ra ngoài.

“Thương tiên sinh..."

Ôn Ức Hàn đuổi theo, nhưng bất ngờ không kịp tránh đυ.ng phải l*иg ngực rộng lớn của Alpha: "Ưʍ..."

Thương Chính Viễn cúi đầu nhìn anh, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, điều này khiến cho trái tim Ôn Ức Hàn thắt lại, lúc này anh thật sự không thể suy đoán được người đàn ông đang vui hay buồn.

"Xin lỗi..."

"Tôi không muốn nghe câu này.”

"Thương tiên sinh..." Ôn Ức Hàn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm mũi chân, hai vai tinh tế run rẩy.

Lại là dáng vẻ như vậy, không khác gì con chim non sợ hãi, Thương Chính Viễn khẽ thở dài, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Omega, đặt lên nơ cài trên cổ mình: "Chỉnh sửa lại cho tôi một chút.”

"Ừm..."

Đi xuống bậc thang, Ôn Ức Hàn chậm rãi bình tĩnh, hắn kiễng mũi chân lên, ngón tay trắng nõn cởi chiếc nơ màu đen rồi buộc lại thêm một lần nữa.

Đợi anh chuẩn bị xong, Thương Chính Viễn nắm lấy đầu ngón tay mềm mại, gắt gao không buông tay.

Ôn Ức Hàn kinh ngạc, muốn rút về, phát hiện chỉ tổ phí sức: "Thương tiên sinh..."

Người đàn ông cúi đầu, để lại nụ hôn nhỏ trên đầu ngón tay bóng loáng của anh, Ôn Ức Hàn sửng sốt, anh cảm giác hơi ấm của Alpha từ ngón tay xâm nhập vào các nơi trong cơ thể, khiến tuyến thể nóng lên, lòng bàn chân tê dại, thiếu chút nữa không thể đứng vững.

"Đi thôi."

Thương Chính Viễn buông tay, đang định mở cửa ra, lại bị Ôn Ức Hàn kéo vạt áo, một lát sau mới nghe thấy Omega mở miệng: "... Tối nay ngài lại đến đây chứ?”

Đón gió lạnh, Thương Chính Viễn híp mắt, trầm giọng nói: "Phải xem tình huống.”

Đáy lòng sinh ra thất vọng, Ôn Ức Hàn nhìn bóng lưng hắn rời đi, tự trả lời: "Được..."

Thời gian không còn sớm, Ôn Ức Hàn phải đến tiệm để nướng bánh mì, anh đeo khăn quàng cổ dày nhất cho Tri Tri, ngồi xổm vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cậu bé, cười nói: "Chúng ta phải đến tiệm bánh mì, Tri Tri có vui không?”

Ôn Tri Tri dán sát vào lòng bàn tay anh, gật đầu: "Rất vui ạ, lần này ba phải dạy con vắt kem...... Còn phải cho con đặt dâu tây nữa!”

Omega nhỏ trước mặt này mặt mày sáng ngời, dáng vẻ ngoan ngoãn làm cho Ôn Ức Hàn hết sức yêu thương, ngày nào cũng nhịn không được mà muốn hôn một trăm lần, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai, hôn lên từng cái từng cái một: "Ba đồng ý với Tri Tri.”

Tiệm bánh mì nằm trên chợ đường phố, dòng người qua lại đông đúc, Ôn Ức Hàn kinh doanh bốn năm, đã có danh tiếng ổn định, nhưng sau khi Tri Tri sinh ra, anh rất ít khi nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, tất cả đều dựa vào bánh mì chay nướng sở trường trước kia duy trì một nguồn hàng nhất định.

Bên trong bếp sau, Ôn Ức Hàn dùng sức nhào bột, quét bơ xong thì bỏ vào khuôn.

Mới làm không lâu, thắt lưng liền đau nhức đến không chịu nổi, hơn nữa tối hôm qua làʍ t̠ìиɦ quá kịch liệt, hai tay anh chống lên bàn ăn, không thể nào đứng thẳng lên được.

Tri Tri ngồi trên ghế thấp, đặt túi nước nóng xuống, kéo ống quần Ôn Ức Hàn, dẻo miệng nói: "Ba ơi, có phải lại đau không...... Tri Tri thổi cho ba nha.”

Ôn Ức Hàn đau đến nỗi cắn chặt môi, cầm lấy móng vuốt nhỏ của con trai, chậm rãi ngồi xổm trên ghế trẻ em, khóe miệng lộ ra cười: "Con ngoan, ba không đau..."

"Ba lừa con!”