Chương 13: Gặp được

Một tiếng trôi qua, năm chiếc xe hơi màu đen pha sáng đèn dừng trước cửa rạp hát, từng sĩ quan lần lượt bước xuống từ trong xe, như bánh bao chẻo vào nồi, mãi đến khi rạp hát bị vây chật như nêm cối.

Miên Phong chống nửa đầu, ngáp một cái, chỉ thấy đám người kia bày xong tư thế, một người đàn ông mặc quân trang bằng vải nỉ mỏng màu xanh bước xuống xe. Chủ rạp hát, những thương nhân giàu có và quan viên theo cánh tả xếp thành một đám chặn ngay cửa, chuẩn bị lần lượt chào hỏi anh ta.

Không biết Quý Sĩ Khang nói cái gì, bọn họ đều cười tít cả mắt, nhường lối rồi nói cười không ngớt đi vào trong sảnh.

Miên Phong ngồi đến đau mông, quay về trợn mắt nhìn những bóng người mặc đồ đen kia, đồng thời cũng bội phục sự kiên nhẫn của Quý Sĩ Khang, phải ứng phó với nhiều người như thế mà anh ta vẫn không cảm thấy phiền lòng sao?

Cô bước ra khỏi quán cà phê, đang định đi đến khách sạn Bảo Lệ ở bên cạnh để đổi chỗ quan sát, kết quả là có người vỗ một cái vào vai cô từ phía sau.

Miên Phong vừa quay đầu, đồng tử lập tức mở to hơn một chút, nhưng cô nhanh chóng thay đổi bằng cảm xúc e thẹn: “Anh Liêu, sao anh lại ở đây vậy?”

Rõ ràng là Liêu Hoa Bình hết sức ngạc nhiên, miệng anh ấy giật giật, gần như nói không nên lời.

Bọn họ cứ đứng bất động ở đầu đường khiến cho người xung quanh chú ý, Miên Phong vừa lừa vừa dụ anh ấy đi vào trong đại sảnh của khách sạn rồi ngồi xuống ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi.

Đoạn đường ngắn ngủi chỉ mười mấy mét, nhưng Miên Phong đã nghĩ ra lời thoại, cô bảo anh ấy đừng cảm thấy lạ, cô đến đây để xem mắt thay cho một quý cô, quý cô đó không muốn hẹn hò với người ta, vì thế nên cô ấy mới đẩy việc hẹn hò này lên người của một người hầu như cô.

Trên mặt Liêu Hoa Bình vẫn còn mang vẻ hoảng hốt, Tiểu Thúy không có học vấn đến từ nông thôn, nhưng chỉ thay một bộ quần áo thôi sao lại có thể khác xa một trời một vực như thế này chứ?

Trong thời gian ngắn anh ấy cũng không nói ra được là nguyên nhân gì, dường như sau khi gặp được cô thì đầu óc của anh ấy chưa bao giờ tỉnh táo cả.

“Lần trước em đã đi đâu, anh ở bên ngoài đợi em tận hai tiếng, suýt chút nữa đã đến phòng tuần bộ rồi.”

Miên Phong đột nhiên cảm thấy cảm động đến lạ, lén nắm chặt tay của anh ấy: “Đi toilet xong, ra bên ngoài thì tìm không thấy anh, kết quả đυ.ng phải cha em ở trên đường....”

“Được rồi, được rồi, em không có việc gì thì tốt.”

Liêu Hoa Bình đẩy kính một cái, thuận tiện dùng sức nắm chặt tay cô một lúc rồi vội vàng lấy tập tài liệu kẹp dưới nách ra, đứng lên: “Em ở đây chờ anh đi, đừng có chạy lung tung, anh đi vào trong nhà hát đưa văn kiện cho ông chủ.”

Đột nhiên Miên Phong nảy lên một suy nghĩ, liên tục nói vâng.

Anh ấy vội vàng bước đi, lúc quay về thì xanh cả mặt, vốn dĩ anh ấy cũng không định nói ra chuyện mình đã gặp ở bên trong, lại không chịu được sự dịu dàng quan tâm của Miên Phong, anh ấy bèn tiết lộ một ít tin tức mà bản thân cho rằng không có gì quan trọng.

Ông chủ lớn của cửa hàng bách hóa cũng coi như thương nhân có tiếng ở Tô Bắc, có bạc triệu lận lưng, vung tiền như rác, ông ta mời quân đoàn trưởng Quý đến tham quan biệt thự nào đó của mình.

Người thương nhân lớn này nói chuyện rất mờ ám, Liêu Hoa Bình chưa nghe rõ đã bị đuổi ra rồi.

Anh ấy nở một nụ cười không tán đồng, lại nhìn Tiểu Thúy một chút, càng nhìn Tiểu Thúy càng thấy đẹp, nếu như cha cô có ý đồ xấu, có thể nào sẽ bán cô đến nơi thế kia không?

Cô thay thế quý cô mà mình hầu hạ kia đến xem mắt như vậy, lần một lần hai thì không sao, nhiều lần thì có khi nào sẽ bị một tên con nhà giàu nào đó nhìn trúng không?

Những suy nghĩ chồng chất làm cho anh ấy không thể chịu nổi.

Miên Phong cố ý ở lại với anh ấy một lúc, nhưng sau khi có được tình báo, cô không kiềm lòng được muốn trở về sắp xếp, thế là hai người chia tay tại giao lộ.

Liêu Hoa Bình cũng chưa nói ra một địa chỉ cụ thể, một là bởi vì anh ấy không nghe thấy, hai là ông chủ cố ý làm ra vẻ thần bí, cũng không có nói thẳng, nhưng chắc chắn ông ta sẽ gửi thiệp mời đến dinh thự của ngài Quý.

Không theo dõi Quý Sĩ Khang được, vậy theo dõi một ông chủ cũng không thể hay sao?

Không bao lâu sau, Miên Phong đã tìm được địa chỉ của ông chủ Lục, tiếp theo tìm trăm phương ngàn kế lấy được tấm thϊếp mời gửi đến dinh thự của ngài Quý trong đống thϊếp mời mà nhà họ Lục chuẩn bị, in thành một bản sao. Sau đó, từ hành tung của ông chủ Lục phán đoán được biệt thự mà ông ta nói đến ở đâu. Bởi vì biệt thự phải nghênh đón Quý Sĩ Khang nên đang bận sắp xếp nhân viên và mua sắm tối mày tối mặt, thế là Miên Phong có vô số sơ hở mà chui qua.