Chương 16: Con chó thối tha

Hạ An An đã theo mẹ chuyển nhà đến đây hai tuần, phạm vi hoạt động của cô bé vẫn luôn ở phòng khách, phòng ngủ và sân sau.

Mỗi ngày cô bé sẽ ở thời gian cố định làm vài chuyện cố định.

Mà hôm nay, bởi vì Hạ Thi Kết đang nhổ cỏ ở sân sau nên cô bé dời phạm vi hoạt động lên sân trước.

Thật ra phạm vi hoạt động ở sân trước lớn hơn chút so với sân sau, nhưng bởi vì ở đây gần đường lớn, có nhiều người đi qua đi lại nên Hạ An An không thích nơi này.

Hôm nay, An An ngồi ở sân trước vẽ tranh, khi cô bé rũ mắt thấy bên cạnh giá vẽ của mình, hình như có một cục đá cuội sặc sỡ.

Màu của cục đá rất đẹp, Hạ An An nhặt lên một cục rồi quay đầu sang chỗ khác, tìm cục tiếp theo.

Bất tri bất giác cô bé đi tìm theo giá vẽ ra cửa trước, rồi bước khỏi cửa đi ra con đường kế bên tiểu khu.

...

Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, mèo vàng đã sớm đến sân sau nhà bạn của nó chơi, kể từ sau khi đứa trẻ này đút cho nó ăn, cuộc sống của nó đã dễ chịu hơn hẳn, bộ lông vốn dĩ có chút dơ qua hai ngày đã nhìn sạch hơn không ít.

Khi mèo rảnh rỗi nó mới có thời gian làm sạch lông của mình.

Trong quá khứ mỗi ngày nó đều bôn ba kiếm ăn, hơn nữa nó còn khá thích ngủ, ăn nhiều cơm nên có rất ít thời gian chăm sóc bản thân.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, nó không cần cực khổ đi tìm thức ăn nữa, nên thời gian của nó cũng nhiều lên. Tất nhiên nó sẽ kiên nhẫn tinh tế chải chuốt làm sạch bộ lông của mình.

Hôm nay, nó chậm rãi bước đi ở sân sau với bộ lông vừa được chải chuốc gọn gàng sạch sẽ, nó tính nhìn xem đứa nhóc kia đang làm gì, nhưng khi đến sân sau nó phát hiện không thấy đứa trẻ kia đâum ngược lại mẹ của đứa trẻ đang tu bổ mặt cỏ của sân sau.

Mèo vàng lén lút rời đi, nó đi vòng vòng phòng nhìn xem, cuối cùng tìm thấy đứa nhỏ ở đường đối diện sân trước.

Đường của tiểu khu không có nhiều xe, cho nên cho dù cô bé có đứng đó một mình cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Mèo vàng tò mò nhìn nhìn, phát hiện trong lòng cô bé đang ôm rất nhiều hòn đá nhỏ.

Xem ra là đang nhặt đá chơi.

Mèo vàng lập túc duỗi người, lười biếng tìm kiếm chỗ nào nhiều ánh mặt trời ở sân trước nằm xuống, đôi mắt nó khẽ híp lại, nhìn Hạ An An đang nghiêm túc nhặt đá.

Mấy đứa nhóc loài người khi im lặng đúng là rất đáng yêu, mèo vàng không khỏi nghĩ vậy.

Lúc này, đôi mắt đen láy của cô bé đang nhìn chằm chằm vào bụi cỏ, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác bởi vì bới bùn đất, nên bị dính một chút bùn đất đen kịt.

Dơ nhưng không mất đi vẻ đáng yêu.

Mèo vàng nghĩ như vậy, rồi mí mắt của nó càng ngày càng nặng, sắp chìm vào giấc ngủ.

Đột nhiên, có một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt của mèo vàng, khiến cho đồng tử nó co lại.

Không tốt, là con chó vàng xấu xa đó!

Chó vàng là chú cho do một hộ gia đình trong tiểu khu nuôi, chủ nhân của nó gọi nó là Đại Hoàng, còn mấy con mèo hoang quanh đây đều gọi nó là Trứng Thối!

Đại Hoàng thường xuyên ỷ vào thân hình của nó mà khắp nơi bắt nạt mèo hoang trong khu, trước kia mèo vàng có một người bạn tên là Đại Bạch, chính là bị con chó vàng này cắn gãy chân sau, biến thành tàn tật.

Cho nên, những con mèo hoang quanh đây đều biết, vì cái mạng nhỏ của mình mỗi khi nhìn thấy Trứng Thối nhất định phải nhanh chóng trốn đi.

Lúc này lông trên người mèo vàng đã xù hết lên.

Bởi vì sợ hãi nên móng vuốt cũng theo bản năng nhô ra, thủ sẵn dưới lớp bùn đất, hể con chó thối tha này có bất kỳ động tĩnh gì nó sẽ chuẩn bị chạy đi bất cứ lúc nào.

Đương nhiên, đây không có nghĩa là nó nhát gan, bởi vì điều kiện khách quan hình thể có sự khác biệt, đấy gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.