Chương 16: Con chó thối tha

Edit: Mây

Quất miêu cảnh giác nhìn Đại Hoàng, thấy nó nhe răng chậm rãi đến gần, một bộ dáng không có ý tốt, lông trên đầu Quất miêu đều dựng thẳng lên, nó nhảy ra khỏi sân trước với một cú trượt chân.

“Gâu!” Tiếng chó sủa quen thuộc kêu lên.

Quất miêu càng chạy trốn nhanh hơn.

“Gâu gâu gâu.”

Tiếng chó sủa phía sau xa dần, nó không truy đuổi nữa?

Quất miêu vô thức quay đầu muốn nhìn xem tình huống xảy ra phía sau.

Không ngờ nó nhìn thấy Trứng Thối nhe răng lăm le nhìn đứa bé đang nhặt đá một mình, hình như đứa bé kia bị doạ ngồi thụp xuống đất, đôi mắt mở to, sợ hãi nhìn Trứng Thối, những viên đá bị rơi rải rác trên mặt đất.

“Grừ méoo!!!” Quất miêu tức giận kêu tru tréo.

Nó không do dự di chuyện thân thể nhảy vọt lên, chạy về hướng nơi đứa bé đang đứng, vững vàng ngăn cách giữa người và chó, đối mặt với Đại Hoàng, mèo vàng hé miệng lộ răng nanh, bụng hơi co lại, đồng tử tròn xoe kéo thành hình tam giác ngược, một tư thế chiến đấu vô cùng hung dữ.

Vừa rồi Đại Hoàng nhìn thấy An An, vốn định kêu thử xem, không nghĩ tới đứa bé này lại sợ hãi tới vậy, thấy cô bé ngồi thụp xuống đất, nó liền rất đắc ý, càng lúc càng sủa to hơn, kiêu ngạo vô cùng.

Vậy mà lúc này lại có con mèo vàng dám đứng trước mặt nó che chở cho cô bé.

Đại Hoàng khinh thường liếc nhìn Quất miêu: “Gâu!”

“Meoo..” Âm thanh phát ra từ miệng mèo cam trầm thấp, mang ý tứ cảnh cáo nồng đậm, đồng tử của nó đã biến thành hai đường thẳng đứng, sắc bén nhìn chằm chằm Đại Hoàng.

Mỗi một cử động của Quất miêu đều như đang cảnh cáo nó, nếu nó dám ra tay, Quất miêu nhất định sẽ liều mạng với nó. Điều này khiến Đại Hoàng hơi kiêng kị, dù sao móng vuốt của loài mèo rất sắc bén, trước đó nó cũng từng bị cào qua.

“Gâu……”

Đại Hoàng bị khí thế của Quất miêu trấn trụ, tiếng sủa thoáng nhỏ đi mấy phần.

Quất miêu nửa bước cũng không lui, vẫn tiếp tục cảnh cáo nó.

Đại Hoàng và Quất miêu giữ yên tư thái giằng co trong chốc lát, ngay khi Đại Hoàng đang do dự, Quất miêu lập tức mất kiên nhẫn, toàn bộ thân thể của nó nhào tới phía Đại Hoàng.

“Gâu gâu.” Đại Hoàng sủa lớn thảm thiết, nó sợ đến mức cụp đuôi bỏ chạy như điên.

“Meo! Meo!” Tiếng kêu của Quất miêu vẫn chưa dừng lại, Đại Hoàng chạy càng lúc càng nhanh, nhưng mèo vàng sớm đã ngừng đuổi về phía nó.

Mắt thấy Đại Hoàng đã hoàn toàn biến mất, lông trên người mèo vàng mới từ từ xẹp xuống.

Nó thầm nghĩ mà sợ, bốn chân sợ đến mức mềm nhũn, nhưng lúc nó quay đầu nhìn đứa bé vẫn đang ngồi trên mặt đất, đôi chân run rẩy của nó vẫn cất bước đi đến, dụi đầu vào tay cô bé.

Được rồi, đừng sợ nữa.

Cảnh tượng vừa rồi đã bị Sơ Bát đang đi dạo bắt gặp, nó ngồi xổm trong bụi cỏ, thấy Quất ngu thu phục được Đại Hoàng, lúc này nó mới "meo" một tiếng, âm dương quái khí: Động tác giả này làm trông khá thật, có bản lĩnh thực sự thì nhào lên xem nào.

Đôi tai Quất miêu run nhẹ, hiển nhiên là nghe được, nhưng nó lại quay mặt đi, tiếp tục dụi đầu vào An An.