Chương 36

"Trước kia nhuộm tóc đỏ, nhưng nhìn dị quá nên tôi mới nhuộm đen lại." Bạch Ngôn thầm nghĩ chuyện gì tới sẽ tới, bèn nghiêm trang viện cớ: "Còn mặt trắng ấy à... người tôi thấm mệt, chắc do dầm mưa bị ngấm nước nên thế."

"À."

Lý do hắn đưa ra rất hợp tình hợp lý nên Tô Hiểu Thiến cũng không nghĩ nhiều, cô kéo kéo ngực áo, bước chân đi ra ngoài, còn không nhịn được mà thở dài.

Quần áo cô gái kia có sạch sẽ thật nhưng thân hình lại quá nhỏ, quần áo bó sát khiến cô cảm thấy ngộp thở.

Tô Hiểu Thiến đi ra ngoài, đến từng căn phòng trống, xác định hết tất cả vị trí cửa sổ, còn tìm được cả cửa sau của khách sạn.

Sau đó cô mới báo rõ cho Bạch Ngôn nghe, hai người giao hẹn có chuyện gì sẽ liên hệ điện thoại với nhau. Tô Hiểu Thiến tạm thời đứng trước quầy tiếp tân thế thân cô gái trẻ kia, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cửa trước khách sạn đề phòng quỷ không đầu đuổi vào.

...

Bạch Ngôn ở tạm trong phòng quản lý, cũng có một cái cửa sổ trong phòng.

Căn phòng này ở lầu 1 của khách sạn, có chuyện gì hắn có thể nhảy ra khỏi cửa sổ chạy trốn. Ngược lại, nếu quỷ không đầu từ cửa chính khách sạn đi vào, Tô Hiểu Thiến cũng có thể chạy tới phòng này thoát ra.

Khách sạn này khá nhỏ, cho nên mỗi phòng được bố trí rất đơn giản.

Căn phòng của Bạch Ngôn chỉ có một cái ghế, trên ghế trói chặt một cô gái trẻ. Hắn chỉ có thể ngồi trên giường, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, chuẩn bị sẵn sàng gọi điện thoại chạy trốn.

Chừng 3 giờ sáng thì cô gái kia tỉnh lại.

Cô gái mơ màng tỉnh dậy, giây lát sau mới nhớ ra mình bị trói nên ú ớ vùng vẫy.

Cách âm của khách sạn đã không tốt, nên nghe thấy tiếng cọt kẹt..t..tttt lắc ghế của cô gái trẻ, Bạch Ngôn bèn rút dao ăn ra vỗ vỗ lên mặt cô gái.

"Em gái, yên tĩnh chút đi."

Nhìn con dao sắc lạnh thấu xương, cô gái trẻ run rẩy cả người, mắt rưng rưng gật đầu. Từ đấy cô chỉ biết trừng to mắt hoảng sợ nhìn Bạch Ngôn cũng đang trừng to mắt nhìn, kéo dài mãi đến 5 giờ sáng.

"Được rồi, cô có thể kêu cứu."

Dầm mưa cả đêm nên Bạch Ngôn đã mệt lừ, tay cầm dao run rẩy, đầu nặng trịch, đứng không vững.

Hắn phải cố gắng lắm mới không để người ta nghe ra giọng mình cũng đang run run.

Trước lúc đi, hắn tháo áo gối bịt miệng cô gái ra, còn tiện tay cắt đứt sợi dây trói trên người cô.

Có điều dù Bạch Ngôn đã tỏ vẻ là có thể đi được rồi nhưng cô gái trẻ vẫn lắc đầu như trống bỏi, không dám cử động gì cả. Cô sợ tên tội phạm gϊếŧ người đang bỡn cợt mình, lỡ như cô vừa quay đi, con dao kia không chút lưu tình đâm thẳng sau lưng mình.

Nới lỏng dây cho cô gái xong, Bạch Ngôn không quản chuyện của cô nữa mà nhấn thẳng vào nút trở về trên màn hình, về tới thế giới thật.

"Ủa, hắn đi đâu rồi?" Cô gái trẻ trợn mắt nhìn người đàn ông biến mất ngay trước mắt mình, cả người càng thêm run rẩy. Cô cảm thấy không phải mình vừa gặp phải tội phạm gϊếŧ người mà là gặp phải quỷ rồi.

Cô đứng ngây người tầm 2 giây, sau đó cẩn thận tìm kiếm chiếc điện thoại bị ném trên giường, gọi cho cảnh sát, run rẩy nói: "Chú cảnh sát, cháu gặp phải quỷ... À không, là tội phạm gϊếŧ người!"

Cô gái nhìn xuống váy áo trên người vẫn đang còn dính đầy vết máu, thầm nghĩ dù người đàn ông biến mất nhưng không khéo người phụ nữ kia vẫn còn ở đây. Dù cô có gặp phải chuyện kỳ quái, bị cảnh sát phê bình là báo láo thì cũng chịu, thể diện sao bằng tính mạng được!

Đầu bên kia điện thoại đang vội vàng hỏi xem địa chỉ cô ở đâu để điều cảnh sát tới.

Cho dù được cảnh sát xác nhận nhưng cô vẫn không dám tắt điện thoại, chỉ nơm nớp lo sợ đứng trong phòng cảnh giác theo dõi xung quanh.

"Cộc cộc cộc."

"Cộc cộc cộc."

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một loạt tiếng gõ cửa.

"Ai gõ cửa bên kia vậy?"

Cô gái trẻ run rẩy hỏi, nghẹn ngào bảo: "Tôi… tôi không biết gì hết."

Cô kinh sợ lùi về phía cửa sổ, chuẩn bị nếu cửa mà mở thì sẽ leo qua cửa sổ để ra ngoài. Thế nhưng vừa tới sát cửa sổ kính, cô chợt nghe sau lưng vang lên tiếng gõ nặng nề.

"Cộc cộc cộc."

"Cộc cộc cộc."

Cô cứng người, quay đầu nhìn lại rồi hốt hoảng khi thấy ngoài đó có một thi thể không đầu đang đưa tay gõ đều đều lên cửa sổ.

Két...

Cuối cùng tiếng gõ ngoài cửa cũng ngừng lại.

Cửa phòng, mở ra.