Tôi cười chua xót, nước mắt rơi cả vào cốc affogato tội nghiệp bị bỏ mặc ở một góc bàn.
Tôi nhận được tin dữ vào tối ngày hôm ấy, bố tôi bị bệnh nặng và chuẩn bị lên bàn mổ. Ông đã giấu tôi về bệnh tình của mình hơn 6 tháng nay. Tôi đã mất mẹ, không thể mất luôn cả bố. Buông điện thoại xuống, tôi gần như vỡ vụn ra nhưng vẫn cố tỏ ra mình vẫn ổn.
Nhanh chóng đặt vé máy bay để về Roma, tôi thu xếp đồ đạc vào vali. Thậm chí không có thời gian để gặp Ban giám hiệu và xin phép về. Thật ra trong tôi vốn đã muốn từ bỏ khóa học này, trở về quê hương. Mãi mãi không bao giờ đặt chân đến Hy Lạp nữa.
Tôi vẫn không nói chuyện với Apollo, cũng không buồn bật máy lên. Tất cả những gì diễn ra trong đầu tôi đó là sức khỏe của bố. Nhưng cuối cùng, tôi cũng quyết định đến căn hộ nơi anh ở. Có lẽ trước khi rời khỏi đất Athens, tôi muốn lưu giữ lại thêm một mảnh kí ức nữa về anh, dù rằng nó đẹp đẽ hay nhuốm buồn, nó cũng là về anh, và tôi muốn giữ nó. Chỉ thế thôi.
Apollo không có ở nhà, tôi dùng chìa khóa phụ để mở cửa rồi nhè nhẹ bước vào trong.
Tôi vuốt ve chiếc máy ảnh anh đặt trên bàn, dù rằng giờ đây nó đã cất giữ hình ảnh của người con gái khác. Tôi ngắm nhìn căn phòng bừa bộn với vẻ không hài lòng, bèn xoắn tay áo lên và dọn dẹp giúp anh. Xong xuôi, tôi vào bếp, hâm nóng món thịt xông khói anh để trong tủ lạnh để lát nữa về đến nhà thì anh sẽ không bị đói bụng.
Tôi đặt bức chân dung của anh mà mình đã mang đến đây tựa vào một góc tường, nó vẫn sẽ luôn là tác phẩm đẹp nhất tôi từng vẽ ra, luôn luôn là như thế! Mối tình đầu đẹp đẽ ở chốn Athens đầy những câu chuyện nên thơ. Thế nhưng nếu có thể quay ngược thời gian, tôi sẽ chọn ở lại Roma, tôi sẽ chọn cùng anh trở thành hai đường thẳng song song mãi mãi không cắt nhau.
Tôi không hối hận vì yêu anh, tôi chỉ không thể chịu nổi khi nhìn hai chúng ta ra nông nỗi ngày hôm nay.
Từ nay về sau, lại phải để người khác thay em chăm sóc anh rồi, sống tốt nhé. Em vẫn yêu anh
Tôi quay lưng bước đi, tự xách vali rồi cuốc bộ đến khu tàu điện ngầm. Lại phải đổi trạm rồi bắt một chuyến xe điện ra sân bay.
Cảm nhận những làn gió lùa vào tóc mình, trái tim nặng trĩu của tôi mới nhẹ lại đôi chút. Tôi sẽ bỏ lại những chuyện buồn tại nơi đây phía sau lưng, nhưng làm sao đây, khi trái tim tôi lại bị chôn ở đây?! Nó không muốn theo tôi về Italia nữa.
Ngồi trên máy bay mà tôi cứ nhìn ra cửa sổ, không phải vì thú vui ngắm cảnh. Mà là sợ người xung quanh nhìn thấy đôi mắt đẫm nước mắt của mình.
Tại sao Apollo không đến sân bay để tìm tôi, chỉ cần anh đến và nói tôi hãy ở lại bên anh. Sự kiên quyết trong tôi nhất định sẽ bị đánh gục, nhất định tôi sẽ còn tìm về Hy Lạp, tìm về căn hộ nơi phố Plak. Nhưng không, anh không đến! Đó là cơ hội cuối cùng của anh và anh đã để mất nó.
Anh thế nào rồi Apollo? Anh vẫn sống thật tốt đó chứ?!
Anh đã đến những chân trời mới nào rồi?! Có cô gái nào khiến anh yêu thật lòng chưa?!
6 năm rồi còn gì, một quãng thời gian không gọi là ngắn cũng không gọi là dài. Tất cả đều đã đổi thay.
Quán coffee ngày nào, sẽ luôn thiếu vắng một cặp đôi không chính thức, ngồi dùng món bánh vừng và cốc affogato nóng hổi.
Sẽ không còn Apollo, không còn Aphrodite nữa rồi...
-Scarlett, sao em thẩn thờ thế?
Beau đặt một tay lên vai tôi, khiến tôi giật mình sực tỉnh
-Em ổn mà
Tôi xoa dịu sự lo lắng của Beau bằng một nụ cười. Beau là hôn phu của tôi, không phải hôn phu do tôi chọn nhưng là người bố tôi vô cùng yêu quý và tin tưởng.
-Hôm nay chúng ta đi đâu sao?
Tôi hỏi
Beau đáp lại trong lúc đang giúp tôi đóng những ô cửa sổ đang mở
-Anh đưa em đi xem triển lãm tranh
-Bố sẽ cùng đi chứ?
Beau im lặng một lát rồi đáp
-Chắc chắn rồi