Trước mắt tôi, một chàng trai xa lạ mang một quốc tịch khác hẳn đến từ nơi nào đó trên thế giới này, khuôn mặt góc cạnh và chiếc cằm chẻ của anh như thể được tạc ra từ bàn tay của một nghệ nhân lừng danh. Thần thái nổi loạn với nụ cười nửa vời, pha chút ngông nghênh của tuổi trẻ. Mái tóc màu vàng sáng được anh vuốt hờ ra đằng sau như khiến anh trông nổi bật hơn giữa đám đông. Là do tôi bị ám ảnh quá nhiều bởi nền văn học Hy Lạp, hay thật ra anh chính là thần Apollo giáng thế? Một vị thần quyền năng có thể khiến biết bao cô gái xiêu lòng nhưng lại luôn khước từ tất cả. Bởi bản thân người, vốn là một tâm hồn tự do bất trị?!
-Tôi mời cô món Koulouri với Affogato nhé, xem như là đền bù vì đã chụp mà không xin phép.
Affogato thì tôi biết rất rõ, nó là món coffee mà sáng nào tôi cũng dậy sớm để pha một li cho bố. Còn Koulouri, tôi chưa nghe đến bao giờ.
Anh dẫn tôi đến một quán coffee vỉa hè, chúng tôi chọn chiếc bàn cạnh cửa sổ màu xanh có tấm kính được vẽ vời bằng màu nước vẫn chưa khô. Hóa ra Koulouri là loại bánh vừng nổi tiếng giữa lòng thủ đô Athens, tôi chưa ăn sáng nên vô ý ăn hơi nhiều. Vị béo ngậy của chiếc bánh hòa cùng mùi thơm của cốc Affogato bên cạnh đã khiến tôi quên mất mình đang dùng bữa cùng một người lạ.
Anh lặng lẽ ngắm tôi ăn ngon lành rồi mỉm cười kín đáo, thế nhưng vẫn lộ ra cái đồng tiền sâu hoắm bên hai má. Và ở tại quán ăn vỉa hè yên tĩnh đó, tôi đã có thêm một người bạn thứ hai, nhưng lại là người bạn nam đầu tiên của tôi. Ngày trước tôi học ở trường nữ sinh, chỉ suốt ngày gắn bó bên những cô bạn thân thiết của mình. Bản thân chưa từng tiếp xúc quá nhiều với người khác phái nào-tất nhiên là trừ bố ra. Ngồi nói chuyện với anh gần 2 tiếng đồng hồ, hai má tôi cứ chuyển màu liên tục. Đặc biệt là lúc anh rướn người sang để giúp tôi lau sạch nước sốt mayone còn vương lại một ít ở khóe miệng.
-Tôi vẫn chưa biết tên của anh
-Tên tôi xấu lắm, tôi không thích nó nên tôi không nói ra cho ai nghe cả.
-Vậy tôi gọi anh là Apollo được chứ?
-Vậy tôi sẽ gọi cô là Aphro, Aphro trong Aphrodite
Apollo sinh ra ở Đức, bản thân anh mang quốc tịch Đức. Thế nhưng anh tự nhận mình là kẻ ngoại đạo và lang bạt. 25 tuổi, cái tuổi mà bất kì người thanh niên nào cũng đang gồng lưng để gánh lấy những trách nhiệm đối với gia đình và những mối quan hệ xã hội, anh lại tự hào vì mình là một cánh chim tự do, đi khắp những phương trời.
Anh có những nỗi buồn giống tôi, không giống hoàn toàn nhưng câu chuyện cuộc đời anh chính là một phiên bản khác của cuộc đời tôi.
Nếu như tôi lớn lên trong tình yêu thương vô tận của bố vì sự qua đời đột ngột của mẹ thì anh lại là đứa trẻ đáng thương bị hất ra bên lề của một hạnh phúc mới giữa bố và người vợ mới sau khi mẹ ruột anh ra đi. Đối với đứa trẻ chưa đầy 8 tuổi lúc ấy, đứng nhìn gia đình của mình từng chút một rạn nứt, trái tim anh đã chằng chịt những vết sẹo.