Tôi im lặng, chẳng biết phải trả lời thế nào. Nhưng tôi biết bố hiểu, bố luôn hiểu tôi và biết tôi đang cất giấu điều gì. Ông ôm lấy tôi thật chặt mà nói rằng
-Con đã cố làm bố vui bằng cách trói mình trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, con nghĩ bố không biết sao? Bố từng ao ước con không nên giống bố, không nên yêu một người quá nhiều để rồi tự làm khổ cả cuộc đời mình trong sự tự nguyện. Nhưng bố lại quên mất rằng, ở bên một người mình không yêu, tự ngụy tạo sự hạnh phúc, đó mới chính là điều buồn thảm nhất trong đời.
Tối đó tôi vờ đắp chăn để ngủ, nhưng trong lòng cứ thao thức trằn trọc. Con người cố theo đuổi những thứ trước mắt, sống vì trách nhiệm, vì sự rằng buộc. Đó chính là an phận. Nhưng tôi, tính cách của tôi có phù hợp với một cô gái muốn sống như thế, muốn tự nhốt mình trong cái l*иg rồi ném chìa khóa đi?! Beau là kiểu người thực tế, tôi là cô gái sống trên mây. Hai con người vốn thuộc hai thế giới khác nhau... Tôi tự hỏi hạnh phúc đó có bền lâu, hay tất cả cũng chỉ là tạm bợ!? Chúng tôi đã kéo nhau vào một cái mê cung nhưng lại không đủ can đảm để thoát ra.
Tôi bấm số điện thoại của anh, anh không nhấc máy. Chắc lại đang tự vùi mình trong đống giấy tờ. Tôi thở dài rồi để lại voicemail cho anh, nói rằng có chuyện quan trọng cần phải nói. Tôi cần phải nói ra, trước khi hai chúng tôi cùng tự chôn nhau dưới nấm mồ nhân danh hôn nhân. Tôi sẽ không để Beau mù quáng vào cái gọi là tình yêu, trong khi bản thân anh lại không thể phân biệt nổi đâu là yêu, đâu là thích. Tôi cũng không để bản thân mình vướng vào cái gọi là hạnh phúc, trong khi nó vốn chỉ là một sự cố gắng! Cố gắng để hạnh phúc?! Câu chuyện nực cười gì thế này!
Tôi đã vướng vào bài toán sai một lần, tôi sẽ không lặp lại nó lần nữa.
Sáng hôm sau, ở tại một nhà thờ địa phương, nơi mỗi ngày tôi đều đến để cầu nguyện. Beau cũng đã có mặt ở đó, lần đầu tiên kể từ khi tôi và anh trở thành một cặp, chúng tôi mới có dịp ngồi chuyện trò ở một nơi yên tĩnh với thời gian dư dả thế này.
Tôi không biết những cặp đôi khác đã nói lời chia tay nhau như thế nào. Nhưng tôi và Beau, đơn giản là có cùng một suy nghĩ. Ít nhất thì đây là điểm chung của chúng tôi. Tôi khẽ đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh, hôm nay tôi trả nó cho anh, còn anh trả lại cho tôi đôi cánh của sự tự do mà tôi đã tự vứt bỏ. Tôi mong anh gặp được người con gái thuộc thế giới của anh, một người lắng nghe và hiểu được sự thực tế trong tính cách của anh. Bất kì ai cũng có một người đang đợi mình ở đâu đó, người đó sẽ chấp nhận những khuyết điểm của đối phương. Tiếc là tôi không phải cô gái đó của Beau.
Anh nở nụ cười buồn, đáp lại
-Anh hiểu.
Nắng chiều nhảy nhót trên những ô cửa sổ, chốc lát mây đen lại ùn ùn kéo đến vây kín bầu trời xanh thẳm. Tôi ngắm nhìn dòng người bên dưới đang đổ xô tìm nơi trú mưa.