Chương 17

Tôi cố nặn một nụ cười, cho tay vào túi áo khoác trước khi nó trở nên lạnh cóng, lạnh cóng vì nhiệt độ thấp, lạnh cóng vì tảng băng trong lòng tôi đang ngày một nặng thêm. Lâu rồi tôi không thả bộ ra ngoài vào buổi tối, quên mất cái lạnh về đêm luôn là một nỗi đáng sợ với dân địa phương lẫn du khách. Apollo choàng cho tôi thêm một chiếc áo khoác của anh, tôi từ chối nhưng anh vẫn kiên quyết muốn tôi mặc nó. Cuối cùng tôi chỉ biết gật đầu làm theo, vì đây sẽ là những lần quan tâm sau cuối mà tôi dám nhận từ anh.

Tôi muốn hỏi anh, trước nay anh đã từng yêu tôi chưa, đã từng nuối tiếc tôi chưa, chỉ có một điều tôi biết rõ. Đó là tôi yêu anh.

Apollo khom lưng xuống trước mặt tôi

-Để anh cõng em về.

-Không cần đâu

-Quãng thời gian em cố bước theo anh, chắc đã mệt lắm. Lần này để anh cõng em, lần cuối rồi đấy.

Những từ cuối cùng ấy như lưỡi dao đâm vào tim tôi, khoét một lỗ thật sâu. Tôi ngoan ngoãn để anh cõng, vòng tay ôm thật chặt lấy cổ anh. Tôi muốn đấm cho anh mấy cái, vì anh là một kẻ tồi tệ. Tại sao ngày trước anh không nói thế này với tôi, tại sao ngày trước thay vì cõng tôi, anh lại bảo tôi đừng cố bước theo anh, sẽ đau đấy! Đau, rất đau. Nhưng mọi thứ đều đáng giá, đúng chứ?!

Tạm biệt nhau trước cửa, lòng tôi cứ day dứt muốn níu anh lại, muốn hỏi anh, trước nay có bao giờ anh thật lòng yêu tôi chưa?! Nhưng cuối cùng, những lời ghen tuông của thưở trước lại thốt ra

-Anh đã yêu cô gái nào thật lòng chưa?

-Rồi, nhưng anh đã mất cô ấy.

Lần đầu tiên sau từng ấy năm, tôi bắt gặp ánh mắt Apollo chất chứa nhiều tâm sự như thế, như đêm tháng 12 ngày trước, anh xuất hiện trước cửa nhà tôi với bộ dạng đau thương vừa mất đi một người quan trọng trong cuộc đời.

Anh đến muộn, anh đã bỏ mất những cơ hội. Anh có cuộc sống của anh, tôi có hôn lễ sắp tới của mình. Một chiếc ly đã vỡ thì làm sao có thể nguyên vẹn như ban đầu?! Dù có cố chắp vá, nó cũng mãi mãi chỉ là thứ đồ bỏ đi không thể dùng được nữa.

Ngày mai anh đi rồi, tôi chẳng buồn hỏi anh về giờ giấc lẫn địa điểm. Không phải tôi không quan tâm, nhưng tôi thà không biết, còn hơn là biết rồi cũng chẳng thể thay đổi được gì. Giống như nhìn thấy những ngôi sao lạc lối trên bầu trời, biết chúng sắp lặn xuống biển, cầu nguyện cũng không thể khiến chúng thắp sáng thêm chút nữa cho màn đêm.

Tôi đứng mãi ở đó, dõi mắt nhìn theo Apollo bước đi về phía màn đêm cho đến khi dáng anh chỉ còn một chấm nhỏ xíu mới quay trở vào nhà. Tôi muốn cất đi hình bóng ấy vào trong tim, giấu thật sâu vào nơi kín đáo nhất, để biết rằng, một lần trong đời, tôi từng yêu anh, và anh cũng yêu tôi! Cupid đáng thương đã phải chịu sự oán thán sai lầm của tôi, hóa ra thần đã bắn một lúc cả hai mũi tên vào hai người kia mà.

-Con đã đi cùng ai về nhà sao?