Lại tiếp tục đi vào trong, thì liền nhìn thấy Diệp Nại. Nàng đang bận rộn, nói chuyện cùng một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi. Thấy các nàng đến, liền phất tay tạm biệt với đối phương, đi về phía này.
“Các vị tiểu thư đã đến? Trước xin mời các vị tiến vào tùy ý ngồi.” Diệp Nại quay về dáng vẻ thường ngày, đứng ở cửa, lộ ra nụ cười ngọt ngào vẻ mặt rất thân thiết rất nghiêm túc bắt chuyện với các nàng.
Ma xui quỷ khiến, Phiền Tiểu Thử nghĩ đến hai chữ “chuyên nghiệp”.
Mượn cớ chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi này không biết rốt cuộc là ai nghĩ ra. Ngẫm lại hôm nay thật sự là ngày 1 tháng 6, Phiền Tiểu Thử đổ mồ hôi đầy đầu.
Mượn cớ này để bày tiệc, đương nhiên không thể nào mời các nhân sĩ nổi tiếng được. Cho nên lần này đến đây, hầu như đều là học sinh của học viện Anh Đào. Hoặc là bạn bè quan hệ tốt.
Người đến cũng không phải rất nhiều. Điều này khiến Phiền Tiểu Thử không có cảm giác câu nệ. Có thể buông thả tâm tư đi bám lấy Mạc Ảnh Hàn. Bởi vì nếu như quá nhiều người, nàng phải lo lắng cho hình tượng của Mạc Ảnh Hàn một chút, tuy sau khi hình tượng của các nàng trải qua ánh đèn flash của truyền thông, phỏng chừng cũng không còn lại bao nhiêu, nhưng cũng không thể quá lộ liễu. Nhưng nếu hôm nay toàn là người quen, những thứ cần biết cũng đều biết, những thứ không cần biết, có lẽ những người ở đây đều biết đến bảy bảy tám tám phần rồi, giả bộ ngây thơ thôi.
Đợi đến 3:00 chiều, những người cần có mặt đều đông đủ. Đếm sơ cũng khoảng mười mấy người.
Phiền Tiểu Thử hoàn toàn không đem những người đó để vào mắt, nhưng Mạc Ảnh Hàn thì khác, tuy chỉ có mười mấy mống, nhưng dù sao vẫn là người ngoài, làm nàng không tiện nổi giận với củ khoai lang. Cho nên tuy bị quấn quýt đến muốn đánh người, nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn nhịn, hơn nữa còn có thể cho ra kết luận, Mạc tiểu thư không chỉ khiết phích, còn là rất sỉ diện.
Bởi vì chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi 【*Đổ mồ hôi*】, cho nên buổi tiệc tối nay không giống như thường ngày. Tang Linh vô cùng thích thú bày ra một bàn tiệc vô cùng lớn, mang lên những món ăn, điểm tâm được tạo hình như phim hoạt họa. Sau đó mọi người đều vây đến chiếc bàn siêu cấp lớn này. Chuẩn bị ăn trái cây.
Nhìn vào những món ăn có thể thấy được đầu bếp đã tốn bao nhiêu sức lực để làm ra, bởi vì chúng rất sống động, đủ mọi kiểu dáng.
Động vật, bông hoa, dáng vẻ thật vô cùng đáng yêu, khiến người khác không đành lòng ăn.
Quả nhiên là chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi a.
Các vị có mặt đổ mồ hôi ót, ngượng ngùng nghĩ.
Thì ra sống đến hai mươi mấy tuổi rồi, mới phát hiện mình còn cùng đẳng cấp với thiếu nhi.
Phiền Tiểu Thử nhìn một bàn đồ ăn đáng yêu xinh đẹp, chảy dãi.
Món nào cũng thật đẹp! Tuy bị biến thành 'con nít quỷ' có hơi kỳ, nhưng có thể ăn những món ăn xinh đẹp lại ngon lành này, nàng cũng không ngại 'cải lão hoàn đồng' một lần.
Nàng nhìn bàn đồ ăn này, trong lòng không nhịn được nghĩ, làm con nít quả nhiên hạnh phúc a.
Nhưng sau khi đầu bếp đem đồ uống lên, những vị đang có mặt lại sửng sốt.
R-Rượu trắng?!
Được rồi được rồi, coi như là chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi đi, nhưng mà… cần dùng rượu trắng sao? Thiếu nhi hay uống rượu trắng lắm sao?!
Hơn nữa, không chỉ có rượu trắng, mà còn là rượu trắng đựng trong một chiếc ly thủy tinh vô cùng tinh xảo.
“Hôm nay, chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ.” Tang Linh cười tủm tỉm nói. Nhìn các vị đang có mặt, ôi ôi, cái này, hắc tuyến trên trán từng cái đều hiện rõ a.
“Trò chơi gì?” Hạ Mạt lộ ra gương mặt 'Ta vô cùng tò mò' quay đầu nhìn Tang Linh. Bộ dáng này thật sự khiến người khác muốn hung hăng chà đạp nàng một chút.
Tang Linh vẫn cười tủm tỉm, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: “Rượu trắng xoay bàn.”
Ế?
Rượu trắng xoay bàn?!
Mọi người ở hiện trường, biểu tình nháy mắt thiên biến vạn hóa.
Có vẻ mặt hiểu rõ, có vẻ mặt vô cùng kích động, đương nhiên cũng có vẻ mặt phiền muộn muốn bỏ chạy, còn có vẻ mặt thiên nhiên ngốc còn chưa hiểu lắm tình hình hiện tại, hoặc là vẻ mặt chưa từng nghe qua nhưng có vẻ rất vui.
“Cái đó là gì?” Cố Tiểu Mãn chính là điển hình của loại tuy không rõ, nhưng vô cùng hiếu kỳ lập tức mở miệng hỏi rõ ràng. Mà Mạc Thanh Hàn lại là điển hình của loại thiên nhiên ngốc nhưng không thích hỏi nhiều.
“Để ta giải thích luật chơi.” Người nói chính là Diệp Nại, nàng ngồi bên cạnh Tang Linh, cười tủm tỉm giải thích: “Luật chơi rất đơn giản, chính là đặt ly rượu trắng vào bàn cùng những thức ăn này, sau đó xoay bàn, chờ đến lúc ngừng, mọi người đều phải ăn thứ ở trước mặt mình. Đương nhiên, ly rượu trắng ở trước mặt ai, người đó sẽ phải uống nó.” Nói chung, đây là một trò chơi may rủi.
“Oa! Cái này vui, ta muốn chơi!” Người vô cùng kích động này là Lâm Hiểu, Phiền Tiểu Thử vẫn chưa thể tiếp thu thì Lâm Hiểu đã phát ra âm thanh kích động như vậy.
Nhưng Lâm Hiểu chỉ vừa mới kích động xong, đã bị Lạc Nhạn đè xuống. Sắc mặt không thay đổi, ngồi bên cạnh tạt nước lạnh. “Thân thể của ngươi không tốt, không được uống rượu.”
“Ế ~~~~~~~~” Lâm Hiểu nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể chấp nhận. Chỉ thấy Lạc Nhạn ngẩng đầu ôn nhu cười nói với Diệp Nại: “Có thể uống thay chứ?” Hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt kháng nghị của người nữ sinh nào đó ở bên cạnh.
Diệp Nại híp mắt. “Nếu như là tự nguyện, cũng không phải là không thể được.”
Lâm Hiểu bực bội! Nàng rất muốn chơi nha nàng rất muốn chơi!
“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh nặng nề. Hạ Mạt vẻ mặt màu gan heo* nhảy dựng lên. “Loại trò chơi ấu trĩ như thế này còn lâu ta mới tham gia!” Sau đó cấp tốc xoay người, dường như muốn chạy trốn.
*Chắc màu tím
Nhưng mà thật sự chỉ là 'dường như'. Bởi vì rất rõ ràng Cốc Vũ thấy hứng thú với trò chơi này, mà chuyện Cốc Vũ đã hứng thú thì đa số đều sẽ lôi kéo Hạ Mạt tham gia cùng, mà Cốc Vũ đã muốn lôi kéo thì đa số Hạ Mạt không có khả năng trốn chạy.
Giống như lúc này, chân Hạ Mạt vừa mới bước được nửa bước, cánh tay của Cốc Vũ đã bắt được móng vuốt của nàng. Hé ra gương mặt tinh xảo, lộ ra nụ cười không có ý tốt, trêu tức Hạ Mạt: “Tiểu Mạt sợ tửu lượng của mình sẽ khiến bản thân mất mặt sao? Hay là sợ uống rượu xong sẽ lộ ra nguyên hình?”
*Thành một con mèo kitty chẳng hạn~ wwww
Hạ Mạt liền xù lông. “Nói nhảm! Ta ngàn chén không say! Sao lại mất mặt!”
Phiền Tiểu Thử vẻ mặt kinh ngạc.
Ngàn chén không say?! Nhìn không ra nha.
“Nếu đã vậy, thì ngồi xuống chơi.” Khóe môi Cốc Vũ nhếch thành một độ cong tinh xảo đẹp mắt, khiến lòng Hạ Mạt không ngừng nảy lên sợ hãi.
Không xong! Lần này không xong rồi! Tuyệt đối không xong rồi!
“Mọi người ở đây sẽ không mất hứng đâu, nhưng mà có phải ngươi sợ rồi không?” Nàng cười nói như vậy.
Hạ Mạt thật muốn dùng đầu đập người con gái vẻ mặt tinh xảo này bất tỉnh!
Vô liêm sỉ a vô liêm sỉ! Rõ ràng là muốn mình bị mất mặt! Ta và ngươi có thù oán hả! Hay là ngươi có thù oán với ta hả hay là ta có thù oán với ngươi a!
“Hừ! Ai mà chạy a chính là kẻ nhát gan đáng bị khinh bỉ cả đời!” Hạ Mạt liều mạng, Hạ Mạt mất bình tĩnh, mất bình tĩnh rồi. Nàng hung hăng ngồi xuống ghế, vẻ mặt tàn bạo ngồi chờ những người đang có mặt.
Nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy dáng vẻ nguy hiểm này của nàng sẽ bị hù chết khϊếp, may là đám người ở đây không phải bình thường, mỗi ngày đều nhìn thấy dáng vẻ này của Hạ Mạt rồi, cho nên phản ứng rất bình tĩnh.
Chỉ là… biểu tình của Mạc Ảnh Hàn, ra vẻ không có gì cả.
“…” Gương mặt nàng tê liệt. Nguyên bản đã nhấc PP khỏi chỗ ngồi lại vô cùng bất đắc dĩ quay trở lại. Tuy biểu tình trên mặt từ trước đến nay đều là cứng ngắc như vậy.
Hành động này của nàng đương nhiên không thể nào tránh được ánh mắt luôn dính lên người nàng của Phiền Tiểu Thử. Biết tửu lượng của cô mèo nhà mình ra sao, cho nên đương nhiên Phiền Tiểu Thử hiểu rất rõ tâm tình của Mạc Ảnh Hàn hiện tại như thế nào.
Tuy làm một người tửu lượng tối đa cũng chỉ một hai ly, phải ngồi trước chiếc bàn lớn, chơi trò chơi may rủi này, có khả năng sẽ phải uống đến ngất đi rất khiến người khác cảm thông. Nhưng mà…
~(≧▽≦)/~
Phiền Tiểu Thử vô cùng đáng xấu hổ trộm hân hoan.
Nếu có thể khiến mèo chiêu tài của nàng quá chén… nói không chừng nói không chừng… tối nay có thịt ăn nha ~(≧▽≦)/~
Đại thể, tính toán mưu kế như Phiền Tiểu Thử rất đáng xấu hổ, kết quả sau đó cũng không tốt, cho nên ta kiến nghị không nên bắt chước.
Tửu lượng của Lạc Thu Phân thật sự tốt, cho nên nàng hoàn toàn không có áp lực.
Tửu lượng của Cố Tiểu Mãn cũng vô cùng không tệ, cho nên cũng không có áp lực, mấy người kia, tuy cũng không phải loại uống được nhiều, nhưng bởi vì khá lạc quan, tin chắc bản thân tuyệt đối sẽ không xui xẻo đến nỗi lần nào cũng phải uống, cho nên cũng không có nhiều áp lực.
Mà Phiền Tiểu Thử, tư tưởng hiện tại đã không còn thuần khiết, kích động đến quên bản thân rồi, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy áp lực hay gì gì đó.
Vì vậy mọi người vào chỗ ngồi, chỉ còn chờ Diệp Nại tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Quản gia đã chuẩn bị xong rất nhiều rất nhiều ly rượu, đặt trên xe đẩy.
“Nếu đã vậy, thì bắt đầu thôi.” Diệp Nại híp mắt cười.
Điều đáng nói ở đây là, lần này, không phải rượu nho, cũng không phải rượu đỏ, mà là rượu trắng, cũng chính là Nhị Oa Đầu mà tục ngữ Trung Hoa nhắc đến, chưa từng uống qua có lẽ không biết, thế nhưng mùi vị của loại rượu này, đối với người không biết uống rượu mà nói… quả thật không tốt lắm.
Diệp Nại ngồi bên cạnh Tang Linh, bắt đầu xoay nhẹ chiếc mâm tròn.
Đĩa quay chậm rãi chuyển động, không quá lâu, đã từ từ dừng lại…