Chương 47

Khéo léo, ly rượu dừng lại trước mặt Cố Tiểu Mãn.

Là người đầu tiên cảm giác rất kỳ diệu, điều này khiến Cố Tiểu Mãn sản sinh ra một loại ảo giác “Chắc không đến nỗi mỗi lần đều đến lượt mình đâu nhỉ?”

Tửu lượng của Cố Tiểu Mãn thuộc loại khá, không đến mức vì một ly rượu trắng nhỏ như thế này mà say, chỉ là… mùi vị của Nhị Oa Đầu thật sự không tốt lắm.

Nhìn những người khác vô cùng thỏa mãn ăn một chút đồ ăn trước mặt mình, nữ sinh cầm ly thủy tinh xinh xắn lên một hơi uống cạn, nghĩ như vậy.

“Tiểu Mãn, ngươi say?” Nhìn Cố Tiểu Mãn đem ly thủy tinh thả lại bàn, sau đó được quản gia lấy đi, Mạc Thanh Hàn vô cùng thuần khiết hỏi.

“Yên tâm, một ly thôi mà, ta không có vô dụng như thế.” Cố Tiểu Mãn cười rất tự tin. Bất quá lời này khiến hai vị đang ngồi một bên kia nghe, không khỏi nhột lòng một trận.

Cốc Vũ mỉm cười liếc mắt nhìn Hạ Mạt, thiếu chút nữa khiến đối phương xù lông một lần nữa.

Phiền Tiểu Thử rất chờ mong, nhanh lên đi, nhanh lên đi, nhanh đến phiên Đại Hàn đi muahahahahaha~~~~~~ 【Đã hoàn toàn biến thành ác ma rồi a.】

Cố Tiểu Mãn cười tự tin, nhưng đối phương lại không vì lời của nàng mà lộ ra nét mặt vui vẻ, trái lại còn mất mát. “Vậy à… thật đáng tiếc a…”

“…” Câu trả lời khiến Cố Tiểu Mãn hết chỗ nói. Tiểu Hàn ngươi đang tiếc cái gì?

“Tiểu Mãn, nhanh một chút uống say đi, uống say rồi ta có thể @#¥%…” Từ ngữ không hài hòa bị lược bớt.

Mạc tiểu thư thuần khiết nói ra tiếng lòng của nhiều vị mỹ nhân đang có mặt.

Nhanh một chút uống say đi… nhanh khiến tiểu thụ nhà các nàng quá chén đi…

Tất cả đều không còn thuần khiết a… bão noãn tư □*, chẳng lẽ là ám chỉ cái này sao? o(╯□╰)o

*饱暖思淫欲 – Ý chỉ được ăn no mặc ấm thì sinh tâm dâʍ ɖu͙©:v

https://baike.baidu.com/view/44566.htm

Cố Tiểu Mãn 囧囧 vô cùng có thần nhìn quản gia lại đặt lên bàn một ly rượu. Sau đó bắt đầu xoay mâm.

Đĩa quay mang theo những tư tưởng chắc chắn không thuần khiết bắt đầu thong thả chuyển động, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Tang Linh.

Hả?!

Không thể ngờ được.

Dĩ nhiên cho tới bây giờ không có ai nghĩ đến, cái thứ này sẽ dừng lại trước mặt Tang Linh.

Không biết bởi vì đối phương ở trong mắt các nàng quá thần thánh, cho nên chưa từng nghĩ như vậy, hay bởi vì các nàng hoàn toàn không để người này vào mắt.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, ly rượu trắng thật sự dừng lại trước mặt Tang Linh.

Kết quả này rất đáng hài lòng. Mọi người đều vui vẻ ăn món ở trước mặt mình, sau đó nhìn mỹ nhân tay cầm ly rượu trắng một hơi uống cạn.

Đáng tiếc không nhìn ra được điều gì kỳ quái trên gương mặt của Tang Linh. Vì vậy mọi người lại sầu não, lẽ nào Tang Linh rất thích uống Nhị Oa Đầu sao? Thật sự không ngờ được.

Đây quả là một suy đoán quỷ dị.

Cánh tay nhỏ nhắn của Tang Linh lướt nhẹ lên mâm, nó lại bắt đầu chuyển động. Đĩa quay xoay một vòng, dừng lại ngay trước mặt Diệp Nại.

Sau đó tất cả mọi người đều thấy được, sắc mặt Diệp Nại trở nên có chút không xong. Xem ra là không thích uống, hoặc là không thể uống loại rượu này. Sau đó mọi người lại thấy được, đôi mắt của Tang Linh lập lòe phát sáng.

Ặc ặc, loại ánh mắt này thật sự quen thuộc a.

Như là ánh mắt của dã thú nhìn con mồi.

Cũng rất giống đôi mắt của các ngươi đó a!

Nhìn Diệp Nại từ từ nhắm hai mắt một hơi uống cạn ly rượu trắng trước mắt, bởi vì vậy mà sau đó sắc mặt có chút đỏ. Mọi người nhịn không được lại bắt đầu suy đoán, có lẽ Tang Linh cố ý khiến ly rượu trắng này dừng lại trước mặt Diệp Nại, thật tốt a có thể khiến đối phương say khước sau đó @#¥%…

Quả nhiên, những người đang có mặt, không mấy ai thuần khiết đúng không? -_-|||

Diệp Nại đỏ mặt bắt đầu xoay mâm.

Lộng lẫy, đĩa quay dừng lại trước mặt Hạ Mạt.

Mọi người tựa hồ thấy được toàn thân đối phương đều xù lông lên. Nếu như nàng có.

Cốc Vũ mỉm cười nhìn Hạ Mạt.

Sắc mặt Hạ Mạt rất khó coi!

Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Mạt.

Mạc Ảnh Hàn có chút đồng cảm với nàng, tuy biểu tình của nàng không có gì thay đổi.

“Hừ!” Người nữ sinh vẻ mặt 'chết thì chết' hừ lạnh một tiếng, một tay cầm lấy ly rượu ở trước mặt, khí phách vυ"t trời một hơi uống cạn, sau đó đặt mạnh trở về bàn!

“Rầm!” Một tiếng, vô cùng thanh thúy.

“Hừ!” Bá Vương Long một lần nữa hừ lạnh.

Cái này, là dục cái di chương* sao? Hắc tuyến.

*Ý là muốn che đậy sự yếu thế/nhược điểm

Bá Vương Long gương mặt phẫn hận chuyển động bàn xoay. Đĩa quay xoay vù vù! Một vòng lại một vòng, sau đó cuối cùng… cuối cùng… cuối cùng dừng lại trước mặt Hạ Mạt!

Xảy ra việc quỷ dị, biểu tình mọi người cũng quỷ dị. =_=|||

“Phụt!” Cốc Vũ rất đáng xấu hổ bật cười thành tiếng.

“Cười cái gì! Không được cười!” Bá Vương Long xù lông rồi, xù lông rồi.

“Xin lỗi, nhưng ta không nhịn được.” Cốc Vũ cười đáp.

“Vô sỉ! Ta muốn uống, cản cũng không được!” Bá Vương Long phẫn nộ rống một tiếng to. Sau đó nhấc ly rượu lên, càng thêm khí phách một hơi uống cạn! “Tiếp!” Lớn tiếng, sắc mặt đã đỏ.

Người không thắng được sức rượu càng quát to, tửu lượng cũng không vì vậy mà khá hơn chút nào.

Giương lên gương mặt Bá Vương Long giận dỗi, hung hăng xoay bàn.

Đĩa quay chuyển động khiến người khác nghi ngờ lát nữa nó có thể bay lên hay không.

Cũng không biết đã xoay bao nhiêu vòng, chiếc bàn chầm chậm… lần thứ ba dừng lại trước mặt Hạ Mạt.

Thượng đế a… chắc chắn ngài rất muốn xem Bá Vương Long say rượu có phải không?

Gương mặt của Hạ Mạt đã đen đến nỗi lẫn vào than đá cũng tìm không ra.

“A ha ha ha…” Rốt cuộc Cốc Vũ vẫn nhịn không được, càng cười lớn tiếng hơn.

“…” Những người khác cũng muốn cười, nhưng mà không dám!

“Vô liêm sỉ Cốc Vũ! Ngươi cười nữa ta cấm ngươi một tháng cũng không được quan hệ tìиɧ ɖu͙©!” Bá Vương Long nổi giận, giọng điệu Bá Vương Long kinh người!

(⊙o⊙)!

Mọi người kinh sợ.

Vô cùng rõ ràng, một con Bá Vương Long nào đó không thắng được sức rượu, sau khi uống hai ly ý thức đã không còn rõ ràng. Ngay cả lời bình thường chắc chắn không nói ra cũng đã nói ra.

Càng đáng yêu hơn chính là, con Bá Vương Long nào đó còn không biết lời mình nói rốt cuộc có vấn đề gì, một lòng quan tâm ly rượu trước mặt mình.

Tàn bạo, tàn bạo trừng mắt… kiếp trước của nàng nhất định là chết trong rượu, ánh mắt thù hằn như thế mà!

“Tiểu Mạt…” Rốt cuộc Cốc Vũ cũng có chút không đành, mở miệng định uống thay đối phương một ly.

“Hừ! Im miệng! Mặc kệ ngươi nói thế nào, tháng sau không được quan hệ tìиɧ ɖu͙©!” Tiếp tục nói lời khiến người khác phun máu mũi, con Bá Vương Long nào đó một lần nữa uống cạn ly rượu!

Người nữ sinh sau khi uống ba ly đã có chút mê man, không còn khí phách xoay bàn đầy mạnh mẽ như trước nữa, chiếc bàn xoay rất nhẹ, sau đó dừng lại trước mặt Tô Thiến.

A ~~~~ Phiền Tiểu Thử cực kỳ thất vọng.

Tại sao không dừng lại trước mặt Mạc Ảnh Hàn… chẳng lẽ đến tàn cuộc cũng không chịu dừng lại trước mặt mèo chiêu tài nhà nàng sao? Như vậy thịt của nàng thì sao? Làm sao nàng có thịt ăn? Phiền Tiểu Thử bi quan không gì sánh được.

Nhìn gương mặt Hạ Mạt đỏ hoe, nàng cỡ nào hy vọng người có tình trạng đó là Mạc Ảnh Hàn, tuy nghĩ như vậy có hơi vô nhân tính một chút.

Tô Thiến soái khí cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt Lạc Hà lóe sáng.

Tô Thiến xoay bàn.

Vì vậy bi kịch xảy ra, đĩa quay một lần nữa dừng lại trước mặt Hạ Mạt.



Hiện trường yên tĩnh. Hoài nghi có chuyện thần bí đang xảy ra.

“A a a!” Hạ Mạt ngửa mặt lên trời thét dài. “Ta đi @#¥… ngươi, ta không tin cái thứ tà môn này!” Một hơi uống cạn, xoay bàn.

Việc quỷ dị vẫn liên tục xảy ra.

Đĩa quay lần lượt dừng lại trước mặt một người.

Hạ Mạt, Hạ Mạt, Hạ Mạt…

Mọi người đổ mồ hôi điên cuồng!

Mồ hôi của mọi người đã chảy như bay xuống ba nghìn xích* rồi.

*Xích bằng 1/3 mét

Quả nhiên… quỷ dị a… quả nhiên… chuyện thần bí a…

Lúc Hạ Mạt uống đến ly thứ bảy, mọi người đã không thốt được lời nào, ánh mắt Hạ Mạt mông lung như bị một màn nước che mờ, lắc lư nói sảng. Hai tay đã bám lên vai Cốc Vũ, cả người cũng ngồi lên đùi Cốc Vũ. Hùng hùng hổ hổ kêu, sau đó lại cúi đầu rêи ɾỉ… tư thế này… muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội… muốn bao nhiêu không trong sáng có bấy nhiêu không trong sáng.

“Ôi~~~~~ liên tục, liên tục, liên tục dừng trước mặt ta… Cốc Vũ ~~~~~~ có phải tại ngươi không~~~~” Âm thanh đó nghe thật sự mất hồn mà~~~~

Không được quan hệ? Gặp quỷ chứ không được quan hệ! Nếu như không được quan hệ là bộ dạng này… ta thật sự muốn mỗi ngày đều không được làm chuyện đó!

Đáy lòng chất chứa ý nghĩ không trong sáng của các vị ngồi đây đều kêu rên như vậy.

Cốc Vũ nhìn Tang Linh, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi Linh, Tiểu Mạt không ổn rồi, ta phải đỡ nàng về nhà.”

Tang Linh vẻ mặt hắc tuyến, gật đầu đồng ý. Hiển nhiên nàng cũng thật không ngờ vận khí của đối phương lại máu chó như thế.

Vậy là mỹ nhân cổ điển của chúng ta nâng Bá Vương Long không yên phận đi ra ngoài. Nàng thành khẩn bày tỏ áy náy với mọi người đang có mặt, tuy biểu tình của nàng hoàn toàn không phải thế. Biểu tình 'thực hiện được gian kế' kia mà là áy náy thì… không phải là mắt của các nàng có vấn đề, mà là đầu có vấn đề.

Bởi vì xảy ra việc ngoài ý muốn, trò xoay mâm rượu trắng này, có hai người buộc phải rời khỏi. Quản gia bỏ đi hai chiếc ghế trống, tiếp tục đặt vào một ly rượu.

“Gạt bỏ việc ngoài ý muốn, chúng ta tiếp tục.” Tang Linh vô cùng hào hứng.

“Được.” Mọi người không có ý kiến gì.

Đĩa quay được Diệp Nại xoay.

Sau một vòng ly rượu dừng lại trước mặt Phiền Tiểu Thử.

A a a! Phiền Tiểu Thử nhìn ly rượu trước mặt vô cùng tiếc hận trong lòng. Thiếu chút nữa là có thể dừng lại trước mặt mèo chiêu tài rồi a. Thật đáng tiếc, thật mất mát.

Nàng vẻ mặt thê thảm cầm ly rượu lên uống. Sau đó thành khẩn cầu nguyện trong lòng, dừng lại trước mặt mèo chiêu tài đi, dừng lại trước mặt mèo chiêu tài đi!

o(╯□╰)o

Có lẽ sự thành tâm của Phiền Tiểu Thử làm cảm động thượng đế, ly rượu trắng lần này, quả nhiên dừng lại trước mặt Mạc Ảnh Hàn.

Nhìn gương mặt Mạc Ảnh Hàn đen lại, bộ dạng thống khổ, Phiền Tiểu Thử thật sự muốn nhảy lên bàn múa điệu Hawai.

Cuối cùng! Cuối cùng cũng thành công a! Mèo chiêu tài xin uống một ly rồi say liền đi! ~(≧▽≦)/~

Nhìn Mạc Ảnh Hàn chậm rãi cầm ly rượu trắng, đột nhiên Phiền Tiểu Thử cảm thấy cả người mình đều phát nhiệt. A a a! Thật sợ lát nữa mình nhịn không được sẽ chảy máu mũi. Phiền Tiểu Thử không thể bình tĩnh!

Lúc Mạc Ảnh Hàn xoay bàn, Phiền Tiểu Thử rất nghiêm túc cầu nguyện, chuyện như Hạ Mạt nếu có thể xảy ra trên người Mạc Ảnh Hàn, nàng thề, dựa theo tửu lượng mèo chiêu tài nhà nàng, tuyệt đối không quá ba ly!

Đáng tiếc thượng đế cảm thấy suy nghĩ của Phiền Tiểu Thử thật không trong sáng, cho nên chuyện như Hạ Mạt không xảy ra trên người Mạc Ảnh Hàn. Rượu trắng dừng lại trước mặt Lạc Hà.

Đối phương bình tĩnh, cũng một hơi uống sạch ly rượu. Chỉ sợ nàng sẽ là người chủ của ly rượu này.

Sau đó xoay bàn.

Mạc Ảnh Hàn! Mạc Ảnh Hàn! Dừng lại trước mặt Mạc Ảnh Hàn đi! Củ khoai lang cầu nguyện như vậy.

Chiếc bàn một lần nữa dừng lại trước mặt Lạc Hà.

Ế?! Ế ế? Ế ế ế?!

Lẽ nào, việc nàng cầu nguyện sẽ xảy ra trên người Lạc Hà sao?

Không đúng không đúng không đúng! Thượng đế a, ngài lầm rồi, không phải người này, là người khác a a a! TAT Xin dừng lại trước mặt mèo chiêu tài đi, trước mặt mèo chiêu tài a~~~~~~