Chương 9: LIÊN LẠC BẤT NGỜ TỪ NGƯỜI CHỒNG ĐÃ MẤT

Bàn tay tôi bưng cà phê có hơi run rẩy: "Những chuyện giống thế còn có rất nhiều. Tôi đã lắp camera nhưng mỗi lần đến những thời điểm đó thì đoạn video camera quay được đều bị kẻ sọc một cách kỳ lạ. Tôi không thể không nghi ngờ... có lẽ là chồng tôi không yên lòng về tôi nên mới chưa rời khỏi nhân thế."

"Cô sợ anh ấy sẽ làm h.ại cô sao?"

"Không, tình cảm giữa tôi và chồng cực kỳ tốt, tôi tin anh ấy sẽ không làm h.ại tôi. Chỉ là... tôi hy vọng anh ấy có thể yên nghỉ, mau chóng đi đầu thai chuyển thế. Tôi biết dân gian có một câu nói là qua đời một năm mà vẫn không chịu đầu thai thì sẽ phải làm cô hồn dã quỷ cả đời."

Tuần sau chính là ngày giỗ của Trần Phong, thời gian đã không còn nhiều nữa.

Trương Kỳ đưa điện thoại trả lại tôi, có hơi suy nghĩ lên tiếng: "Tôi muốn đến nhà cô xem sao."

Tôi dẫn Trương Kỳ về nhà.

"Cậu cứ kiểm tra tùy ý, chỉ cần không làm lộn xộn đồ của tôi là được." Tôi rót cho cậu ấy một cốc nước: "Sau chuyện bánh kem dâu tây, tôi đã tìm một nhân viên chuyên nghiệp đến nhà kiểm tra nhưng không hề tìm thấy bất cứ thiết bị ngh.e lé.n nào cả, khóa cửa cũng không có dấu vết bị ph.á h.oại."

Dường như cậu ấy không nghe thấy lời tôi nói, cúi đầu khẽ vuốt nhẹ tất cả đồ dùng trong nhà, dáng vẻ chuyên tâm chăm chú vượt ra ngoài dự liệu của tôi.

"Cô Uông." Cậu ấy đột nhiên lên tiếng hỏi: "Trên giường của cô sao lại để một con gấu đồ chơi to như thế."

"Đây là món quà đầu tiên anh ấy tặng tôi." Tôi ngoảnh lại cười: "Khi đó anh ấy không có nhiều tiền sinh hoạt, không tặng được những món quà quá đắt đỏ nên đã đến khu trò chơi điện tử cày máy đẩy xu cả buổi. Kỹ thuật của anh ấy rất tốt, thắng được rất nhiều tiền vàng và đổi lấy con gấu đồ chơi to nhất, đắt nhất cho tôi."

Trương Kỳ im lặng một lúc mới nói: "Người ch.ết là hết, nhưng người sống vẫn cần tiếp tục sống. Cô đặt nó ở đầu giường thì sẽ mãi mãi ở trong ký ức không thoát ra được, vẫn nên sớm... xử lý đi."

"Đây là việc riêng của tôi, không phải lý do tôi tìm cậu tới." Tôi có hơi không vui: "Cậu có tra ra vấn đề gì không?"

"Trên người cô có rất nhiều âm khí và oán khí bao quanh, chắc hẳn là người nào đó cực kỳ hậ.n cô đang nguy.ền r.ủa cô."

Lời cậu ấy vừa dứt thì thông báo tin nhắn từ điện thoại của tôi lập tức vang lên không ngừng như thể đang đ.òi mạ.ng.



"Người đàn ông bên cạnh em là ai?"

"Có phải em đã thay lòng rồi đúng không?"

"Một năm trước là do em hạ.i ch.ết anh! Sao em có thể ph.ản b.ội anh chứ!"

"Là em h.ại ch.ết anh!"

"Là em h.ại ch.ết anh!"

"Là em h.ại ch.ết anh!"

"Là em h.ại ch.ết anh!"



Mặt tôi trắng nhợt, không khố.ng ch.ế được mà bắt đầu run rẩy, gần như sắp không nắm chặt nổi điện thoại được nữa.

Trương Kỳ nhanh tay nhanh mắt cầm lấy điện thoại, sau khi nhìn lướt qua thì quả quyết tắt máy ném sang một bên.

"Cô Uông, cô bình tĩnh lại." Cậu ấy bóp mạnh vai tôi: "Loại ngu.yền r.ủa mạnh mẽ như này cần phải có tro cốt của người ch.ết và đồ vật bên cạnh của người sống nên không phải ai cũng có thể làm được. Tro cốt của chồng cô hiện giờ đang ở đâu?"

Tôi ngơ ngác nhìn vào mắt cậu ấy, một lúc sau ánh mắt mới dần dần rõ ràng, nhỏ giọng trả lời: "Ở nhà tang lễ."

"Xin chào, tôi muốn kiểm tra hũ tro cốt của chồng tôi, Trần Phong."

Tôi đưa giấy chứng nhận cho nhân viên làm việc ở nhà tang lễ, còn Trương Kỳ đứng ở một bên chỉ im lặng quan sát bốn phía xung quanh.

"Được, cô đợi một lát. A... cô gái, hũ tro cốt của chồng cô đã bị lấy đi rồi."



"Cái gì?" Tôi giật mình: "Là ai lấy đi? Có danh sách ghi chép không?"

"Là mẹ của anh Trần đến lấy."

Trương Kỳ nhíu mày: "Đến lấy từ lúc nào?"

"Để tôi kiểm tra lại thời gian... à, là hai tháng trước."

Trong nháy mắt tôi như rơi vào khe nứt.

Hai tháng trước, vừa đúng thời gian tôi bắt đầu nhận được tin nhắn từ Trần Phong.

Tôi nhớ đến người phụ nữ trung niên mặt mũi hiền lành túm lấy tóc tôi ở bệnh viện, kêu gào đến đứt hơi khản tiếng: "Là mày h.ại ch.ết con trai tao! Mày trả lại con cho tao! Trả lại cho tao!"

Lại nhớ đến ánh mắt lạnh như băng chứa đầy th.ù h.ận của bà ở trong tang lễ Trần Phong: "Vì sao người ch.ết không phải là mày? Thiện ác đến cùng sẽ có đền đáp, sẽ có một ngày mày phải đề.n mạ.ng cho Trần Phong."

Tôi lẩm bẩm nói: "Chẳng trách... sau khi Trần Phong qua đời bà ấy cứ né tránh không gặp tôi, hai tháng trước lại đột nhiên nói muốn đến nhà lấy mấy món đồ của Trần Phong. Sau khi bà ấy đi, nhẫn kết hôn của tôi đột nhiên không tìm thấy đâu hết, tôi còn cho rằng mình làm mất..."

Tôi nghẹn ngào nói: "Không ngờ bà ấy lại h.ận tôi đến mức này..."

Trương Kỳ im lặng đứng ở một bên, dường như muốn giơ tay an ủi tôi nhưng đến cùng lại nắm chặt tay rồi chầm chậm buông ra.

Cậu ấy nhỏ giọng hỏi tôi: "Cô có thể nghĩ cách lấy lại hũ tro cốt từ tay bà ấy không?"

"Chắc tôi không làm được... nhưng có một người có thể." Tôi xoa ấn đường: "Bạn thân nhất của chồng tôi, Trịnh Xuyên có thể giúp được."

Tôi gọi điện thoại cho Trịnh Xuyên, hỏi anh ấy có thể giúp được không.