Chương 4: Mặt mộc kinh diễm.

Tiếng tranh chấp ầm ĩ ở đây, đã kinh động các thiếu niên trong phòng trang điểm, nháo nhào kinh ngạc nhìn về phía này.

Chuyên gia trang điểm Jimmy đỏ mặt, hung ác trừng mắt nhìn cậu: "Được, được! Ghét bỏ tôi trang điểm không tốt, sau này vĩnh viễn đừng trang điểm nữa!"

Thành Diễm khẽ cười, nói: "Được, sau này em không làm phiền anh Jimmy nữa."

Cậu lấy miếng bông tẩy trang ở bên cạnh, tùy tiện lau mí mắt, phấn mắt màu vàng nâu cũng bị lau đi.

Nhưng màu sắc cực kỳ đậm, lau qua vài lần vẫn để lại chút dấu vết, nhàn nhạt in lên mí mắt mỏng manh của cậu.

Bên cạnh, những thí sinh đang nhìn trộm chợt sửng sốt, cảm thấy có gì đó không đúng.

Thành Diễm này trước kia luôn rụt rè hiền như khúc gỗ, lúc nhìn người khác thậm chí còn lảng tránh, nhưng những hành động đơn giản vừa rồi, chẳng hạn như giơ cổ tay, nói chuyện, nhìn mọi người, tẩy trang, sao lại cảm thấy hoàn toàn khác với trước kia nhỉ?

Chu Vân Ảnh nghiêng người thấp giọng khuyên: "Tiểu Thành, đắc tội thợ trang điểm sẽ chịu thiệt đấy."

Thành Diễm nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu ôn hòa, nhưng ý tứ lại sắc bén: "Sẽ không bị thiệt thòi hơn trước kia."

Giọng nói của cậu khàn khàn trầm thấp, nhưng ở bên tai người khác, tất cả mọi người đồng thời gật đầu: Đúng vậy. Dù có thiệt thòi đi nữa, còn có thể so với dáng vẻ biến thành quỷ chịu thiệt thòi như trước kia sao?

Ở một bên khác, trên chiếc ghế giữa bàn trang điểm, thí sinh Lư Cẩn chế nhạo, nhỏ giọng nói với bạn đồng hành của mình: "Yo, tên đó hình như đã giác ngộ rồi."

Người kia khẽ nhắm mắt, phát ra một tiếng cười khinh bỉ.

"Nếu chỉ có mặt có thể nhìn được, vậy thì quả thật không nên lãng phí."

Vừa rồi trong hậu trường có chút ồn ào, nhưng vừa vặn lúc cậu ta nói chuyện càng yên tĩnh hơn, giọng nói không lớn lắm này lại cực kỳ nổi bật.

Thiếu niên nói chuyện mặc một bộ quần áo màu trắng phấp phới, ống tay rộng, vạt áo dài, trên người đã mặc xong một bộ cổ trang chuẩn bị lên sân khấu, khuôn mặt nhỏ được bao một vòng lông cáo trắng như tuyết trên cổ, dáng vẻ giống như một tiểu công tử cao quý.

Ý thức được lời nói của mình đều bị mọi người nghe thấy, cậu ta cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay xấu hổ, ngược lại mở to mắt, hình phản chiếu trong gương liếc xéo, lông mày dè đặt, lãnh đạm.

Nhìn thấy khuôn mặt của Thành Diễm, cậu ta hơi nhếch khóe miệng, không hề che dấu sự khinh thường của mình.

Đồng Đồng!

Cho đến nay, thí sinh có độ hot cao nhất trong kỳ này, fan đông như thủy triểu, lưu lượng cực lớn, mơ hồ sắp trở thành quán quân.

Thành Diễm cách gương, quay lại nhìn cậu ta một cái.

Cậu đã là một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi rồi, có loại người gì cậu chưa từng nhìn thấy, kiểu cãi nhau giống như trẻ con này, sao cậu sẽ để trong lòng.

Nhìn mình trong gương khẽ cười, không lên tiếng.

Phòng trang điểm cuối cùng đã khôi phục sự náo nhiệt, mấy chuyên gia trang điểm đồng thời chạy tới, rất nhanh đã giúp các thí sinh lên sân khấu trang điểm xong.

Con trai tuy không trang điểm phức tạp theo trình tự như con gái, nhưng trên sân khấu luôn có ánh đèn có độ sáng cao chiếu vào mặt, người châu Á không có lông mày sâu, nếu không trang điểm thì nhìn có vẻ mờ nhạt.

Ngay cả các chàng trai cũng dựa vào các bước đơn giản như che lỗ chân lông, chỉnh sửa đỉnh lông mày và tạo khối cho mũi.

Đột nhiên, một nhân viên công tác từ trong cửa thò đầu ra: "Vị số hai mươi kia, đạo diễn đang hỏi cậu, cậu lên sân khấu định biểu diễn cái gì?"

Những người khác đều đã báo cáo xong với chương trình từ sớm, đã luyện tập rất nhiều lần, chỉ có thí sinh này nằm viện, bây giờ tạm thời được thêm vào, thật sự là rối tung cả lên!

Thành Diễm vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt anh ta, khàn giọng nói: "Xin anh giúp em báo cáo một đoạn độc tấu guitar."

Nhân viên gật đầu: "Tên bài hát?"

"Bản hòa tấu của Alain Fitz."

Nhân viên ngẩn người: "A cái gì, Lan cái gì?"

Thành Diễm cầm lấy giấy bút trong tay, tự mình viết tên bài hát lên rồi nói: "Cám ơn."

...

Đèn đột ngột bật lên, mấy chùm đèn nối tiếp giao nhau ở giữa sân khấu nửa tối, lộ ra thân hình cao lớn thẳng tắp của người dẫn chương trình.

"Các vị khán giả, các vị giám khảo, chúc mọi người buổi tối tốt lành!" Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, giọng nói của người dẫn chương trình vừa êm tai vừa nhanh: "Cuộc thi tuyển chọn "Thần Tượng Âm Sắc" vòng loại 20 : 10* tối nay xin được phép bắt đầu!"

(*) vòng loại 20 : 10 có nghĩa là 20 người thi đấu, chỉ có 10 thí sinh được vào vòng tiếp theo.

Ở hàng cuối cùng của sân khấu, có hai sinh viên năm hai của học viện âm nhạc địa phương, cả hai đều là những cô gái trẻ và hoạt bát, đang thì thầm to nhỏ với nhau.

Ngoài việc sàng lọc khán giả bình chọn qua điện thoại, Đài Kim Nhị còn tặng một số lượng nhỏ vé miễn phí đến một số nhạc viện địa phương, yêu cầu các học viên đến đây phải có trình độ âm nhạc cao, Tần Tiểu Phượng và Trịnh Thanh Thanh là fan trung thành của chương trình này, khó khăn lắm mới giành được hai vé trong số mười vé kia.

"Kích động quá đi, tớ thực sự có thể nhìn thấy hiện trường rồi, nghe nói biểu diễn hiện trường của Đồng Đồng cực kỳ bùng nổ, hiệu ứng còn tốt hơn trên TV rất nhiều." Tần Tiểu Phượng mềm mại nói, cô là fan mama thuộc về phe lý trí của Đồng Đồng.

Trịnh Thanh Thanh trợn mắt: "Fan only xin hãy tự trọng! Xin cậu hãy lấy ra sự cẩn trọng của một học sinh chuyên ngành chỉ huy đi."

"Không đó, chẳng phải lúc cậu nhìn thấy Á Diệc Luân, chân cũng không đi nổi mắt cũng không di chuyển được sao?" Tần Tiểu Phượng khẽ cười.

Màn biểu diễn trên sân khấu đã bắt đầu, sau khi ba bốn thí sinh có biểu hiện tương đối bình thường xuất hiện, cuối cùng cũng mở ra cao trào nhỏ đầu tiên.

Một thiếu niên cao ráo, điển trai, tươi cười tỏa nắng, tư thế nhảy múa phóng túng lên sân.

Trong các tập trước của chương trình, thí sinh có độ hot gần như Đồng Đồng, Á Diệc Luân!

Có sở trường hát nhảy, mặc dù kỹ năng ca hát của cậu ấy tương đối yếu, nhưng lại có kỹ năng nhảy tuyệt vời, trên sân khấu, cậu ấy nhiệt tình lạc quan, trong cuộc sống riêng tư, tính cách thì hơi ngốc nghếch ngọt ngào, ngoài cuộc thi cũng đã thu hút được một lượng lớn fan.

Quả nhiên, tiết tấu nhanh điệu nhạc bay bổng khá được yêu thích, không ít khán giả không nhịn được lắc lư theo, sau khi bài hát kết thúc, khán giả vỗ tay hoan hô.

"Aaaaaaa, tiểu Luân đẹp trai quá!" Trịnh Thanh Thanh hét lớn, không biết từ lúc nào cô đã lôi ra một tấm biểu ngữ với dòng chữ "Một năm một năm Luân", liều mạng nhảy múa theo.

"Trời ơi, cậu mau ngồi xuống đi, tổ chương trình nói, ngoại trừ hàng ghế đầu có thể treo bảng đèn, những người ngồi hàng sau không được lộn xộn." Tần Tiểu Phượng giật mình, đẩy ấn bạn thân mình xuống.

Tiếp theo, mấy thí sinh thay phiên nhau lên sân khấu, sau mỗi lần biểu diễn, ban giám khảo ngồi ở trên ghế giám khảo thường bình luận vài câu, đồng thời sẽ lúc biên tập cũng chọn để phát sóng.

Lúc này, người dẫn chương trình đang tranh thủ thời gian hỏi giám khảo: "Thầy Lưu, trong số các thí sinh đã lên sân, có ai lọt vào mắt xanh của anh không?"

Lưu Tử Phong là một nhà sản xuất đĩa hát rất nổi tiếng, trong ngành có tư cách rất cao, lúc này anh ấy đã nhận xét một cách hợp lý: “Xét về mười người hiện tại, tôi vẫn thấy Á Diệc Luân và Chu Vân Ảnh khá tốt."

"Tại sao?"

"Xét cho cùng, hiếm khi tìm được thí sinh vừa hát vừa nhảy cân bằng. Vừa rồi, động tác vũ đạo của Á Diệc Luân thực sự rất khó. Khi hát, hơi thở của cậu ấy rất ổn định. So với giai đoạn đầu, cậu ấy đã tiến bộ rất nhiều, xứng đáng được biểu dương. Chu Vân Ảnh thì vẫn luôn rất ổn định, lần này chọn bài hát cũng rất phù hợp với bản thân."

Người dẫn chương trình quay sang Hoàng Y, một nữ nhạc sĩ khác: "Cô Hoàng à, cô có kỳ vọng gì đặc biệt đối với những thí sinh chưa lên sân không?"

Hoàng Y đã nhiều lần giành được giải nhạc sĩ viết lời bài hát hay nhất, cô ấy có mái tóc bồng bềnh tao nhã, trang điểm lộng lẫy theo phong cách ngự tỷ, khẽ cười nói: "Tôi rất thưởng thức những thí sinh hát yên tĩnh ca hát, vì vậy tôi đương nhiên rất mong chờ Đồng Đồng."

Đồng Đồng, người sinh ra trong một gia đình âm nhạc, không chỉ thu hút được một lượng lớn fan hâm mộ cuồng nhiệt nhờ vào kỹ năng ca hát tuyệt vời, mà ngay cả những người có thâm niên trong ngành cũng không thể xoi mói.

Tiếp theo là Đồng Đồng lên sân, cậu ấy vừa bước lên, bên dưới còn reo hò ầm ĩ hơn các thí sinh trước đó lên sân.

Thay đổi độ khó của những bài hát tiếng Anh ở các tập trước, hôm nay Đồng Đồng đã hát bài "Thước Kiều Tiên" mang hơi hướng cổ điển Trung Quốc do các nhạc sĩ chuyên nghiệp sáng tác, âm cao du dương, âm trầm nhẹ nhàng, yêu cầu kỹ thuật cực kỳ cao.

Quả nhiên, khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay và tiếng la hét vang cả mái nhà.

Khán giả tại hiện trường đã được sàng lọc, họ thường có một mức độ đánh giá âm nhạc nhất định, mọi người đều có đôi tai, đối với những thí sinh dựa vào bản lĩnh thực sự, bọn họ đều bày tỏ sự sự tôn trọng.

Ngay cả Trịnh Thanh Thanh ở hàng ghế sau cũng lẩm bẩm: "Chỉ là hát hay mà thôi, nói đến nhảy, Diệc Luân nhà tôi vẫn xuất sắc hơn."

“Ha ha.” Tần Tiểu Phượng lộ ra nụ cười lạnh lùng như giống Idol của mình: “Chỉ cần thừa nhận Đồng Đồng nhà chúng ta hát hay nhất là được rồi.”

Ở hàng ghế đầu, Lưu Tử Phong đang nhỏ giọng trò chuyện với Hoàng Y.

"Sau khi ngồi mấy tiếng đồng hồ, bộ xương già của tôi sắp rã rời rồi."

Hoàng Y mỉm cười: "Rất nhanh sẽ kết thúc, vừa rồi là người cuối cùng phải không?"

Cô nhìn danh sách trong tay, chỉ có mười chín tuyển thủ, nghe nói trong đó có một người tạm thời rút lui?

Tuy nhiên, người dẫn chương trình nam sau đó nói: "Tiếp theo, là thí sinh cuối cùng trong chương trình này, Thành Diễm."

Anh ấy liếc nhìn danh sách trong tay, đọc tròn vành từng chữ một: "Cậu ấy sẽ mang đến một bản độc tấu guitar cổ điển, Alan Fitz Concerto!"

Lưu Tử Phong vốn đang bắt đầu ngáp, chợt sửng sốt, bối rối hỏi Hoàng Y bên cạnh: "Vừa rồi người dẫn chương trình nói cái gì?"

Phía sau, Trịnh Thanh Thanh không thể tin nhìn bạn cùng phòng của mình: "Cái gì, tớ có nghe nhầm không? Bản hòa tấu của Alan Fitz, đó không phải là một bản nhạc cổ điển siêu khó cho guitar sao?"

Tần Tiểu Phượng thậm chí còn mơ hồ hơn: "Ai đàn? Thành Diễm đó sao? A, tớ nhớ ra rồi, là người nhảy hát luôn sai giai điệu?"

...

Tiếng ồn ào từ khán giả hơi lớn.

Dường như không ai quan tâm đến người sắp lên sân khấu, thậm chí một loạt đèn theo dõi cũng uể oải bật lên, tạo thành một hình bán nguyệt mờ mịt ở một góc sân khấu.

Một bên có camera đặc biệt theo dõi cận cảnh, lúc này khuôn mặt của thí sinh cuối cùng đang được phóng to trên màn hình lớn tại hiện trường.

Kỳ lạ, đó là một khuôn mặt dường như chưa ai từng nhìn thấy.

Cậu có một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, rõ ràng là không trang điểm, đôi mi dày cụp xuống, ánh đèn sân khấu chói lóa chiếu vào mặt cậu, tạo cho cậu một vẻ đẹp nhợt nhạt và trầm lặng.

Máy ảnh độ phân giải cao đã phóng đại những khuyết điểm về ngoại hình của mọi người, đồng thời không bỏ qua đôi môi hơi khô và nhợt nhạt, cũng như phấn mắt còn sót lại trên mí mắt cậu.

Bởi vì vội vàng từ bệnh viện chạy tới, cậu không kịp uống nước, đôi môi hơi tái nhợt nứt nẻ, nhìn không hề căng mọng đỏ tươi.

Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, bởi vì cậu không trang điểm, cho nên lông mày không đậm không sắc nét, phấn mắt đậm trên mí mắt chưa được tẩy sạch, lên màu cũng không đều.

Nhưng, ngoài ý muốn, tàn dư dưới bọng mắt kia lại càng tô điểm rõ, vừa hay trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của thiếu niên được tô điểm thêm thêm một tia màu sáng duy nhất, khi cậu nhẹ nhàng ngước mắt lên, màu vàng nâu nhạt phản chiếu đôi mắt sáng ngời của cậu, phảng phất như rắc thêm chút sóng vàng trong sương mù sâu thẳm.

"??" Hình ảnh va chạm có chút mạnh, Trịnh Thanh Thanh cuối cùng thấp giọng mắng một câu: "Bà mẹ nó, anh trai mỹ nhan thịnh thế này là ai đây!"

Giống như cô ấy, tất cả khán giả có mặt đều có chút bối rối, rất nhiều người trong số họ đã nhiều lần xem bộ sưu tập chọ cười của Thành Diễm, giây phút này từng người từng người đều trợn mắt hốc mồm.

Tổ chương trình đang làm gì vậy? Không phải là Thành Diễm không lên sân sao, rõ ràng là có ngoại hình tầm thường kém cỏi, bây giờ là ai đây?

Đây là trắng trợn đổi người ư?

Coi tất cả mọi người đều bị mù à? !

Ban giám khảo trên đài mặc dù không quen mặt thí sinh bằng khán giả, nhưng bọn họ đều cảm thấy có chút sững sờ.

Không đúng, dưới ánh đèn sân khấu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhất định sẽ khiến người ta một lần khó quên, nhưng vì sao người bây giờ trên sân khấu lại có cảm giác như chưa từng thấy qua?

Trong sự tĩnh lặng ngắn ngủi, trên sân khấu, thiếu niên xa lạ giơ ngón tay lên, ấn vào cây đàn guitar cổ điển.