Chương 3: Lại tham gia show tuyển chọn.

Lòng cậu rối như tơ vò, tiếp theo phải làm gì đây? Cậu có nên dùng thân thể này đi điều tra nguyên nhân khiến mình tử vong không?

Cậu hoàn toàn không biết bắt tay từ đâu, cậu không biết người gϊếŧ hại mình là ai, thậm chí còn không biết người phụ nữ kia tên là gì, sống ở đâu. Phải chăng những lời bâng quơ nghe được trong mơ, do cậu liên tưởng từ những lời không đầu không đuôi của người phụ nữ kia?

Điện thoại trên tay vang lên, cậu cúi đầu vuốt màn hình lên, dòng chữ "Anh Hồ Quản lí " đang nhấp nháy.

“Tiểu Thành, tôi đang ở cửa phía tây của bệnh viện.” Một giọng nói của người đàn ông trung niên truyền đến, nói cực kỳ nhanh, càm ràm: “Xung quanh không có phóng viên, cậu nhanh lên một chút, mau ra ngoài đi.”

Trần Nham khàn giọng đáp: "Cảm ơn anh Hồ, tôi sẽ xuống ngay."

Hầu hết ký ức của thân thể này đều được cậu kế thừa, cậu biết, người gọi điện thoại là Hồ Phàm, quản lý công ty giải trí mà Thành Diễm đã ký hợp đồng.

Lần này, công ty Kim Tinh Ngu Lạc tổng cộng cử bốn thí sinh đến chương trình "Thần tượng âm sắc", anh Hồ này phụ trách cuộc sống hàng ngày của ba người mới, còn thí sinh nổi tiếng còn lại đã có một người quản lý chuyên phụ trách, không thuộc về phạm vi của anh Hồ.

Cho dù như thế nào, kể từ bây giờ, cậu sẽ sống với thân phận này, bắt đầu lại từ đầu.

Thành Diễm mang theo chiếc túi nhỏ, tìm thấy chiếc xe bảo mẫu ở cổng phía tây của bệnh viện tư nhân, một chiếc xe Van Mitsubishi loại thấp.

Một người đàn ông đang ngồi cạnh cửa, rõ ràng đã ngoài ba mươi, nhưng trên mặt vẫn còn vài nốt mụn do lo lắng, đang bồn chồn gõ vào tay vịn của ghế.

Công ty Kim Tinh Ngu Lạc của bọn họ là một công ty giải trí quy mô nhỏ trong ngành, nghệ sĩ ký hợp đồng mới mỗi năm không nhiều cũng không ít, chàng trai nhỏ cực kỳ xinh đẹp trước mắt chính là người trinh sát của bọn họ tùy ý gặp được trên đường.

Thành Diễm này vừa tròn mười tám tuổi, đã tốt nghiệp cấp 3, kỳ nghỉ hè năm nay cậu ta đã bị thuyết phục ký hợp đồng, còn chưa có thời gian để thực hiện bất kỳ khóa đào tạo tử tế nào, đã vội vội vàng vàng đưa đến buổi thử giọng "Thần tượng âm sắc".

Nhưng bọn họ quả thực không ngờ, bản thân đã bị khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành này lừa, giọng nói rất hay, nhưng đứa trẻ này toàn thân trên dưới không hề có chút liên quan gì đến nghệ thuật và ca hát!

Nhiều người bình thường chỉ cần đào tạo một chút là hát được, chỉ cần họ chịu khó đóng gói, bỏ tiền chỉnh âm là được, đó không phải là vấn đề, nhưng hát tới lạc tông sai nhịp như cậu cũng thật hiếm gắp.

Càng đừng nói học tay chân đồng nhất khi hát nhảy, cứng đơ giống như cương thi nhảy!

Chỉ là tài nghệ không được thì thôi đi, tính tình còn không được yêu thích, trong chương trình khuôn mặt luôn u ám không còn gì tiếc nuối, thậm chí ngay cả mỉm cười cũng không cười với người ta.

Đánh giá từ các báo cáo của một số nghệ sĩ khác cùng công ty, đứa trẻ này dường như có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý, không có cách nào hòa nhập vào mối quan hệ giữa các cá nhân của tổ chương trình.

Hồ Phàm vừa nghĩ về chuyện này, lập tức lo lắng tới hoảng sợ.

Ký hợp đồng với đứa trẻ này, bây giờ anh ta thấy thật sự sai lầm.

Không phải người đẹp nào cũng tài giỏi, không phải người bình thường nào cũng chịu được áp lực lớn, ngành giải trí đầy cám dỗ này càng dễ trở thành vòng xoáy khổng lồ nuốt chửng con người.

Cửa xe mở ra, Thành Diễm khom người cúi đầu ngồi vào trong xe, lễ phép gật đầu với Hồ Phàm, khàn giọng nói: "Chào anh Hồ, em xuất viện rồi."

Hồ Phàm liếc cậu một cái, trong mắt hiện lên một tia hối hận.

Chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng và quần bò màu xanh của một thương hiệu bình dân, kết hợp với một đôi giày thể thao màu xám bạc, nhưng khi mặc lên người cậu, lại toát lên vẻ thanh mảnh, chân dài eo nhỏ, khung xương cân đối, cực kỳ đẹp mắt.

Có lẽ là bởi vì ở bệnh viện tĩnh dưỡng quá tốt, trên khuôn mặt Thành Diễm không còn nhìn thấy vẻ u ám cùng buồn tẻ trong quá khứ, lông mày tuấn mỹ không tì vết, dáng người căng tràn sức sống.

Tuy rằng đã nhìn quen khuôn mặt này, nhưng không biết vì sao, Hồ Phàm không nhịn được quay đầu nhìn Thành Diễm một cái.

Sắc đẹp nằm ở xương cốt chứ không phải lớp da, bình thường đứa trẻ này đã được coi là ngoại hình cực đẹp, nhưng đẹp một cách cứng đơ, cậu hôm nay, dường như có chỗ nào không giống?

Có phải do đôi mắt pha lê dường như linh động hơn, hay là do động tác thoải mái vô cùng tự nhiên kia?

Thành Diễm thận trọng thăm dò: "Anh Hồ, người ở cùng em trong đám cháy kia, cảnh sát có hỏi gì không?"

Hồ Phàm sửng sốt: "Cái gì? Ngày đó, không phải em nói với nhân viên công tác là mệt muốn ở trong đó ngủ một giấc sao? Rốt cuộc xui xẻo thế nào lại bị bốc cháy? Làm sao vậy, em từng gặp cậu ta sao?"

Trong lòng Thành Diễm khẽ run lên: Không xong, nếu như bại lộ cái gì không đúng, thân thể này không cách nào giải trừ quan hệ, ngay từ đầu nguyên chủ đã muốn tự sát, nếu như bị nghi ngờ uống thuốc rồi tự thiêu, cậu thật sự sẽ gặp rắc rối lớn.

Thành Diễm vội vàng gật đầu: "Lúc đó em ngủ quên, không bao lâu thì bị hun tới tỉnh dậy, bên ngoài lửa quá lớn."

"Em thật may mắn! Nhân viên đó đã bị thiêu chết." Hồ Phàm cảm khái thở dài.

Thành Diễm im lặng một lúc, sau đó thấp giọng nói: "Người đó đã được hỏa táng chưa? Được chôn ở đâu?"

"Nghe nói người kia còn thảm hơn em, anh ta không có thân nhân, không có lý do, nhưng dường như có bạn bè giúp anh ta lo liệu tang lễ." Hồ Phàm có chút nghi hoặc. "Rốt cuộc em làm sao vậy, tại sao cứ mãi hỏi về anh ta?"

Lúc này, Thành Diễm nào dám hỏi nữa, vội vàng lấp liếʍ: "Dù sao cũng cùng gặp phải chuyện này, em luôn cảm thấy anh ta thật sự rất đáng thương."

Hồ Phàm thở dài: "Ai nói không phải chứ, người đáng thương trên thế giới này có rất nhiều. Đúng rồi, tiểu Thành à, gần đây anh Hồ không làm cách nào tới gặp em được, người bên ngoài quá nhiều, quả thực không thể chăm sóc em."

Thành Diễm thành thật lắc đầu: "Ở đây rất tốt, bác sĩ và y tá đều rất tốt bụng."

Trong ký ức của nguyên chủ, anh Hồ này thật sự rất bận rộn, trong tay dẫn dắt ba nghệ sĩ nhỏ, ngoài Thành Diễm mới ký hợp đồng ra, hai người còn lại đều đã ký hợp đồng được một hai năm, nói chung luôn có một chút chuyện cần chăm sóc.

Thiến niên còn lại cũng được cử đến thử giọng tên là Chu Vân Ảnh, cũng lọt vào top 20 lần này, độ hot cực kỳ cao.

Hồ Phàm ra hiệu cho tài xế ngồi ở ghế trước lái xe, vừa trầm ngâm vừa lên tiếng.

“Tiểu Thành, tối nay phải ghi hình trực tiếp PK 20 vào 10.” Anh ta thở dài, nói: “Anh đã làm đơn xin rút khỏi chương trình cho em rồi.”

Câu này còn chưa nói hết, thiếu niên bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu.

Cậu vừa quyết định kế thừa thân thể này, để có thể trở lại sân khấu, hiện tại lại không cho cậu thi đấu? !

Trong khoang xe kín gió, đôi mắt bình thường luôn đờ đẫn sáng lên vì kinh ngạc.

Cổ họng khàn khàn khó chịu nhưng vẫn phát âm rõ ràng, sốt sắng hỏi: “Tại sao vậy?”

Hồ Phàm gần như trợn tròn mắt.

Đứa nhỏ này, quả nhiên là một thằng ngốc!

Còn hỏi tại sao, chẳng lẽ không biết bản thân dựa vào một đám antifan muốn xem trò cười, mới được vote vị trí hai mươi sao?

Anh ta nghiêm túc nói: "Xem giọng của em đi, không mở miệng nói được phải không? Anh đang nghĩ, chúng ta thử lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình đi, ca hát nhảy múa thực sự không phù hợp với em".

Mau rút khỏi cuộc thi hát nhảy tập hợp cao thủ này đi, còn có thể giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Trong tương lai trở thành một tiểu thịt tươi trong giới giải trí này đi, tham gia một số bộ phim truyền hình trực tuyến kinh phí thấp, có lẽ có thể thu hút một đám fan nhan sắc đi!

Thành Diễm im lặng một lúc, ngay khi Hồ Phàm nghĩ rằng cậu đã hiểu ra, cậu ngẩng đầu lên.

“Anh Hồ, em muốn ca hát.” Giọng của cậu khàn khàn giống như bị pháo hoa thiêu đốt lại giống như ống bễ thổi khí, nhưng lúc ngồi ở đây, trong mắt cậu lại tràn đầy háo hức sáng ngời.

"Em muốn thử một lần, cũng nhất định sẽ cố gắng! Anh Hồ, cho em một cơ hội đi."

Ngọn lửa vô tình, nhưng dường như biết thương hại cậu, không để lại vết sẹo nào trên mặt cậu. Khi cậu tha thiết cầu xin như vậy, khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ như ngọc, ánh mắt vừa nhiệt tình vừa sống động.

Hồ Phàm ngây người nhìn cậu, rõ ràng đã nhìn quen khuôn mặt này, nhưng giây phút này, đối mặt với đôi mắt sáng ngời kia, trái tim anh ta đột nhiên nhảy lên, có một loại ảo giác kỳ lạ.

Thiếu niên bị cả cư dân mạng chế nhạo, sỉ nhục, giễu cợt trước mặt, giống như một vương tử gặp nạn, ăn mặc rách rưới, lang thang khắp chợ đầy người nghèo, nhưng lại có tư thế cao quý, không thèm để ý ánh mắt của người khác.

...

Tại địa điểm ghi hình tập mới nhất của Thần Tượng Âm Sắc, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, sáu trăm khán giả trẻ sau khi được sàng lọc mấy lần đã trật tự ngồi vào chỗ, háo hức chờ đợi giờ chương trình bắt đầu.

Ở giữa sân khấu, ánh đèn lộng lẫy đã được bật lên, thiết bị âm thanh chuyên nghiệp đã được điều chỉnh, người dẫn chương trình đã chờ sẵn bên dưới.

Đạo diễn điều hành hiện trường ở phía sau vội vàng tiến lên, sau đó gọi điện thoại: "Cái gì? Sáng nay cậu nói muốn rút lui, hiện tại lại đổi ý? Kịch bản với người dẫn chương trình đã đối chiếu xong rồi, hiện tại lại đổi ý, cậu đùa cái gì vậy!"

Tình trạng các chương trình tạp kỹ của đài Tinh Nhị trên truyền hình vệ tinh vẫn ở mức cao, các công ty giải trí thực sự không dám phạm sai lầm, trên điện thoại, Hồ Phàm thấp giọng cầu xin: “Đạo diễn Lâm à, đứa trẻ này vừa mới xuất viện, hơn nữa đang vội vàng đi tới, muốn nghiêm túc tham gia lần tranh tài cuối cùng này, xin anh đó, để cậu ta có đầu có cuối đi."

Đạo diễn điều hành định nóng nảy từ chối, nhưng khi anh ta nhìn lên, vừa hay nhìn thấy Thành Diễm đang lao về phía cuối hành lang.

Khuôn mặt hơi đỏ vì thời tiết nóng nực, đôi chân dài chạy như bay, vừa thấy đạo diễn Lâm lập tức dừng lại, cười nói: "Đạo diễn, em không đến muộn chứ?"

Đạo diễn Lâm giật mình.

Thí sinh tham gia quá nhiều, mấy người tài năng nổi bật giật cúp hot nhất, anh ta đều nhớ như in, chỉ hơi có ấn tượng với chàng trai này, chỉ nhớ rõ tư chất kém cỏi cùng với rất nhiều chỗ gây cười của cậu, nhưng nụ cười vừa rồi, hàm răng trắng tắp phối hợp với nụ cười rạng rỡ, không ngờ sáng chói hai mắt anh ta.

Lời nói bất mãn đột nhiên bị kẹt lại, ma xui quỷ khiến anh ta vẫy tay với Thành Diễm, nói: "Mau tới phòng trang điểm chuẩn bị đi!"

...

Buổi biểu diễn ban đầu được tổ chức tại phòng thu của tòa nhà chính, nhưng trận hỏa hoạn một tuần trước đã thiêu rụi toàn bộ nơi đó, tổ chương trình tạm thời thay đổi địa điểm ghi hình trực tiếp sang tòa nhà phụ.

Hậu trường ở đây nhỏ hơn rất nhiều, phòng trang điểm lại càng chật chội, hơn hai mươi thí sinh chen chúc trong một căn phòng lớn, hồi hộp xếp hàng chờ đến lượt trang điểm cuối cùng.

Có hai nhóm chuyên gia trang điểm phụ trách, mỗi nhóm đều là chuyên gia trang điểm có tiếng trên sân khấu cùng với một số trợ lý, phụ trách trang điểm cho một nửa số thí sinh.

Thành Diễm lao vào phòng thay đồ, một thiếu niên đang ngồi trước gương thay đồ, nhìn thấy cậu chợt sửng sốt, do dự một chút mới gọi to.

"Thành Diễm, sao em lại tới đây?"

Người gọi cậu có khuôn mặt tuấn tú, mày rậm cong vυ"t, dáng vẻ soái ca được yêu thích nhất hiện nay, tuy không xuất sắc nhưng cũng đủ xinh đẹp dễ nhận ra.

Thành Diễm được thừa hưởng phần lớn ký ức của nguyên chủ, cậu biết thiếu niên này là một tân binh sáng giá cùng công ty với cậu, đã gia nhập Kim Tinh sớm hơn cậu hai năm, đã được công ty đánh giá cao.

Chu Vân Ảnh.

“Em không sao, cám ơn anh Vân Ảnh quan tâm.” Cậu mỉm cười, cảm ơn lòng tốt của thiếu niên này.

Chu Vân Ảnh không để ý đến chuyên viên trang điểm đang đánh phấn cho mình, vội vàng đứng dậy, đánh giá Thành Diễm từ trên xuống dưới: “Em không sao thì tốt quá rồi, mấy ngày nay anh muốn gặp em, nhưng tổ chương trình diễn tập, căn bản không thả người."

Giọng nói của Chu Vân Ảnh khá lớn, sớm đã kinh động một đám thiếu niên trong phòng trang điểm, rất nhiều cặp mắt đều đang nhìn sang.

Có tò mò, có khinh bỉ, nhiều hơn là kinh ngạc.

Ai cũng đều nhận ra rằng giọng nói của Thành Diễm rất khàn vô cùng khó nghe, cậu được đưa vào top 20 như một trò đùa, nhưng đã khiến rất nhiều thí sinh tài năng coi thường, bây giờ đã như vậy rồi, còn vác mặt lên sân khấu?

Bên cạnh, chuyên gia trang điểm bị cắt ngang không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc còn muốn ôn chuyện tới bao giờ, sắp phải lên sân khấu rồi!"

Khi nhìn thấy Thành Diễm, anh ta cau mày, duỗi tay ấn cậu xuống ghế: "Nào, để anh trang điểm cho em trước."

Tất cả thiếu niên lè lưỡi lần lượt ngồi xuống, Chu Vân Ảnh cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thành Diễm, ngoan ngoãn để một nữ chuyên viên tiếp tục trang điểm cho mình.

“Buổi sáng, anh nghe anh Hồ nói, xin rút lui thay em, anh đang thấy đáng tiếc cho em.” Anh nhỏ giọng nói, nhìn Thành Diễm trong gương, “Em sao vậy?…”

Trong chiếc gương trang điểm, chuyên gia trang điểm đang cầm một bảng màu mắt, nhìn xung quanh, chọn một màu vàng nâu đậm rất đậm, quệt lên mí mắt của Thành Diễm.

Nhưng vừa lau xong, tay của anh ta đột nhiên bị Thành Diễm nắm lấy.

Cổ tay của thiếu niên mảnh khảnh, không dùng nhiều sức nhưng rất kiên quyết.

Đôi mắt sáng ngời nhìn vào gương, bắt gặp ánh mắt của chuyên gia trang điểm. Cậu khàn giọng nói từng chữ một: "Anh Jimmy, em không muốn trang điểm như vậy."

Trong phòng trang điểm đột nhiên im lặng.

Khuôn mặt của chuyên gia trang điểm tên Jimmy bỗng trở nên u ám.

Anh ta nheo mắt cười lạnh: "Ôi chao, đây là ngôi sao lớn nào vậy? Tôi là chuyên viên trang điểm được chỉ định trên sân khấu. Tất cả cách trang điểm đều được sắp xếp một cách thống nhất, phải chú ý hiệu quả tổng thể của sân khấu. Cậu có hiểu không?"

Nước miếng của anh ta sắp phun lên tấm gương trước mặt Thành Diễm: "Không muốn ư? Cậu còn muốn chỉ định không? Cả phòng này, cậu nhìn xem, có bao nhiêu người dám nói là chỉ định! Tuổi còn trẻ, không có mệnh của ngôi sao lớn, nhưng lại tâm thái của ngôi sao lớn sao? !"

Thành Diễm bình tĩnh nhìn anh ta, không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại càng trở lên lạnh lùng.

Không đúng, trong trí nhớ của thân thể này, tất cả những kiểu trang điểm quái đản giống chú hề của cậu đều do chính tay chuyên gia trang điểm tên Jimmy này thực hiện, nhất định có vấn đề gì đó!

Thành Diễm ban đầu tính tình nhát gan, căn bản không dám chất vấn, huống hồ là thách thức uy quyền chuyên viên trang điểm của đài truyền hình, cứ như vậy, cậu ta bị bôi phấn trang điểm đậm suốt năm kỳ.

Nếu như nói, hát nhảy kém cỏi là bởi vì nguyên chủ bất tài, như vậy, cách trang điểm ác ý rõ ràng như này, làm sao có thể bình thường?

Quan trọng nhất, không ai trong số các thí sinh khác bị đối xử như thế này!

"Anh Jimmy, tôi không kén chọn những thứ này." Cậu không khiêm tốn cũng không hống hách, đôi mắt không hề nao núng. "Con trai, trang điểm hay không cũng không quan trọng, nếu vội thì cứ để các anh em khác làm trước đi."

Cậu cúi đầu, hàng mi dày như hai chiếc quạt nhỏ phút chốc che đi sóng mắt sắc lạnh.

"Em để mặt mộc lên sân khấu, cảm ơn."