Nhanh nhẹn gom lại thù lao và thông tin của mấy cái Goblin nhiệm vụ. Trong đầu thầm tính toán lát nữa đi đâu ăn một bữa. Nghĩ tới những cái kia thơm phức ma thú thịt, vừa ngon lại vừa có thể tăng cao thực lực.
Ngươi nói chỉ số thân thể của Alan đã đến cực hạn? Ma thú bổ sung năng lượng tốt hơn bình thường thịt nhiều, đặc biệt là gia tốc hồi phục ma lực, thể lực.
Hơn nữa hắn có tiền, tùy hứng muốn ăn ngon không được sao? Alan trong nội tâm cũng có chút mong đợi nho nhỏ. Thịt ngon rượu ngon đối với "Hiện tại" hắn mà nói cũng xem như số ít việc vui trên cái thế giới này.
Alan xoay người rời khỏi, trên đường như vô lý lướt qua mấy cái chỗ mạo hiểm giả đang tụ tập.
Có ngưỡng mộ, có ghen tị, số ít còn lại là hờ hững, nhưng phần lớn mạo hiểm gia, đặc biệt là đám đàn ông đều né tránh ra ánh mắt. Cũng không phải xấu hổ hay gì.
"Đây quả thực là bị hắn đánh sợ! "
Lúc trước khi chưa có danh hiệu 《Black Fang》, vì hắn tấn cấp quá nhanh, nhận tí ghen ghét cũng coi như nhân chi thường tình.
Châm chọc sau lưng bảo hắn dùng khuôn mặt nịnh hót những nữ tiếp tân không nói, nhiều tên mạo hiểm giả nóng tính còn cùng hắn kiếm chuyện ép buộc tổ đội, hay dứt khoát đòi hắn nhường lại nhiệm vụ.
Ma sát ở giữa mạo hiểm giả vì nhiệm vụ mới là trạng thái bình thường. Ai cũng phải kiếm cơm ăn sao? Nhiệm vụ ngon lành cũng chỉ có bấy nhiêu đó.
Mạo hiểm giả loại người gì cũng có, long xà hỗn tạp, thông qua xét duyệt lên cấp thì phần lớn không tới nỗi là bại hoại nhưng cũng là tục nhân một đám. Nóng tính người không phải là ít.
Không phải ai cũng như Goblin Slayer chịu thương chịu khó, quanh năm suốt tháng đi gϊếŧ Goblin để mỗi lần chỉ nhận lẻ tẻ mấy đồng bạc, hơn nữa bị khinh bỉ cũng không phản ứng. Alan cũng không nhịn được khen hắn một câu "Lão người tốt."
Hơn thế nữa, kết nhóm đi chinh phạt kiểu gì cũng phải chia nhỏ thù lao và chiến công.
Alan mình có đủ thực lực, thân còn mang một cái tiện lợi không gian trữ vật.
"Thế nên, một mình ăn hết không thơm sao? mang thêm một đám kéo chân sau để làm gì. "
Nhờ đó mà thời gian qua hắn tích lũy được một khoản cũng được xem là to lớn tài phú. Ma thú thịt ăn như cơm bữa, chính vì vậy mới khiến chỉ số thể chất nhanh như vậy lên tới cực hạn.
Alan thật ra cũng không quá để ý việc bị khıêυ khí©h, nhưng một việc làm hắn cực kỳ không nhịn được là còn bị gán cho mấy cái biệt danh mang tính châm chọc như【Goblins khắc tinh】, 【Goblins thẩm phán giả】... Khi có người thấy hắn làm thịt nhiều như vậy Goblin.
Cho nên sau đó, hắn đành phải bất đắt dĩ dành chút thời gian vốn đã ít ỏi, lần lượt cùng mấy tên gia hỏa nhảy nhót nhiều nhất trò chuyện một chút "nhân sinh lý tưởng", nói cho bọn hắn biết bản thân quả đấm có bao nhiêu trọng lượng, nhân tiện bóp tắt mấy cái biệt danh khó nghe từ trong trứng nước.
Tiếp đó, Trời yên sóng lặng...
----------
Sáng sớm hôm sau, một căn nhà nhỏ ngay phía ngoài thành Bedford.
Tại sao lại ở ngoài thành? Căn nhà này là Alan mua lại từ một lão mạo hiểm giả để tiện cho việc huấn luyện, hoàn cảnh yên tĩnh không nói, bênh cạnh còn có một dòng suối nhỏ, cảnh vật xinh đẹp gần với tự nhiên cũng rất làm người ưa thích.
Có người thắc mắc Alan hắn tại sao không sợ trộm cướp, toàn bộ tài phú hắn để ở bên trong tinh thần không gian a. Hơn nữa, thế giới này có một thứ còn ngưu hơn cả máy chống trộm, đó là ma pháp bẫy rập.
Sét đánh, hỏa thiêu, ngủ ma pháp, thạch đầu, thậm chí ác tâm như độc khí và đầm lầy. Kẻ nào nổi máu tham thì xem như phải xui xẻo.
Nhưng thực đáng tiếc, hầu như không có ai biết hắn ở tại cái chỗ này. Ai lại nghĩ tới một mạo hiểm gia có tiền như 《Black Fang》lại đi ở ngoài thành cơ chứ.
Alan hằng ngày dậy cũng từ rất sớm để luyện tập. Kiếm thuật tuy đã không thể lên cấp, nhưng còn rất nhiều thứ có thể tăng cường hắn thực lực.
Cao cấp minh tưởng, Ma lực khống chế, bộ pháp kỹ xảo, ma pháp ngâm xướng, thậm chí đơn giản như động tác rút kiếm Alan cũng cực kỳ xem trọng. Hắn còn nhiều lần ban bố nhiệm vụ nhờ cái khác mạo hiểm giả chỉ dạy hắn chuyên nghiệp kỹ xảo.
"Gặp qua không quên được" đến từ hệ thống chức năng, thêm số liệu hóa nên hắn học tập mấy cái kỹ xảo rất nhanh là có thể nhập môn, đồng thời cố hóa thành kỹ năng.
"Thật là sảng khoái!." Mồ hôi tuôn rơi nhưng không ngăn trở được trong lòng vui thích.
×
— QUẢNG CÁO —
Trở lên mạnh mẽ cái cảm giác này, chỉ có đích thân thể nghiệm mới biết được lực hấp dẫn của nó.
Dù cho hôm nay có là ngày rất quan trọng và ý nghĩa đối với hầu hết các mạo hiểm giả, Alan hoàn toàn không có từ bỏ thói quen ý nghĩ.
"Một cái hư danh mạo hiểm giả cấp Silver mà thôi!" Hắn lý tưởng còn là tiến hóa thành thần, mở cái thật lớn hậu cung đâu.
...
Mạo hiểm giả hiệp hội,
Alan thong thả bước vào. Trên người hắn giờ cực kỳ sạch sẽ, sau khi tắm rửa thì hoàn toàn không có một dấu vết mồ hôi từ luyện tập để lại.
Hắn nghĩ lúc này cũng chỉ là trải qua một chút quen thuộc câu hỏi và thủ tục. Nội tâm rất ổn.
Không cần người chỉ dẫn, Alan tự động đi tới một căn phòng trên lầu 2. Các nữ nhân viên tiếp tân gặp hắn còn thiện ý nở nụ cười.
Nga, đối với mấy nữ hài tử hắn luôn là đối xử có một tay, tất nhiên phải khác với mấy tên đàn ông mạo hiểm giả đầu toàn gân chỉ có thể bằng nắm đấm nói chuyện.
Gõ gõ nhẹ cửa phòng, Alan kiên nhẫn mà chờ đợi.
"Mời vào."
Một giọng nữ trầm ổn vang lên. Lên tiếng tuy không phải là hắn quen thuộc Aubrey nhưng hắn cũng biết đây là của ai.
Sau cánh cửa đập vào mắt là một nữ sĩ tuổi đã qua trung niên, mái tóc màu nâu đỏ nhưng phân nửa đã chuyển bạc, trên khuôn mặt còn loáng thoáng có vài nếp nhăn.
Nàng mang một cặp kính gọng bạc trông đầy vẻ trí thức, quần áo gọn gàng, mặc một bộ bình thường nhân viên công phục, nhưng khác biệt là thắt nơ trên cổ còn óng ánh một cái hiếm thấy màu lam Sapphire bảo thạch, tượng trưng cho xuất thân cao quý.
Nhìn thoáng qua nét mặt của nàng ai cũng có thể đoán được lúc trẻ tuổi cũng là một mỹ nhân hiếm có. Đây là Ella, một vị nữ tư tế thuộc Tối Cao Thần Giáo Hội.
Thế giới này Tối Cao Thần (Supreme God) cai quản thế gian lý lẽ, phân chia thiện ác nhị nguyên luận, cho lên còn được biết đến với cái tên là Pháp luật chi thần (God of Law). Nếu đem vào chủ thế giới, cũng phải tính là đỉnh điểm nhất Thần Minh.
"Thế giới này quả thực thực lực trần nhà cao ngất ngưởng, trong khi tầng chót... " Thôi không nói cũng được.
Ngoại trừ Dũng Giả, Chân chính thực lực sánh ngang với một 【Hắc Thiết Nhân Loại】cực hạn như Alan trong nhân loại tìm mòn con mắt trước giờ gặp được cũng chỉ vài cái.
Chỗ chủ thế giới Halminton vương quốc nơi Alan ở chỉ có thể tính là một tiểu quốc phía đông Europia đại lục. Tuy nhiên, hắn cũng còn nghe qua từng có cung đình ma pháp sư trong chiến tranh thả một cái cấm chú đoàn diệt cả ngàn quân đội thú nhân.
Ngược lại, ma pháp sư nơi đây tổng thể ma lực ít tới thương cảm. Cao cấp nhất Rank Silver ma pháp sư hắn gặp qua, thậm chí tổng số ma lực còn kém hắn cái này cận chiến, thả chừng 10 cái ma pháp đốt một tòa nhà là tịt ngòi.
Alan một lần nữa mặc niệm cho cái thế giới này nhân loại. Tới giờ còn chưa bị đám ma thần tạo ra cường đại ma vật chơi chết, nói tới còn phải nhờ bên Chính Thần ngăn được. Tuy hắn đối với 2 bên đều không có tí nào hảo cảm.
...
Ella ngoài phụ trách văn thư công tác, đồng thời là một trong những người chuyên phụ trách xét duyệt tấn cấp thuộc mạo hiểm giả hiệp hội tại Bedford thành.
Alan thầm nghĩ không chỉ một lần cái phước lành "dò xét nói dối" này thật hữu dụng, hắn cũng rất muốn có được một kỹ năng như vậy, dùng trong quản lý lãnh địa ở chủ thế giới Europia đại lục thì vô cùng tiện lợi.
Một thân ảnh quen thuộc lúc này cũng từ phòng trong đi tới, trên tay còn cầm một xấp tài liệu và bút lông. Aubrey đưa cho Alan một cái quen thuộc mỉm cười và lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế ở giữa bàn.
"Như vậy, mạo hiểm giả Alan, xin cho phép ta bắt đầu đặt câu hỏi." Aubrey hiếm thấy lấy giọng chính thức nói chuyện.
---
×
— QUẢNG CÁO —
Vào ngày ..., ngươi từng thảo phạt một chỉ Giant Worm ở tại ...
...
...
Vào ngày ..., ngươi từng thảo phạt một chỉ biến dị Harpy cao cấp ma vật tại ngoại ô thành Belford.
---
"Thế nên, Mạo hiểm giả Alan Lawrence, ngươi thực sự là chỉ bằng vào bản thân mình hoàn thành tất cả các ủy thác trên sao?" Aubrey hỏi với giọng nghiêm túc.
"Đúng vậy!" Alan không chút do dự đáp lại. Thanh âm nhẹ nhàng mà hữu lực.
"Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, ngươi có từng vi phạm luật lệ nào của mạo hiểm giả công hội, cũng như của vương quốc?"
"Không có!" Alan trả lời càng thêm dứt khoát.
Hắn chinh phạt ma vật luôn một thân một mình, hố đồng đội hay làm hại người khác cái gì hoàn toàn là không thể xảy ra.
Tuy nhiều lần động tĩnh cũng hơi lớn một chút, cháy vài cánh rừng, nổ rớt vài tòa núi nhỏ, ... nhưng thế giới này không có cái gì quy định bảo vệ môi trường.
Aubrey len lén nhìn sang bên cạnh nữ tư tế Ella, liền trông thấy nàng khẽ gật đầu, trên khuôn mặt thường nghiêm túc cũng hiện ra chút ý cười.
...
"Như vậy, Mạo hiểm giả Alan Lawrence. Chúc mừng ngươi tấn cấp tới Rank 3 Silver cấp mạo hiểm giả!"
"Nguyện chư thần phù hộ cho ngươi may mắn!"
Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng Aubrey cũng vì Alan thăng cấp mà cảm thấy vui mừng.
----------
*Tác giả đôi lời:
Trước giờ ta đọc qua truyện convert lẫn truyện dịch không có 1000 cũng phải 700, 800 từ cái hồi mà Bàn Long, Tru Tiên, Đấu Phá còn mới nổi. Tất nhiên không phải là tất cả đều đọc đầy đủ một bộ. Truyện nào không hợp đọc chục chương, thậm chí trăm chương đầu là bỏ. Có khi đọc tới gần cuối thấy lão tác giả hố quá nhiều cũng bỏ. Hoàn toàn đọc trọn bộ tính ra cũng chỉ khoảng 70 cuốn.
Vậy nên văn phong (cách hành văn) của ta bị ảnh hưởng rất nặng kiểu tác giả Trung Quốc dùng câu từ.
Ví dụ như tỷ tỷ (chị gái), muội muội (em gái), sư phó (thầy) , bút ký(cuốn sổ), không gian trữ vật (không gian đựng đồ), hố(cạm bẫy), mạo hiểm giả(người mạo hiểm, advanturer). Và một số từ nghĩa mượn khó giải thích như tiết tháo (...), thần mã (viết tắt tm, chửi thề giống với dm trong tiếng việt).
Nhật bản thỉnh thoảng cũng có, như lập flag(cắm cờ), imouto (em gái) , galgame...
Không thể phủ nhận, Từ ngữ Việt Nam thực chất có nhiều là mượn từ nền văn hóa Trung Hoa. Nhưng điều này cũng làm cho ngôn ngữ Việt trở nên nhiều phong phú. Sách ngữ văn cấp 2, hay cấp 3 gì đó, ta còn nhớ là từng có bài học về từ mượn, từ thuần việt.
Kéo quá xa, thực chất (thật ra) ý ta muốn nói là ta sẽ cố hết sức để thuần những từ ngữ mượn của văn phong, à không là cách hành văn bên Trung Quốc thành tiếng Việt. Nhưng thói quen thì rất khó sửa, bạn đọc nào không quen thì xin cho chút tha thứ.
Hơn nữa, nhiều khi sẽ giữ nguyên vì để cho câu chữ âm tiết đọc thêm mượt mà. Ví dụ như "Tử Vong Bút Ký", nghe nó hay hơn là "Cuốn sổ của cái chết", rồi "tiểu đệ đệ" thay cho "Cậu em trai nhỏ", "Mỹ nữ" Thay cho "Cô gái đẹp", "Tự do chi dực" thay cho "Đôi cánh tự do" Chẳng hạn. Nghe có vẻ hay hơn nhiều phải không nào? Ta cảm thấy những cụm từ như vậy là chuyên dành riêng cho việc viết văn.