Nó sau khi rời khỏi công viên, thật chẳng biết nên đi đâu, về biệt thự nó sợ sẽ gặp hắn, về Lâu đài lại chẳng biết nên nói với mẹ thế nào, người đời thường nói nhà giàu rất sung sướиɠ, vậy họ đã thử cuộc sống của nó chưa? Nhà giàu là tất cả sao? Nhà giàu có thể mua được tình yêu à? Nhà giàu sẽ được sống cuộc sống vui vẻ không âu không lo không phiền muộn? Vậy sao nhà nó giàu, à không, không thể nói là nhà nó giàu mà là rất rất giàu có, vậy sao nó vẫn đau, vẫn sầu, vẫn phiền muộn? Ai nói cho nó nghe đi, nó nên làm gì bây giờ?
Đi được một lúc, không, phải nói là nó đã đi rất lâu đến độ mặt trời đã ở trên đỉnh, đôi chân cứ thế mà bước tiếp, nhưng phương hướng thì thật là chẳng thể xác định được, đôi chân nó đã mỏi nhừ, nhưng chẳng biết sao, nó vẫn từng bước từng bước cứ đi mãi, đi mãi không biết kết thúc
_Em không đau sao? – Chàng Ma bỗng nhiên xuất hiện với nụ cười nhưng lại là nụ cười xót xa
_Lại là anh? Không đau – Nó khẽ lắc đầu
_Em không đau nhưng Tôi đau – Chàng Ma nhăn mặt trước câu trả lời của nó khẽ nói tiếp – Muốn làm gì, tôi làm giúp em
_Thật? – Nó khẽ hỏi lại như tìm lấy sự chắc chắn
_Nói? – Chàng Ma hơi bực nha, dám nghĩ anh nói dối sao?
_Cho tôi một nơi ở nào đó mà không ai biết cả, cho tôi ở vài ngày thôi – Nó khẽ nói, nó muốn trốn đi, trốn đi để tìm được sự yên tĩnh, nó muốn suy nghĩ thấu đáo mọi thứ lại lần nữa và nó cũng không muốn sau này mìnu phải hối hận
_Chuyện nhỏ, đi nào – Chàng Ma nắm tay nó, cười một cái, cả hai cùng biến mất, chỉ chừa lại không khí
~Tại Biệt Thự~
_Alo? Hồng Anh hả? Tuyết Nhi có ở chỗ bà không? – Hắn lo lắng hỏi
_Không có, có gì sao? – Hồng Anh cũng lo lắng không kém
_Bà hỏi mấy người kia xem Nhi có chỗ mấy người đó không, sẵn đến nhà tôi với Tuyết Nhi ở hiện tại nha, giúp tôi với – Hắn đang như ngồi trong lửa
_Được – Hồng Anh nói xong thì cúp điện thoại liên lạc cho những người khác
_Tìm Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi chủ bang Snow ngay cho tôi, NHANH – Hắn nói như hét vào điện thoại
_Dạ Đại ca – Đàn em của hắn nghe giọng hắn mà khẽ sợ hãi nghĩ "Chủ Snow sao? Thật không tầm thường, đây có lẽ là người yêu của chủ bang, cô gái này thật không dám đυ.ng đến"
_Nhi à, thật sự mọi chuyện không như em nghĩ đâu mà – Hắn cúp điện thoại xong thì vò đầu nói
_Nhi sao rồi – Cả bọn vừa đến biệt thự thì liền hỏi
_Cô ấy trốn đi đâu rồi – Hắn đau khổ nói
_Vì sao? – Thiên Kim khó hiểu hoi
_Cô ấy có chuyện hiểu lầm tôi thôi – Hắn đau lòng nói
_Hay lại anh làm chuyện xằng bậy nên chị tôi mới bỏ đi như thế – Băng Nghi chề môi nói nhỏ, nhưng câu nói đó lại lọt vào tai hắn
_Ý em là sao? Em biết cô ấy đi đâu sao? – Hắn như bắt được vàng nhanh chóng hỏi
_Vậy thì không, tôi chỉ là nghĩ chị tôi yêu anh như vậy, có lẽ do anh làm việc gì đó bậy bạ mà rất lớn nên chị tôi mới bỏ đi như thế – Băng Nghi biết mình nói lố thì vội lấp liếʍ
_Ra là vậy – Hắn xụ mặt xuống