Chương 1: Phía trên Thần Đàn

Tháng tư Đế Đô hoa hòe rực rỡ, cây sơn trà bị những chùm quả sai trĩu uốn cong.

Mấy ngày nay nhiệt độ trong không khí hơi giảm, khi thì ấm khì thì lạnh.

"Trường Linh."

Là chị Đào chủ tiệm trái cây, chị ấy đứng ở cửa tiệm vẫy tay với Ôn Trường Linh.

"Qua đây ăn quả sơn trà."

Đang là mùa quả sơn trà nên buổi sáng chị Đào đã hái được một sọt.

Ôn Trường Linh từ đối diện đi tới bước vào trong cửa hàng hoa quả.

Cô làm việc ở khu chăm sóc cuối đời, ngày bình thường thường xuyên đi sớm về trễ, ngày đêm đảo lộn. Cô cũng không thích tiếp xúc với người khác, cô chuyển đến phố Hà Đường được hơn nửa năm, mà mới chỉ hơi quen biết một chút với chị Đào chủ tiệm trái cây. Nguyên nhân cũng bởi vì tháng trước con trai chị Đào sốt cao, đúng lúc Ôn Trường Linh trực ban ở bệnh viện nên đã giúp đỡ chị ấy, sau này mới quen nhau. Chị Đào là người tốt, nghĩ rằng Ôn Trường Linh đã giúp mình nên có món gì ăn ngon đều gọi cô sang.

Phố Hà Đường là một con phố cũ đang đợi phá dỡ, đường ở đây rất hẹp, cơ sở vật chất cũng đã rất lâu năm. Người của chính quyền đã đến đây xem xét rất nhiều lần, lần nào đến cũng đều nói phải phá dỡ, nhưng đều không giải quyết được gì. Cô nghe hàng xóm quanh đây nói, phố Hà Đường có rất nhiều nhà nhà cổ và những con hẻm cũ, phần lớn là người địa phương sinh sống và vẫn còn nhiều nhà cổ có sân trước sân sau kiểu tứ hợp viện, người bình thường không phá dỡ nổi.

Ôn Trường Linh ngồi trên ghế nhỏ ở cửa ra vào gọt vỏ sơn trà, nắng chiều rơi trên mặt cô, gió thổi lên làn tóc bên tai trái lộ ra một chiếc máy trợ thính bằng chất liệu trong suốt, là kiểu đeo sau tai, nhưng thường bị tóc che đi nên không thể nhìn thấy được.

"Em nhìn cái gì đấy?" Chị Đào hỏi.

Ôn Trường Linh ngẩng đầu nhìn hiệu cầm đồ mới mở ở đối diện, Cầm đồ Như Ý.

Chị Đào nói: "Cái hiệu cầm đồ này đã khai trương được hơn nửa tháng rồi mà vẫn không thấy một mống khách nào, khả năng cao là người có tiền mở chơi chơi thôi, không có dáng vẻ của người làm ăn kinh doanh. Khai trương lâu như vậy mà chị vẫn chưa thấy ông chủ lộ mặt lần nào."

Đầu năm nay, hiệu cầm đồ đã rất hiếm gặp.

Ôn Trường Linh cũng chưa từng gặp ông chủ của hiệu cầm đồ này lần nào. Đối với vị ông chủ không lộ mặt này, cô chỉ có một ấn tượng duy nhất: Buôn bán không tốt, không tích cực mở tiệm.

Cô đỡ mắt kính dày cộp trên sống mũi lên rồi vuốt tóc hai cái, để tóc mái ở hai bên trán che đi một nửa khuôn mặt.

Đã ăn xong sơn trà, cô đứng dậy về nhà.

Căn nhà cô thuê nằm ngay bên cạnh hiệu cầm đồ Như Ý, chủ nhà là một bà cụ sống một mình. Bà họ Chu, năm trước bạn già đã qua đời và chỉ có một đứa con gái đang đi làm ở ngân hàng.

Con gái của bà Chu đã ly hôn, thỉnh thoảng sẽ đưa đứa nhỏ tới ở cùng bà ngoại vài ngày. Căn nhà có hai lối vào và hai lối ra, năm trước vừa được sửa sang lại. Bà Chu sống ở phía trước, mở một cửa hàng đồng hồ ở đó, bà ấy cũng mở một cánh cửa nhỏ ở bên phải mặt tiền cửa hàng. Còn Ôn Trường Linh thì sống ở phía sau, có lối đi nhỏ dẫn thẳng tới sân sau. Bà Chu đã lớn tuổi nên đi đứng không tiện, không cúi người được, nên sân sau đều do Ôn Trường Linh xử lý. Cô trồng rau, còn cắm một gốc câu vẫn, cô còn tưởng nó sẽ không sống nổi nhưng không ngờ lại phát triển tốt như vậy, dây leo tươi tốt đã bò lên cây hoa quế, còn vượt qua bức tường, bò sang sân nhà sát vách.

Sát vách chính là hiệu cầm đồ Như Ý.

Cô nghe bà Chu nói, ông chủ hiệu cầm đồ đã mua căn nhà sát vách với giá gấp ba lần thị trường. Chị Đào tiệm trái cây đoán không sai, ông chủ này là người có tiền, khó trách lại không tích cực làm ăn.

Đúng rồi, câu vẫn còn một cái tên khác, đó là đoạn trường thảo.

Toàn thân đoạn trường thảo có độc, nhất là lá non, là kịch độc.

****

Nơi Ôn Trường Linh làm việc là bệnh viện Đế Hoành, phòng của cô thuộc khoa Ung Thư, khu chăm sóc của khoa Ung Thư cũng chính là khu chăm sóc cuối đời mà mọi người thường nói.

Bệnh nhân chuyển đến khu chăm sóc cuối đời đều là những người có tên trong sổ Diêm Vương, đã giẫm một chân vào trong quan tài, việc trị liệu cơ bản đã vô dụng, phương hướng chủ yếu là giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân.

Ông cụ Cốc là Thái Đấu* của giới văn học, ông bị ung thư phổi và đã ở trong phòng chăm sóc hơn một tháng. Hai ngày nay, trạng thái của ông cụ Cốc cũng không tệ lắm, nhưng lại là hồi quang phản chiếu, chắc chỉ cầm cự được thêm hai ngày. Ông cụ muốn về nhà, trưởng khoa Vạn đã đồng ý và sẽ để hai bác sĩ, hai y tá đi cùng.

*Thái Đấu: Người có thành tích xuất sắc và được mọi người kính trọng.

Ôn Trường Linh chính là một trong số đó.

Khi xe của bệnh viện vừa tới bên ngoài nhà họ Cốc, bác sĩ Kiều đi cùng liền dặn dò: "Vào trong đó không được nhìn đông nhìn tây, lấy được đồ rồi thì phải đuổi theo ngay."

Nhà họ Cốc không phải một gia đình bình thường, một gia đình như vậy sẽ có rất nhiều quy tắc.

Bác sĩ Kiều và bác sĩ Chung đẩy ông cụ Cốc đi vào trước, còn Ôn Trường Linh và đồng nghiệp Giai Tuệ cầm hòm thuốc theo ở phía sau. Bầu trời dần ảm đạm, mưa phùn rả rích, cũng may mà trên xe có sẵn dù.

"Cơn mưa này đến kiểu gì vậy, lúc buổi sáng còn nắng to mà."

Tháng tư ở Đế Đô chính là như vậy, chợt nắng chợt mưa, thay đổi rất thất thường.

Sau khi bước vào cổng lớn nhà họ Cố, thứ đập vào mắt đầu tiên là hòn non bộ nước chảy róc rách và hồ sen cá chép. Đây là lần đầu tiên Giai Tuệ tới một nơi như vậy, cô ấy không nhịn được nhìn bốn phía xung quanh, bước chân cũng không khỏi vô thức chậm lại.

"Ngôi nhà này thật tráng lệ."

Đương nhiên là tráng lệ rồi.

Hoa Gian Đường là khu bất động sản đắt đỏ nhất Đế Đô, bên trong chỉ có mười chín biệt thự nhà vườn, mỗi biệt thự đều có một khu vườn rộng ba mẫu. Khu biệt thự này tọa lạc tại nơi trung tâm nhất của Đế Đô, phía sau là hồ nước ngọt lớn nhất trong nước, hồ Lạc Diệp, ở nơi đây có thể tận hưởng vẻ đẹp sông núi nơi phố xá sầm uất.

Nơi này không phải chỉ có tiền là có thể mua được.

Đi qua hành lang dài đến tiền sảnh, trong lương đình ngũ giác ở phía Tây có người đang nói chuyện, người có vẻ lớn tuổi kia là quản lý kiêm quản gia của nhà họ Cốc, quản lý Minh. Ngoài ra còn có hai người trẻ tuổi là thợ làm vườn Tiểu Doãn, Tiểu Hạ.

Quản lý Minh mặc đồng phục của nhà họ Cốc, váy ngang gối, tóc búi thấp, vừa cứng nhắc lại vừa nghiêm khắc: "Khách đã tới sảnh, cô không đi chiêu đãi mà còn ở lại chỗ này làm cái gì?"

Tiểu Doãn là cấp dưới nên có chút vâng vâng dạ dạ: "Tôi thấy sắp mưa nên tới chuẩn bị dù cho khách."

Quản lý Minh nhìn chằm chằm mặt cô ta: "Cô trang điểm à?"

Tiểu Doãn lập tức cúi đầu: "Tôi không có."

Nhà họ Cốc có người chuyên phụ trách đưa đón và người chiêu đãi khách tới, loại chuyện như đưa dù này không tới phiên thợ làm vườn, quản lý Minh cũng không muốn nghe Tiểu Doãn giảo biện nữa, lập tức hạ mệnh lệnh: "Mau đi rửa mặt sạch sẽ."

"Tôi đã nói là không trang điểm mà."

Tiểu Hạ đang xem kịch ở bên cạnh xen vào một câu: "Lông mày, môi son không sót cái nào, thế này mà bảo không trang điểm?"

Quản lý Minh đã mất đi kiên nhẫn: "Đi rửa ngay, nếu bị bà chủ nhìn thấy thì ngày mai cô sẽ phải từ chức."

Nhà họ Cốc là một gia đình đặc thù, biệt thự nhà vườn lớn như thế nên cần người chăm sóc, bởi vậy đã thuê một số người có trình độ làm vườn đến.

Ông cụ Cốc cả đời cương chính, nhưng nhà họ Cốc lại sinh ra hai đứa con trai ngu ngốc háo sắc, dây dưa không rõ với người làm trong nhà là chuyện thường xảy ra. Bà chủ không còn cách nào khác nên đã quy định, phàm là nữ giới làm việc trong nhà họ Cốc thì đều không được phép trang điểm.

Quản lý Minh răn dạy: "Đây cũng không phải ngày đầu tiên cô đến nơi này làm việc, còn chưa nhớ rõ quy định sao?"

Tiểu Doãn không lên tiếng.

Giống như nhìn không quen cô ta như vậy, Tiểu Hạ ở bên bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Đó là bởi vì ngài Tạ sắp tới phải không?"

"Cô nói nhảm gì thế?"

"Tôi có nói nhảm hay không thì có trời mới biết."

Tiểu Doãn bị đâm trúng tâm tư, mặt đỏ tai đỏ.

Lúc này quản lý Minh mới hiểu ra cô gái kẻ mày đánh son này có ý định gì: "Cô đúng là dám nghĩ thật đấy."

Quản lý Minh lại nhìn cô ta từ trên xuống dưới, là một người có nhan sắc, nhưng ngài Tạ kia...

"Mau đi rửa mặt, đừng có suốt ngày nằm mơ nữa."

Ba người lần lượt rời khỏi đình nghỉ mát.

Mưa càng rơi càng nặng hạt, trong bụi mưa mịt mờ, chiếc đèn l*иg viết chữ "Cốc" treo trên mái hiên nhẹ nhàng lắc lư, tua rua dưới đèn cũng như ẩn như hiện.

Khung cảnh đẹp đến mức không thực tế, cảm giác giống như một thước phim nhựa cổ xưa.

Giai Tuệ cảm thán "Ở nơi như thế này, đổi lại là tôi, tôi cũng nằm mơ."

Bọn họ lại đi xuyên qua một hành lang khác.

"Những bức hoạ được treo trên hành lang là bút tích thật phải không, phim truyền hình cũng không dám quay như thế đâu."

Giai Tuệ là người hay chuyện, trên đường đi cái miệng líu lo không ngừng, không chỉ một lần cảm khái phong cách của ngôi nhà này rất tinh tế, mái cong vểnh lên, tường hồng ngói đen, khắp nơi đều lộ rõ một điều, đó là thẩm mĩ của chủ ngôi nhà này không tầm thường.

Lúc này, một người đi tới trước mặt cô, anh mặc một bộ vest màu đen, đi qua cửa tròn, cầm một chiếc dù màu đen, bước đi rất chậm.

Chiếc dù được hạ rất thấp nên Ôn Trường Linh không nhìn thấy mặt của anh.

Giai Tuệ bỗng nhiên im bặt, ánh mắt nhịn không được hướng về phía người đàn ông, nhìn ống quần anh bị nước mưa bắn lên ẩm ướt mà cũng không chật vật chút nào, nhìn chiếc dù che mưa có vẻ không đáng chú ý lại có giá trị không nhỏ của anh, nhìn bàn tay đeo nhẫn bạc đang cầm dù của anh, nó mảnh khảnh thon dài, là một đôi sẽ khiến cho người ta kẻ mày đánh son, mơ mộng hão huyền.

Con đường ở giữa hòn non bộ chật hẹp, hai cây dù đi không lọt, Ôn Trường Linh đang muốn tránh sang bên cạnh thì người đàn ông đã thu dù trước rồi nghiêng người rẽ sang ven đường, ưu tiên phụ nữ.

So với ngoại hình thì điều đầu tiên Ôn Trường Linh chú ý chính là màu tóc của anh ta, nó pha giữa màu trắng và màu vàng, thậm chí hơi có một chút hồng nhạt, rất táo bạo, rất không bình thường, là màu tóc mà người bình thường không thể khống chế được.

Bình thường mà nói, những người chịu chơi thế này sẽ không quá nghe lời, chí ít là không nghe lời trưởng bối. Nhưng lạ ở chỗ là vẻ ngoài của anh rất nghiêm nghị đứng đắn, không phô trương, đẹp mắt và rất có cảm giác chừng mực.

Làn da anh trắng lạnh, cô nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người anh, đôi chân thon dài xinh đẹp, viền môi rõ ràng, đồng tử cũng không phải là màu đen thuần mà hơi hơi pha chút màu hổ phách, đường nét ngũ quan rất tinh tế, chỉ là trên người lại có khí chất trái ngược với tướng mạo, so với quý tử thì càng giống lãng tử hơn.

Ôn Trường Linh và Giai Tuệ cùng lướt qua anh.

Bên kia đường, một giọng nói trẻ tuổi vang lên: "Anh Bốn, sao bây giờ anh mới đến."

"Trời mưa rất lớn nên tắc đường."

Chất giọng rất êm tai, âm sắc trầm thấp, ngữ điệu thong dong, giống như nói gì cũng đều rất ưu nhã.

"Không phải anh đi từ nhà họ Tạ tới đây sao?"

"Từ hiệu cầm đồ tới."

Họ Tạ.

Ôn Trường Linh nghĩ thầm, chắc anh chính là ngài Tạ đã hại người con gái nhà người ta mơ tưởng kia.

Cuộc trò chuyện giữa hai người dần cách xa, lúc này Giai Tuệ mới tìm về được linh hồn đã bị nam sắc câu đi, không nhìn được ngoái đầu lại, thốt lên hai chữ đánh giá: "Cực phẩm."

Ôn Trường Linh cũng nghĩ đến một câu thơ rất tục khí: Tuân tuân công tử, Sắc đẹp vô cùng, Sinh tư đã phong, Thế trụ có Kỷ..

*****

Sợ là ông cụ Cốc sẽ không qua được hai ngày này nên người nhà họ Cốc đều tới, các chi khác của nhà họ Cốc ở Bi Thành cũng đều tới, cuộc sống của người có tiền rất đặc biệt, khi khách tới sẽ có người chuyên môn châm hương.

Ôn Trường Linh đứng ở lầu hai, bị lư hương tinh xảo trên bàn ở lầu một thu hút.

"Sao hai cô lề mề thế hả?" Bác sĩ Kiều đã đợi được một lúc.

Làm sao Giai Tuệ có thể thừa nhận mình vừa bị nam sắc ngăn trở bước chân: "Ngôi nhà này quá lớn nên chúng tôi đi lòng vòng mất một lúc lâu."

"Ngài Cốc sống ở chỗ này, sau khi truyền dịch cho ông ấy thì không được đi lung tung, chỗ nghỉ ngơi tạm thời của hai cô là phòng cuối cùng hành lang."

Bác sĩ Kiều còn đang căn dặn, nói nhà họ Cốc người ta là một gia đình có quy củ, phải chú ý cái này, chú ý cái kia. Ôn Trường Linh hơi thất thần, lực chú ý của cô đều đặt trên lư hương, sau đó ngài Tạ kia đi vào.

"Để tôi."

Người vốn đang châm hương lui qua một bên.

Ngài Tạ cởϊ áσ khoác âu phục giao cho quản gia, hơi cúi người xuống châm hương. Từ góc độ của Ôn Trường Linh có thể trông thấy phần gáy trắng nõn lộ ra bên trong áo sơ mi trắng của anh.

Sau khi trải tàn hương, anh chọn lấy một nén nhang nhỏ trong hộp nhang thơm, nhẹ nhàng ngửi thử, rồi cắm vào trong lư hương, toàn bộ động tác đều vô cùng chậm rãi.

Hôm nay có rất nhiều khách tới, anh không nói chuyện với bất kỳ ai trong số họ, chỉ tập trung châm hương cho khách, ưu nhã, tự nhiên, cực kỳ giống một công tử quý tộc có học thức uyên bác, thắp hương đọc kinh của thư hương vọng tộc. Nhưng hết lần này tới lần khác, vị công tử quý tộc này lại nhuộm một quả đầu bạch kim nên có không ít ánh mắt của khách quý trong sảnh như có như không lướt qua người anh.

Trong trường hợp này, dường như màu tóc của anh có vẻ không được hoà hợp, nhưng trong làn khói lượn lờ, anh đứng ở nơi đó giống như thuộc về nơi này, nên ở nơi này. Bên trong căn phòng huyên náo, anh giống như một nét mực yên lặng trong tranh.