Chương 14: Chuyện xưa của Thịnh Hoài đại nhân

"Ngươi biết đại hội võ lâm không? Ba năm một lần..."

...

"Nhiệm vụ này ngươi không nên nhận." Thịnh Hoài không đồng ý nói

Thịnh Nam nằm trên giường nệm êm ái, hơi đổi tư thế, nhưng vẫn lười biếng, nói: "Cái gì mà nên nhận với cả không nên nhận, ai đứng đầu thì người đó lãnh, lấy thân phận của chúng ta mà nói, thì còn có lựa chọn nào khác sao?"

Thịnh Hoài trầm mặc không nói, Thịnh Nam nói rất đúng, cậu không cách nào phản bác được.

Tại ảnh vệ doanh, muốn nâng thứ hạng của mình lên, ngoại trừ cuộc luận võ 3 tháng 1 lần kia, thì chính là đi làm nhiệm vụ.

Trong ảnh vệ doanh, nhiệm vụ có thể được chia làm 3 loại: Thẻ có kí tự 'xương cá' trượng trưng cho nhiệm vụ dễ, thẻ có kí tự 'nhân' tượng trưng cho nhiệm vụ cấp trung, và thẻ có kí tự 'thiên' tượng trưng cho nhiệm vụ khó. Tích lũy được càng nhiều nhiệm vụ, thì xếp hạng cũng có thể leo lên.

Sở dĩ tất cả các nhiệm vụ đều được treo hết lên bảng nhiệm vụ là vì bất kể nó có khó khăn đến mức nào, thì không quá 3 ngày sẽ có những ảnh vệ khác lấy đi. Nhưng cái nhiệm vụ có kí tự 'thiên' này đã được treo ở Linh Phong Lâu được 5 ngày rồi — — Bởi vì nhiệm vụ yêu cầu thu thập tin tức về lâu chủ Linh Phong Lâu.

Mà chủ nhân của Linh Phong Lâu tính tình cổ quái, vô ảnh vô tung, nghe đồn là có quan hệ gì đó với Vu nữ của Vu tộc Nam Cương. Hắn không dễ dàng lộ diện, chỉ duy nhất xuất hiện trong buổi bầu chọn tiểu quan đầu bảng, nói cách khác, ảnh vệ nhận nhiệm vụ này, không chỉ phải trở thành một tiểu quan mà còn phải trở thành một tiểu quan thanh tú đứng đầu bảng.

Ảnh vệ cũng không phải mấy tên ngu ngốc, nhận nhiệm vụ này thì không biết đến bao giờ mới có thể hoàn thành. Vậy nên, mọi người đều đồng thuận bỏ qua nhiệm vụ này.

Ngay cả Thịnh Hoài cũng đang cân nhắc, không biết có nên rút lại nhiệm vụ này hay không, cố tình lại có một tên ngốc sống chết đòi nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này. Nếu là ảnh vệ khác thì Thịnh Hoài vẫn sẽ vẫy tay cho phép, nhưng cố tình lại là Thịnh Nam, người có mối quan hệ không rõ ràng với Vu tộc Nam Cương, Thịnh Hoài vô thức cho rằng hắn ta sẽ không nhận nhiệm vụ này. Cậu đã ngăn cản một hai lần rồi, nhưng Thịnh Nam vẫn lén lút tìm Vương gia nhận nhiệm vụ sau lưng cậu.

"Đêm qua rốt cuộc là chuyện gì?"

"Sau khi phóng hỏa xong thì bị người chặn lại."

Thịnh Hoài nhớ tới cái tên mà hắn nhắc tới lúc trước: "Liên Hoa?"

Thịnh Nam vui vẻ cười một tiếng: "Không, là một đám sát thủ, muốn mạng ta."

Thịnh Hoài không hiểu giữa bọn họ có thù oán sâu đậm gì, nghi hoặc hỏi: "Sao hắn lại muốn gϊếŧ ngươi?"

Thịnh Nam hơi hơi nghiêng đầu, ngón tay thon dài trắng nõn vô thức chạm vào nốt ruồi nơi khóe mắt, không rõ ràng lắm nói: "Chắc là do... ta cản đường hắn chăng? Dù sao ta cũng là một đối thủ đáng gờm tranh đoạt ngôi vị đầu bảng mà..."

Bị người người nhớ thương cái đầu còn có thể vui vẻ như vậy, lấy thanh danh tiểu quan ở bên ngoài mà tự hào, một lời không hợp thì phóng hỏa phủ tư của người ta, nói thật, Thịnh Hoài cảm thấy mình không thể hiểu được mấy hành động điên rồ này.

"Ngươi làm sao mà chạy thoát?" Cậu biết võ công của Thịnh Nam kì thật không quá cao cường, hắn là cao thủ độc dược, tinh thông y độc, Thịnh Hoài thường xuyên kéo hắn tới làm ngự y của ảnh vệ doanh.

"Chỉ là một lũ sát thủ cấp thấp." Thịnh Nam nhẹ nhàng bâng khuơ nói. Chẳng qua, tuy thủ pháp không cao siêu nhưng thân thủ lại cao siêu, nếu không gặp được... người kia, có lẽ kết cục sẽ không chỉ là bị rạch một đao lên mặt thôi đâu.

Nhưng hắn cũng không định nói những lời này với Thịnh Hoài.

Hắn thậm chí còn không thể xắp xếp người đi thủ tiêu một người nào đó, hắn ta cũng không thông minh đến thế, nếu chỉ nghĩ như vậy thì quả thực Thịnh Hoài đã tin rằng Liên Hoa bất quá chỉ là tên võ công mèo cào đố kị với Thịnh Nam, vừa đúng lúc là một tiểu quan bình thường ở Linh Phong Lâu có được cổ độc Nam Cương mà thôi.

Sau này cậu sẽ phải hối hận vì cái kết luận vội vàng hấp tấp này, đương nhiên, đây là những chuyện sau này.

Hiện tại cậu vẫn đang lo lắng cho Thịnh Nam: "Từ bỏ nhiệm vụ đấy đi, ta sẽ đi báo lại cho chủ tử." Cậu nghĩ đến những vết thương đang mưng mủ và gân xanh đang ngang dọc trên khuôn mặt Thịnh Nam, cậu vẫn cảm thấy nhiệm vụ này thật sự rất nguy hiểm.

Thịnh Nam dùng ánh mắt điên cuồng nhìn cậu, nói: "Mặc dù ta mới chỉ vào đó được 3 ngày, nhưng đã nhất thời thành danh rồi, ngươi cũng biết ta trời sinh là để ăn chén cơm này, trong 1 tháng nhất định ta có thể vượt lên đầu bảng, hiện giờ ngươi lại bảo ta từ bỏ sao?"

Thịnh Hoài im lặng không nói, cậu vẫn luôn biết Thịnh Nam hận Nam Phong Lâu thấu xương, nhưng cố tình, trên mặt vẫn treo nét mặt không để tâm.

Thịnh Nam có suy nghĩ của riêng mình, cậu cũng không thể xen vào, chỉ có thể khô khan nói: "Hành sự cẩn trọng."

Đôi mắt Thịnh Nam khẽ cong cong, không chấp nhắt, cũng không giả bộ khuyến rũ, cười rất vô tư hồn nhiên: "Ta đương nhiên biết, ngươi lo thân ngươi cho tốt, ta vẫn nhớ, hiện tại ngươi hẳn là phải ở bên cạnh chủ tử. Rời đi mà không được phép, ta xem ngươi có thể giữ cái chức này bao lâu."

Thịnh Hoài nhướn mày lạnh lùng nhìn hắn, thẳng đến khi Thịnh Nam cười không nổi nữa mới chậm rãi ung dung rời đi.

Thịnh Hoài vội sao?

Đương nhiên, không vội.

.... Không có khả năng.

4 đại ảnh vệ Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi người đều có một sở trường riêng, sở dĩ cậu có thể ngồi lên cái ghế ảnh thủ là bởi vì cậu nhận được một cái nhiệm vụ tốt — — Bảo vệ Dục Vương.

Người cũng là do Dục Vương đích thân chỉ định, cái chức mà ảnh vệ nào cũng phải đỏ mắt ghen tị, rốt cuộc thì đó cũng là một nhiệm vụ cấp bậc cao, độ nguy hiểm thì thấp, không nói đến việc này dễ, còn có thể xoát độ tồn tại trước mặt Dục Vương.

Thịnh Hoài vô cùng trân quý nhiệm vụ này, không phải bởi vì có thể lộ mặt, mà là bởi vì — — Không cần gϊếŧ người, ít nhất là không cần gϊếŧ người vô tội. Thịnh Hoài cũng không phải đao phủ, dù gϊếŧ người bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu cũng không quen.

Cậu thi triển khinh công bay nhanh về hướng Ngự Thư Phòng, đi được nửa đường đột nhiên nghĩ tới cái gì, quan sát xung quanh một chút, sau đó dừng bước chân, nhẹ nhàng điểm chân lên một chạc cây.

Thịnh Hoài không buồn ngẩng đầu lên, trực tiếp lên tiếng: "Ra đây."

— — Rất lâu sau cũng không có động tĩnh, Thịnh Hoài đang muốn ngẩng đầu thì đột nhiên có một bóng người rơi từ trên cây xuống.

Người nọ vội vội vàng vàng bò dậy, quỳ một gối xuống, hai tay run run ôm quyền hành lễ, thanh âm như mang theo sự nức nở: "Đại đại đại đại đại đại... Đại nhân...."

Thịnh Hoài: "......"

Cậu là yêu quái à? Cậu sẽ ăn thịt hắn chắc? Có vẻ như mấy ảnh vệ này cần phải rèn luyện lòng dũng cảm thêm một lần nữa.

Thịnh Hoài trầm giọng nói: "Đổi người."

Cái tên nhóc ảnh vệ kia nghe thấy giọng cậu, đến quỳ cũng quỳ không xong, còn run càng ngày càng lợi hại hơn. Thịnh Hoài mạc danh cảm thấy mình đang bắt nạt trẻ nhỏ, nhưng mà giọng cậu vốn dĩ nó là vậy, cũng không đổi lại được, Thịnh Hoài bất lực, thở dài trong lòng.

Ảnh Bát trên cây cũng thở dài, biết là lần này trốn cũng không thoát. Hắn nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, vững vàng đáp đất quỳ xuống, chắp tay ôm quyền, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, hắn mở miệng, thanh âm cũng lưu loát sắc bén: "Đại nhân, ngài có gì phân phó ạ?"

"Ảnh Bát?" Thịnh Hoài hơi cúi người nói, liền thấy ảnh vệ đang quỳ dưới đất càng cúi càng thấp hơn, "Ngươi theo dõi Tẩy Mặc, nàng có hành động gì lập tức báo lại cho ta."

Ảnh bát không quan tâm tại sao vị đại nhân này lại muốn theo dõi thị nữ của công chúa, hắn chỉ biết rằng sau này sẽ phải tiếp xúc với vị đại nhân này nhiều hơn, trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm xúc chua xót, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh đáp: "Rõ!"

Thịnh Hoài thấy thái độ của hắn bình tĩnh như vậy, thấy có chút hài lòng, gật đầu sau đó liền bay đi — Mặt trời đã treo cao, cậu cũng đã bỏ bê công việc được hơn 1 tiếng rồi, cậu thực sự rất vội.

Thấy bóng dáng cậu đã đi xa, tiểu ảnh vệ kia mới run rẩy chống tay lên thân cây đứng lên: "Cái này, là trong truyền thuyết... Vị đại nhân kia sao?" Hắn sợ tới mức tên của Thịnh Hoài cũng không dám nói ra, chỉ có thể dùng từ 'Đại nhân' để thay thế.

"Tiến bộ." Ảnh bát tùy ý phun ra một chữ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôm trái tim trong tay chậm rãi đáp đất. Thật ra, lần đầu hắn gặp Thịnh Hoài cũng không khá hơn là bao, nhưng việc này cũng không nhất thiết phải nói ra.

Tiểu ảnh vệ run run, mồ hôi thấm đẫm hắc y, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực, không khỏi tò mò: "Tiền bối, đại nhân có phải là đang sử dụng 'Phi yến điểm nước' phải không?"

Ảnh Bát gật đầu: "Khinh công thượng thừa tới mức này, trong ảnh vệ doanh của chúng ta không có người thứ hai." Giọng điệu của hắn lại tràn đầy vẻ ngưỡng mộ: "Võ công của đại nhân càng ngày càng tiến bộ."

"Võ công của đại nhân rất tốt sao?"

Ảnh Bát không hề do dự nói: "Đương nhiên. Đừng nói là chỉ ở trong vương phủ, cho dù phóng mắt ra toàn bộ giang hồ, người có võ công như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."

Ảnh Bát nhìn thấy ánh mắt hiếu học của tiểu ảnh vệ kia, hơi dừng một chút, hắng giọng, bắt đầu kể chuyện xưa: "Ngươi biết đại hội võ lâm không? Ba năm một lần, sẽ có một cuộc tỉ thí võ lâm để chọn ra Võ lâm minh chủ, đồng thời nhóm thanh thiếu niên cũng được tham gia vào Phong Vân luận võ, xếp hạng sẽ được đề trên Phong Vân bảng để mọi người trong thiên hạ bình luận."

"Lần trước võ lâm đại hội là 1 năm trước, khi đó quan hệ giữa triều đình và giang hồ đang rất căng thẳng, Vương gia đã lãnh chiếu chỉ của triều đình tham gia đại hội võ lâm, lúc ấy, một số kiếm khách trẻ tuổi bị đám kẻ xấu xúi giục rồi ăn nói lỗ mãng với vương gia. Cuối cùng, ngươi đoán xem cuối cùng đã xảy ra cái gì?"

"Xảy ra cái gì?" Tiểu ảnh vệ cổ động hỏi một câu, ảnh Bát có thể cảm nhận được hắn đã gấp không chờ nổi muốn nghe chuyện xưa nữa rồi.

Khát vọng kể chuyện bấy lâu này cuối cùng cũng được thỏa mãn, Ảnh Bát nhếch khóe môi, tiếp tục nói: "Thịnh Hoài đại nhân đứng đó, cái đám kiếm khách kia mặt đỏ gay, yên tĩnh đứng đó, lập tức im bặt, không dám hó hé gì nữa. Thịnh Hoài đại nhân đứng ra luận võ, một trận thành danh, đứng đầu Phong Vân bảng, những thanh niên anh tài tuấn kiệt gì đó cũng chẳng trụ nổi quá 5 chiêu của Thịnh Hoài đại nhân." Ảnh Bát lắc lắc lòng bàn tay.

Tiểu ảnh vệ hít một hơi sâu, trố mắt ra nhìn.

Ảnh Bát lại tiếp tục nói: "Không chỉ vậy, Thịnh Hoài đại nhân còn tham gia luận võ của Võ lâm minh chủ, đánh bại rất nhiều vị đại lão nổi danh giang hồ, tuy rằng cuối cùng chỉ kém cạnh trang chủ của Đoạn Kiếm Sơn Trang một chút, nhưng như vậy cũng là đỉnh của đỉnh rồi. Cuối cùng cái tên Diệp Đậu Hàn kia thành danh, bây giờ hắn cũng là cột trụ chốn giang hồ, thực lực cũng đứng số một số hai."

"Kể từ đó, người trong thiên hạ đều biết, Dục Vương phủ có một cao thủ tuyệt thế." Nói xong, Ảnh Bát thở dài, "Cũng nhờ phúc của Thịnh Hoài đại nhân mà 1 năm này, thích khách xuất hiện trong phủ cũng ít đi rất nhiều."

Tiểu ảnh vệ ngạc nhiên không nói nên lời, hai mắt sáng như sao, trong lòng tràn đầy hiếu kì, vừa ngưỡng mộ, cũng vừa khao khát, tràn đầy ý chí muốn hướng Thịnh Hoài học tập, trở thành người mạnh mẽ, lợi hại giống vậy.

Thịnh Hoài không biết chiến tích huy hoàng năm xưa của mình được đem ra kể chuyện phiếm, còn vì câu chuyện này mà thu thêm được một vài fanboy.

Cậu vội vàng đi ra ngoài Thư Phòng, thấy Trường Nhai vẫn đang trung thành canh giữ cửa phòng, cậu không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như dao của Trường Nhai phóng tới, trực tiếp nhảy lên cây lê già cậu thường ngồi. Dù sao, chỉ cần Dục Vương không phát hiện thì chén cơm của cậu vẫn còn nguyên, Trường Nhai thích nghĩ cậu ra sao thì nghĩ.

Nhưng sau khi cậu nhảy lên cây, cậu mới phát hiện là có ai đó đang ngồi xổm ở đây.