Chương 19: Từ hôn

Diệp Sâm lấy tay che mặt, mệt mỏi dựa trên bàn ăn, hồi lâu sau mới nói: “Cảm ơn, cậu về trước đi”.

“Vâng, tiên sinh”.

Sau khi trợ lý cuộc sống rời khỏi, căn hộ rộng lớn lại trống rỗng đến đáng sợ.

Thế giới ồn ào huyên náo bên ngoài dường như không liên quan đến anh, rất lâu rất lâu sau, có chất lỏng rơi xuống qua lòng bàn tay mảnh khảnh của Diệp Sâm.

Một giọt….hai giọt…….

Đứt quãng, kiềm chế, mạnh mẽ giữ lại, xiềng xích tra tấn.

“Không….thật ra anh đều biết…..”

Diệp Sâm nhỏ giọng lẩm nhẩm, không biết là đang nói cho ai nghe.

Sự quan tâm và hy sinh của Quý Nam Kiều đối với anh trong năm năm qua, sao anh không cảm nhận được chứ?

Trong mắt người ngoài, Quý Nam Kiều là một kẻ điên có tính kiểm soát mạnh, cái gì cũng muốn quản, nên mới ép anh đến mức ngột ngạt khó thở…..

Nhưng thực ra là anh không nỡ Quý Nam Kiều, là anh không buông bỏ được cô, là anh đã nhốt cô lại bên cạnh mình.

Cô đối tốt với anh, anh lại tự lừa dối mình không muốn nhìn không muốn nghe, anh vừa không thể rời xa cô lại không thể tha thứ cho cô, cứ như vậy nhìn cô giãy giụa đau khổ trong cái l*иg do anh tạo ra.

Sao anh lại xấu xa như vậy chứ?

Quý Nam Kiều, sao anh lại trở nên xấu xa như vậy rồi?

Xin lỗi, tình yêu của em không thể biến anh trở thành con người tốt hơn, Quý Nam Kiều, em có thể tha thứ cho anh không?

……

Ngày hôm sau, Diệp Sâm ôm quyển thực đêm xem suốt đêm đang sửa soạn lại bản thân, cất quyển thực đơn trân quý ở đầu giường, lái xe quay về nhà cũ.

Nhìn thấy Diệp Sâm đột nhiên xuất hiện, bố Diệp mẹ Diệp, cả Diệp Sở Minh đều bị dọa một trận.

Mẹ Diệp phản ứng nhanh nhất, bà nở nụ cười dịu dàng, nói: “Sao con về mà không thông báo trước một tiếng, hôm nay ở nhà ăn bữa cơm không?”

Mẹ Diệp là một mỹ nhân, cho dù là thời gian cũng không thể lấy đi sự quyến rũ của bà, mà ngược lại càng làm tăng thêm vẻ dịu dàng hấp dẫn.

Diệp Sâm bình tĩnh quan sát mẹ mình, nhàn nhạt nói: “Không, cũng không có chuyện gì quan trọng, con muốn từ hôn với Lâm Nhã”.

Bố Diệp ngạc nhiên: “Cái gì! Tao không đồng ý!”

Bố Diệp tuổi tác đã lớn nên có hơi phát tướng, khi còn trẻ lại là người ôn tồn lễ độ, lớn tuổi rồi càng có khí phách thế gia, dáng vẻ tức giận như vậy thật sự rất dọa người.

Đáng tiếc Diệp Sâm chỉ coi ông như con hổ giấy, đến nhìn cũng không thèm nhìn.

Bố Diệp thấy thái độ của con trai như vậy thì cực kỳ tức giận, nhưng bố Diệp không có tài năng trong lĩnh vực kinh doanh, chuyện làm ăn trong nhà trước nay ông đều không quan tâm, trước kia là Diệp lão gia phụ trách, bây giờ là Diệp Sâm.

Số mệnh của bố Diệp rất tốt, khi trẻ thì dựa vào bố, già rồi thì dựa vào con, cả đời suôn sẻ, bình an như ý.

Em trai của Diệp Sâm – Diệp Sở Minh rất giống bố Diệp, bất luận là sở thích hay tính cách, vậy nên từ nhỏ bố Diệp đã vô cùng thiên vị gã.

Trước kia Diệp Sâm rất hận rất căm phẫn họ, nhưng bây giờ anh không để ý nữa.

Anh chầm chậm bước đi dưới ánh nhìn của mấy người họ, thái độ ung dung, hơi thở bình tĩnh, trong ánh mắt hiện lên một tia xa cách và lạnh lùng.

Anh hỏi Diệp Sở Minh: “Ông nội có ở sân sau không?”

Khí chất của Diệp Sâm và Diệp Sở Minh hoàn toàn trái ngược, nếu nói Diệp Sâm là một khóm trúc xanh quật cường, thì Diệp Sở Minh một đóa hoa lan cao quý, gã bình tĩnh quan sát anh trai mình, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu.

Diệp Sâm cảm ơn, cất bước đi ra sâu sau, đúng lúc Diệp lão gia đang luyện Thái Cực Quyền, Diệp Sâm không làm phiền, yên lặng đợi Diệp lão gia luyện xong mới tiến lên đưa cho ông khăn mặt và trà nóng.