Chương 11: Không được nhắc đến Quý Nam Kiều nữa

Nhưng trợ lý cuộc sống rất nhanh đã phát hiện Diệp Sâm không hề để ý đến sự tồn tại của cậu, cậu cứ như người vô hình, sau khi xử lý mảnh vỡ trong nhà bếp, trợ lý cuộc sống tạm dừng rồi nói: “Tiên sinh, anh ăn tối chưa?”

“Chưa”.

“Anh có muốn ăn gì không?”

“Gì cũng được”.

Trợ lý cuộc sống vào nhà bếp lục lọi tủ lạnh, sau đó nhanh chóng hầm một bát cháo có cả rau cả thịt nạc cho Diệp Sâm, sau khi anh nhìn thấy bát cháo thì hơi giật mình.

“Ai dạy cậu nấu món cháo này?”

Trước kia Diệp Sâm cũng hay nấu cháo cho Quý Nam Kiều, Quý Nam Kiều kén chọn nói không thích vị của trứng vịt bắc thảo, chỉ ăn cháo rau với thịt nạc, mà rau chỉ lấy lá không lấy cẳng rau, cuối cùng rưới một ít dầu mè lên cháo.

Mùi vị rất kỳ lạ, rất đặc biệt.

“Là Quý tiểu thư, cô ấy nói anh thích ăn cháo nấu như thế này”.

L*иg ngực Diệp Sâm co thắt lại.

Quý Nam Kiều!

Quý Nam Kiều!

Lại là Quý Nam Kiều!

Tại sao cô cứ như âm hồn bất tán quấn lấy anh như thế?

Diệp Sâm nhắm mắt: “Bưng ra đi, tôi không thích”.

“Hả?” Trợ lý cuộc sống lẩm bẩm, “không thể nào nhỉ…”

“Tôi bảo cậu bưng ra”.

“Vâng”.

Trợ lý cuộc sống như con chuột bị mèo dọa vậy, lập tức bưng bát cháo lên đi ra ngoài.

“Còn nữa”.

Trợ lý cuộc sống dừng bước chân.

“Vâng, mời anh nói”.

“Sau này không được nhắc đến Quý Nam Kiều”.

“…..Vâng!”

Nhìn bóng lưng của trợ lý, Diệp Sâm nhắm mắt tựa vào ghế làm việc.

Anh cứ lặp đi lặp lại với chính mình, đúng, không được nhớ đến Quý Nam Kiều, cô đã đi rồi, hai tháng liên tục không hề có tin tức gì, còn nói cái gì mà muốn đem nhẫn đi, không nỡ rời xa anh, tất cả đều là nói dối.

Quý Nam Kiều máu lạnh này ban đầu còn có thể vì phẫn nộ nhất thời mà bỏ đứa con của họ thì hôm nay cũng có thể từ bỏ anh, bỏ qua tất thảy quá khứ hai người từng có, có gì kỳ lạ chứ?

Diệp Sâm, cô ấy có thể vứt bỏ anh, vậy anh cũng có thể quên được cô.

Nhất định, nhất định có thể….

…….

Chứng mất ngủ của Diệp Sâm càng ngày càng trầm trọng, bắt đầu từ khi anh hạ quyết tâm triệt để đuổi Quý Nam Kiều đi.

Anh không dám nhắm mắt, vì chỉ cần nhắm mắt thì cô sẽ xuất hiện trong đầu anh.

Anh càng quyết tâm, càng chắc chắn thì cô càng giống như nọc độc, giống như gió rét, đâm vào từng kẽ hở từng vết nứt trong tâm hồn anh, khiến anh buồn bực lo âu đến cùng cực, hận không thể kéo cô ra rồi tự tay bóp chết cô!

Anh không hiểu tại sao anh đau đớn như vậy, mà Quý Nam Kiều có thể giải thoát hết thảy.

Anh thậm chí còn có ý nghĩ tìm cô về…tìm cô về, sau đó để hai người cùng đau khổ, như vậy so với một mình đau khổ dằn vặt tốt hơn nhiều!

Nhưng rất nhanh, ý nghĩ hoang đường này đã bị anh đè ép xuống.

Anh vẫn muốn vùng vẫy, một khi anh thắng, vậy trời đấy bao la không gì kiềm chế được anh nữa!

Vùng vẫy thêm chút nữa….

…….

“Tiên sinh, hôm nay là lễ mừng kỷ niệm 30 năm thành lập của Tập đoàn Thiên Hải, xin hỏi anh muốn mặc tác phẩm của nhà thiết kế nào?” Trợ lý cuộc sống đứng ở phòng thử đồ dè dặt hỏi anh.

Trước kia người quản lý hình tượng của Diệp Sâm đều là Quý Nam Kiều, mà trợ lý chỉ cần sắp xếp theo ngày ngày tháng là được.

Nhưng mỗi lần Quý Nam Kiều đều chỉ sắp xếp trước ba tháng, mà nay cô đã biến mất suốt bốn tháng, cậu cũng đành bất lực.

Tuy Diệp Sâm sở hữu vóc người hoàn hảo như cái giá treo đồ, bất kể mặc cái gì cũng có thể đè bẹp người mẫu nam, nhưng trợ lý cuộc sống tự nhận không hiểu rõ sở thích của anh, càng huống hồ mấy tháng nay tính tình Diệp Sâm càng ngày càng không tốt, nắng mưa thất thường, bồn chồn lo lắng, cứ như một quả mìn biết đi vậy.

Cậu phải làm sao bây giờ?

Cậu cũng rất sợ đó!