Chương 3-1

"Reng reng reng —"

Trường cấp ba Sùng Duệ, tiếng chuông tan học reo lên vang vọng cả trường, không tới vài giây, trường học yên tĩnh bỗng phát ra từng trận ồn ào bởi tiếng hò reo cùng tiếng bước chân.

Quán lẩu cay cách trường Sùng Duệ khá xa, không gian vắng vẻ.

Hứa Linh hai ba ngụm nuốt xuống một miếng thịt viên, hai má phồng lên một cục.

Tống Thư trừng mắt nhìn cô: "Ngồi cùng bàn với cao lãnh chi hoa một ngày cảm giác thế nào?"

*Cao lãnh chi hoa: ý chỉ người xinh đẹp nhưng tính cách lại lạnh lùng.

Hứa Linh nuốt thức ăn xuống, khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành bánh bao: "Cậu ấy rất hung dữ."

"Hung dữ?" Tống Thư thấy hứng thú: "Thú vị đấy, có người nói cậu ấy lạnh lùng, một số người nói cậu ấy khoe khoang, đến cậu lại biến thành hung dữ? Cậu ấy đánh hay mắng cậu?"

"Không, cậu ấy chỉ lẳng lặng nhìn tớ..." Hứa Linh dùng xiên tre hung hăng đâm vào miếng đậu hũ trúc trong bát, hơi uất ức: "Cảm giác giống như một giây sau sẽ đổ xi măng lên rồi ném tớ xuống biển vậy."

Tống Thư cười to ra tiếng: "Cậu xem phim truyền hình xã hội đen nhiều quá đấy, cậu ấy chỉ là một học bá đẹp trai thôi, cậu tưởng tượng nhiều quá ha ha ha ha!"

"Ơ kìa, đừng cười nữa!" Hứa Linh đưa tay hung hăng vỗ cô nàng: "Không phải, cậu ấy thật sự rất kỳ lạ, cậu ấy tuyệt đối không giống dáng vẻ hiện giờ."

Tống Thư vẫn đang cười: "Ha ha ha, cậu nói nghe thật buồn nôn quá, đừng nói là vừa gặp đã yêu cậu ấy rồi nha?"

Hứa Linh tức giận vỗ vào phần ngực phẳng phiu của chính mình mà thề: "Thật sự không phải, cậu phải tin tớ, Lục Thầm Chi thật sự rất kỳ quái!"

Sắc mặt của Tống Thư trở nên vi diệu, thu lại nụ cười, cả khuôn mặt nhăn nhúm biến dạng: "A? Nước chanh này có vị lạ?"

Hứa Linh thấy cô nàng ngắt lời, không nhịn được mà đứng dậy di chuyển ghế lại gần: "Cậu nghiêm túc nghe tớ nói, tớ thật sự đã có cảm giác cậu ấy là một người nguy hiểm!"

Tống Thư vẻ mặt khoa trương mở to mắt nhìn cô, cơ thể hơi run rẩy.

Hứa Linh buồn bực nhìn cô nàng: "Cậu đừng đùa, tin tớ —"

Một giọng nam hơi trầm đột nhiên vang lên từ sau lưng, cắt ngang lời nói của cô: "Hả?"

Hứa Linh: "!!!"

Âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên làm cho cơ thể nhỏ nhắn của Hứa Linh sợ tới mức cả người giật nảy lên giống như một cái nút cao su bị bật lên rồi bật ngược trở lại.

Hứa Linh quay đầu lại, mắt hạnh trợn tròn.

Bàn bên cạnh của họ có người ngồi, là mấy tên nam sinh cùng tuổi đang ngồi hút thuốc, uống rượu hoặc là uốn tóc, vừa nhìn đã biết là người đã ra xã hội. Mà trong nhóm người này, Lục Thầm Chi giống như hạc đứng giữa bầy gà. Sắc mặt Hứa Linh cứng ngắc nhìn về phía Tống Thư.

Tống Thư che mặt lắc đầu, cô nàng đã nhắc nhở rồi! Ai ngờ cô hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt nhắc nhở của cô nàng!

Hứa Linh lại liếc nhìn đám nam sinh này, xác nhận hai sự thật: Thứ nhất, Lục Thầm Chi quả thật không đơn giản, thứ hai, đám nam sinh này, người nào cô cũng đánh không lại.

Lục Thầm Chi dựa tay vào lưng ghế, hai chân dài bắt chéo, một tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối,tay còn lại đặt lên lưng ghế.

Anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen thâm thúy như hắc diệu thạch nhìn thẳng tầm mắt của cô, đôi môi mỏng khẽ động.

Giọng nói của Lục Thầm Chi nhẹ nhàng, có chút lạnh nhạt: "Tôi hung dữ lắm sao?”

Hứa Linh: "..."

"Ha ha ha ha ha ha cô bé này nhìn người rất chuẩn, ha ha ha!"

"Mẹ nó, đúng là không uổng công tớ đi xuống nông thôn một chuyến, ha ha ha, cô gái này quá đáng yêu đúng không?"

Đám nam sinh bên cạnh Lục Thầm Chi cười cùng một lúc.(Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y T)

Hứa Linh nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn Lục Thầm Chi nói: "Thật ra, cũng không hung dữ như vậy?"

Tiếng cười của đám nam sinh càng lớn hơn, Lục Thầm Chi gật đầu: "Ừ."

Xem ra là qua cửa rồi.

Hứa Linh uống một ngụm nước, tay cầm ly khẽ run nhè nhẹ.

Vài giây sau, giọng nói lạnh lùng của Lục Thầm Chi lại vang lên: "Tôi kỳ quái lắm sao?"

"Khụ khụ khụ —"

Hứa Linh uống một ngụm chưa kịp nuốt xuống, kịch liệt ho khan.

Mấy nam sinh hứng thú nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn đáng yêu này, chờ xem bộ dạng yếu đuối rơi lệ của cô.

Tống Thư vội vàng giúp Hứa Linh thuận khí, đáp lời nói: "Cậu ấy nói đùa thôi, dù sao vừa trở lại trường học, cậu ấy nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ."

Hứa Linh sau khi lấy lại được hơi thở, trên gương mặt trắng nõn có chút ửng hồng.

Cô hắng giọng và giải thích: "Tớ không có ý đó, ý tớ là —"

Lục Thầm Chi hứng thú nâng cằm lên.

"Ừ, ừm, ý tớ là, ừm..." Hứa Linh cắn môi một cái, dùng sức trừng mắt với Lục Thầm Chi, cao giọng: "Cậu rất kỳ quái, kỳ quái ở chỗ là làm cho người ta động lòng!"

"..."

Không khí im lặng vài giây, một trận cười phá vỡ sự im lặng nháy mắt vang vọng cả quán lẩu cay.

Vẻ mặt Lục Thầm Chi không thay đổi, khóe miệng nhếch lên, độ cong nhanh chóng biến mất.

Dường như anh đã không còn hứng thú, gật đầu rồi xoay người lại.

Mà mấy nam sinh ở bàn của anh đã sớm cười đến vỗ đùi nhau.

Hứa Linh thấy thế, vội vàng kéo Tống Thư đứng dậy: "À, tớ và Tống Thư còn có chút việc, bọn tớ đi trước nhé, các cậu cứ ăn từ từ!"

Vừa dứt lời, bóng dáng hai người đã đến cửa quán.

"Ha ha ha ở đâu ra đứa dở hơi này vậy?"

"Xem ra anh Thầm của chúng ta ở chỗ này sống vui vẻ hơn so với ở Huyền Mộc."

...

Tiếng trêu chọc của đám nam sinh càng lớn hơn.

Bước chân Hứa Linh vừa ra khỏi cửa tiệm không nhịn được mà dừng lại.

Thành phố Huyền Mộc? Nếu nói thành phố Lan Đồng chỉ là một thành phố loại ba, vậy thành phố Huyền Mộc chính là một thành phố siêu hạng phát triển kinh tế của Trung Hoa thậm chí là trên toàn thế giới.