Chương 16

Hứa Linh há miệng, trong nháy mắt cổ họng cứng đờ, gần như không nói được ra lời.

Cô ấp úng chỉ tay vào Lục Thầm Chi, nửa ngồi xổm lùi về phía sau: "Cậu cậu cậu..."

Hứa Linh hít sâu vài hơi, giọng nói không kiềm được sự khϊếp sợ: "Cậu nói cái gì? Cậu cậu cậu vừa mới…"

Mặt của cô hoàn toàn đỏ bừng, ánh mắt không ngừng chớp, tựa hồ đại não hình như còn chưa có tiêu hóa được cái thông tin này.

Lục Thầm Chi thản nhiên nói: "Ừ."

Đầu óc Hứa Linh hoàn toàn chết máy, ngón tay run rẩy, cả người hoảng loạn như cá vàng được đưa ra khỏi cảng cá.

Nhưng không tới vài giây, Hứa Linh cũng bình tĩnh lại, bởi vì Lục Thầm Chi lại tiếp tục nói: "Nếu có thể giúp cậu dễ chịu hơn thì tốt."

Hứa Linh: "..."

Cô phản ứng nửa giây, ý thức được, cô lại bị Lục Thầm Chi đùa giỡn.

Phản ứng xấu hổ của Hứa Linh không dừng lại được, cô vì vậy càng thêm xấu hổ, trong lúc nhất thời cô thẹn quá thành giận.

Cô xoay người vừa túm lấy áo của anh: "Cậu lại muốn thử lòng tớ! Cậu thật..."

Lục Thầm Chi bị động tác đột ngột của cô làm cho giật mình.

Hứa Linh kích động, hoàn toàn quên mất mình còn đang ở trên đài cao của quảng trường, thân thể theo quán tính mà rơi xuống.

Lục Thầm Chi vội vàng đưa tay ôm eo của Hứa Linh, thân thể lảo đảo mấy bước đứng không vững.

Cảm giác rơi xuống vẫn còn tiếp tục, Hứa Linh dần hạ thấp ánh mắt rồi nhắm lại.

"A!"

Một tiếng rêи ɾỉ đột nhiên vang lên.

Trước mắt Hứa Linh một mảng tối đen, cả cơ thể rơi vào cái ôm ấm áp mang theo hương bạc hà nhàn nhạt.

Vài giây sau, Hứa Linh mờ mịt mở mắt ra.

Lục Thầm Chi hơi cúi người, một tay ôm eo cô, một tay giữ phần đầu của cô, tay kia bảo vệ cô, mày nhíu lại.

Miệng Hứa Linh khẽ nhếch, ngây người nhìn Lục Thầm Chi.

Lục Thầm Chi cúi đầu, đôi mắt đen phản chiếu khuôn mặt đang ngẩn người của cô, anh mở miệng nói: "Xuống đi."

Lúc này Hứa Linh mới phát hiện ra, chính mình trong lúc nguy hiểm cơ thể theo bản năng đã đem hai tay ôm lấy cổ của anh, giống như con lười đang ôm cái cây.

Trong nháy mắt, Hứa Linh cảm thấy nhiệt độ ở cổ anh và cơ thể của cô nóng bỏng đến phỏng tay.

Cô vội vàng buông tay rồi nhảy xuống khỏi người anh, luống cuống nói: "Ừm, thật xin lỗi, ách, cảm ơn."

Lục Thầm Chi cử động thân thể, ánh mắt dời đi, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hoa của cô quẩn quanh trên người mình.

Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, hít sâu một hơi: "Ừ."

Ngón tay Lục Thầm Chi khẽ xoa, con ngươi sâu thẳm.

Thật sự là nhỏ nhắn, một tay có thể ôm hết cả phần eo của cô.

Hứa Linh lại càng xấu hổ, có chút luống cuống nói: "Cảm ơn."

Cô dứng lại, lại dùng ánh mắt chân thành nhìn phía Lục Thầm Chi: "Vừa rồi cảm ơn cậu đã an ủi tớ, tuy rằng cậu vừa dữ vừa giống cẩu nhưng cậu là người tốt."

Lục Thầm Chi: "..."

Anh nhếch miệng: "Không cần khách khí."

Lục Thầm Chi lại liếc cô một cái, thấy cảm xúc của cô có vẻ đã tốt lên không ít, mới nói: "Sắp tới giờ học rồi, đi thôi."

"À… Được."

Hứa Linh nói dài giọng.

Lục Thầm Chi xoay người đi được vài bước lại phát hiện cô ở phía sau không có một động tác, anh quay lại nhìn.

Hứa Linh dựa vào vách tường của quảng trường, cúi đầu, hai tay lục lọi túi quần thể dục.

Lục Thầm Chi hô một câu: "Hứa Linh."

Hứa Linh lề mề bước tới, vẫn cúi đầu, ôm theo áo khoác thể dục: "Lục Thầm Chi, hôm nay tớ thật sự rất khó chịu."

"Ừ?" Lục Thầm Chi cúi đầu, dù rất gấp nhưng anh vẫn ung dung nhìn cô: "Thế cho nên?"

Hứa Linh rút tay từ trong túi quần ra, cẩn thận tóm lấy một góc áo của anh.

Cô ngẩng đầu, chưng ra bộ dáng tội nghiệp nói: "Chúng ta... hay là trốn học đi?"

"Buông tay." Lục Thầm Chi nhàn nhạt nói.

Hứa Linh giả bộ như không nghe thấy gì, vẫn cẩn thận nắm chặt góc áo anh: "Tớ không muốn đi học với đôi mắt sưng đỏ như vậy đâu, tớ không muốn."

Lục Thầm Chi nhìn cô một cái.

Ánh mắt của Hứa Linh nhìn xuống, đôi mắt hạnh sưng đỏ, trên mặt còn có nước mắt, bộ dáng tội nghiệp.

Lục Thầm Chi cười nhẹ: "Cậu đang làm nũng với tớ sao?"

"Gì, làm nũng? Cậu nằm mơ à!" Hứa Linh như gặp phải đại dịch lùi bước ra sau, buông tay ra khỏi góc áo, trên mặt có vài phần ảo não: "Nếu không muốn đi thì thôi, thật là!"

Lục Thầm Chi đút tay vào túi quần, đứng lên bước đi: "Đi chỗ nào?"

Hứa Linh ủ rũ đi sát phía sau: "Đi đâu..."

Cô chợt ngừng nói, rồi nhanh chóng ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ trở nên trong suốt lấp lánh, tràn đầy vui vẻ nói: "Đi, đi chơi trò chơi."

Lục Thầm Chi hất cằm: "Đi thôi."



Bởi vì còn đang trong thời gian làm việc nên quán cà phê internet khá yên tĩnh, người lên mạng hầu như cũng không nhiều.

Hứa Linh và Lục Thầm Chi ngồi ở một góc nhỏ phía trong quán.

Sau khi Lục Thầm Chi trả lời mấy cái tin nhắn xong thờ ơ hỏi: "Cậu muốn chơi cái gì?"

Anh liếc mắt qua nhìn, liền phát hiện Hứa Linh đã thuần thục mở ra trang web 4399, ấn mở biểu tượng "bạn nhỏ điên cuồng".

Lục Thầm Chi: "..."

Anh có chút buồn cười hỏi: "Cậu trốn học là vì chơi cái này à?"

Hứa Linh phồng má, không thèm đáp lời, điên cuồng đem các loại thủ đoạn ác độc áp dụng lên nhân vật.

Cô nhấp chuột liên tục, tay với lấy lon coca uống "ừng ực" một hơi, hứng trí bừng bừng.

Ngay cả cách phát tiết cũng thật ngây thơ, cô thật đúng là…

Lục Thầm Chi dời ánh mắt, nhịn không được kéo khóe miệng lên, ở trong lòng bổ sung một câu.

Đáng yêu.

Anh chán đến chết đăng nhập lên Steam, vừa lên không tới vài giây, âm thanh nhận tin nhắn của màn hình vang lên.

[Lý Tuyển: Anh Thầm cậu online?? Vừa lúc mọi người đang ăn gà, ba thiếu một, anh tới được không?]

[Lưu Diệu: Anh Thầm đến đây đi, mọi người đã lâu không ăn gà rồi, van cầu cứu giúp.]

[Trương Hiểu Vũ: Mau cho tớ ôm đùi.]

Đúng lúc.

Lục Thầm Chi vừa mở trò chơi lên, một cái đầu tròn nhỏ thò qua trước màn hình của anh.

"Mấy người đang chơi trò này à." Hứa Linh kích động nói: "Tớ cũng muốn chơi, cho tớ cho tớ theo với nha."

Lục Thầm Chi nhìn cô: "Cậu biết chơi?"

"Tổ Bất Trùng Chi với mấy đứa kia chỉ tớ chơi, lại ghét bỏ đồ ăn của tớ." Hứa Linh trề môi nói: "Tớ không thể ăn thì bọn họ mới không có đồ ăn đâu."

Không hiểu sao Lục Thầm Chi có chút không vui, trầm giọng nói: "Cậu đăng nhập đi."

Hứa Linh hưng phấn trả lời: "Được, chờ chút!"

Lục Thầm Chi vừa mới tạo phòng, ba người Lý Tuyển vừa được mời đều đồng thời vào phòng, anh ấn nút đồng ý liền xuất hiện ba người trong phòng.

Trò này nhiều nhất chỉ có bốn người, vừa đủ người chơi.

"Anh Thầm! Đi đi thôi! Đội xe con đi thôi!"

Lý Tuyển đang hưng phấn nói.

Tiếp theo, âm thanh của Hứa Linh vang lên: "Tớ vào rồi, tớ kết bạn trước nhé?"

Lục Thầm Chi gật đầu, đưa ID của mình cho cô.

"Làm sao tớ nghe được giọng nữ nói chuyện với anh Thầm nhỉ?"

Trương Hiểu Vũ có chút nghi hoặc sau đó tiếp tục nói: "Anh Thầm bắt đầu đi."

Lục Thầm Chi hàm hồ nói: "Chờ chút."

Lời mời kết bạn hiện ra, Lục Thầm Chi ấn nút đồng ý.

Hứa Linh lại nhìn thoáng qua màn hình trò chơi của anh: "Có phải phòng của cậu đã đủ rồi không?"

Lục Thầm Chi cứng giọng, nói nhẹ: "Không có."

Vừa nói xong, Lục Thầm Chi ấn chuột.

[Người chơi Lijuan109809 bị bạn mời ra khỏi phòng.]

[Người chơi xiaoyangxiaoyang vừa thêm vào phòng.]

Không đợi mọi người trong phòng phản ứng, Lục Thầm Chi đã nhanh chóng nhấn nút bắt đầu, trò chơi tiến vào giao diện tương ứng.

Phía bên kia Trương Hiểu Vũ bỗng nhiên kích động la lên: "Đậu xanh, như thế nào tớ bị đá ra vậy?"

Lục Thầm Chi cầm điện thoại lên, giọng chậm rì nói: "Lý Tuyển cậu mất sóng lâu quá nên phải đá cậu ra thôi."

"Không thể nào, tớ với Hiểu Vũ cùng xài một mạng internet hơn nữa cũng không mất sóng, vậy là sao Hiểu Vũ?"

Giọng Lý Tuyển tràn đầy sự khó tin.

Lục Thầm Chi nói không nhanh không chậm: "Cậu hỏi Trương Hiểu Vũ xem cậu ấy có mất sóng không?"

Trương Hiểu Vũ nhìn chằm chằm vào tên cô gái trong đội ngũ kia mà nuốt nước miếng.

Tớ nào dám nói chuyện.

Lưu Diệu hiểu mọi chuyện, nhăn mặt lại, âm thầm dựng lên ngón cái.

Không hổ danh là anh Thầm, bất kể đi đâu, biến thành bộ dáng gì, thì vẫn không thay đổi bản tính.



Trò chơi vừa bắt đầu được vài phút, Hứa Linh không nhịn được nhiều lần nói nhỏ: "AK với M4 cái nào thích hợp với tớ nhỉ?"

"M4 đi, ổn hơn một chút." Lưu Diệu nói theo vào.

Lục Thầm Chi lạnh nhạt nói: "AK."

"Hả? AK rất khó dùng đấy, cậu ấy lợi hại như vậy sao?"

Trương Hiểu Vũ có chút kinh ngạc.

Ý của Lục Thầm Chi là cây súng càng khó càng phù hợp với anh ấy!

Hứa Linh nghe vậy, liền vui vẻ nhặt khẩu AK lên.

Lục Thầm Chi tùy tiện nói: "Cũng bắn không trúng, gặp AK xác suất tổn thương cao hơn, không thiệt thòi."

Hứa Linh: "..."

Cô cắn răng, trừng mắt nhìn Lục Thầm Chi ngồi bên cạnh.

Nhưng mà kỹ thuật bắn súng của Lục Thầm Chi cực kỳ tốt, trò chơi đã qua hơn nửa, anh đã gϊếŧ được bảy tám người, mắt thấy cũng chuẩn bị vào vòng chung kết rồi.

Mà Trương Hiểu Vũ và Lưu Diệu đã sớm thành hộp.

Hứa Linh thấy hình ảnh bọn họ chết thảm, quyết định hết mình làm cái đuôi của Lục Thầm Chi, chuyên môn đi phía sau liếʍ hòm.

Lục Thầm Chi xả đạn, làm mấy phát súng gϊếŧ chết một người sau đó chạy nhanh rời khỏi đám chất độc.

Đi được vài bước, anh phát hiện không có cái đuôi: "Hứa Linh, có độc chạy đi."

Hứa Linh nói nhỏ: "Tớ ăn hòm này rồi chạy."

Qua vài giây, Hứa Linh hỏi: "Lục Thầm Chi, cậu thích màu đỏ hay xanh vậy?"

Lục Thầm Chi nhíu mày: "Hỏi cái này làm gì?"

"Người này mặc váy màu xanh, tớ rất thích, phù hợp với cậu mặc quần đỏ lắm đó." Hứa Linh có chút do dự: "Chưa xuất hiện bộ nào màu trắng nhỉ?"

Lục Thầm Chi: "..."

Hứa Linh còn đang nói đều đều, Lục Thầm Chi bỗng nghe được tiếng la chói tai của Hứa Linh: "Á, có người bắn tớ! Tớ nghe thấy được rất nhiều tiếng bước chân! Cứu tớ, Lục Thầm Chi."

Tiếng la chói tai vẫn tiếp tục vang từ bên ngoài đến bên trong tai nghe tạo thành bản hòa tấu hoàn hảo.

Lục Thầm Chi nghe đến đau cả lỗ tai, vừa chuẩn bị bắn thì thấy Hứa Linh nhảy lên nhảy xuống hướng phía anh mà chạy tới, cách đó không xa có một chiếc việt dã đuổi theo.

Trên xe việt dã ngồi đầy đủ một đội ngũ.

Lục Thầm Chi bị bản lĩnh "Mầm tai vạ dẫn địch" của cô làm cho bật cười, anh xả đạn vào một quân địch, lời nói mang theo ý cười bất đắc dĩ: "Cậu lại dẫn một đám lộn xộn chạy tới chỗ tớ."

Lục Thầm Chi ngắm bắn vào người lái xe, trong nháy mắt một phát bắn hạ, chiếc xe việt dã không có người lái liền đánh lái lung tung.

Anh lui về sau vài bước rồi rút quả mìn ném về phía sau.

Tiếng nổ vang lên sau đó xuất hiện năm thông báo tiêu diệt trên màn hình.

Lục Thầm Chi khựng lại, bốn kẻ địch tại sao lại là năm?

Quả nhiên, sau đó vang lên giọng nói ủy khuất của Hứa Linh: "Cậu nổ chết tớ rồi."

Lục Thầm Chi đi đến bên cạnh Hứa Linh, rồi giúp cô đứng lên.

Trong lúc đỡ đồng đội, vòng độc mở vòng mới ở chỗ bọn họ, anh liếc mắt nhìn phía góc trên bên trái, số người còn lại: 3.

Nói cách khác, trừ bọn họ ra còn lại một người.

Hứa Linh nạp hộp tiếp tế chữa thương xong, ngựa quen đường cũ trườn trên cỏ: "Thiếu chút nữa là tớ thành cái hòm rồi."

"Ừ." Lục Thầm Chi đáp lời, đảo mắt nhìn qua: "Hứa Linh."

"Hả, sao vậy?"

"Cậu vừa nãy chọn kiểu váy nào?"

"Chọn màu xanh đó! Tớ nghĩ màu xanh thanh nhã một chút."

Hứa Linh cực kỳ kiêu ngạo.

Lục Thầm Chi giọng nói cực thấp, tay chuyển động đưa nhân vật chậm rãi bước ra xa khỏi nhân vật của Hứa Linh: "Cậu đứng lên cho tớ xem cái váy nó có đẹp không?"

"Được được." Hứa Linh ấn vào bàn phím, nhân vật mặc váy xanh đột nhiên đứng lên.

Lục Thầm Chi dừng lại, di chuyển kính quan sát nhìn xung quanh: "Cậu nhảy một điệu nhảy đi như vậy mới biết được có đẹp hay không."

"Được, để tớ tìm thử. Cái này đi."

Hứa Linh chọn một vòng, còn chưa kịp ấn chọn, liền nghe được một âm thanh trầm đυ.c.

Một viên đạn xuyên qua đầu cô.

Hứa Linh trừng lớn mắt: "Có người bắn tớ! Tớ gục rồi, tớ gục rồi!"

Lục Thầm Chi cẩn thận lùi về phía sau, rời xa Hứa Linh: "Tớ sẽ đến cứu cậu, đừng gấp."

Cơn mưa đạn đánh trên người nhân vật của Hứa Linh.

"Oaaaaa nhanh tới, đau quá, đau quá, tớ bị lạnh mất."

"Ừ, tớ đến đây."

Lục Thầm Chi mở ống nhòm tìm được mục tiêu, một phát súng trúng đầu.

[Đại cát đại lợi, đêm nay được ăn gà.]

Trò chơi lập tức hiện lên màn hình kết thúc.

Lục Thầm Chi vặn nắp chai nước khoáng, uống một ngụm: "Thắng rồi."

Hứa Linh nhìn chằm chằm vào màn hình vài giây, rồi mới phản ứng lại: "Cậu vừa mới để tớ trở thành con mồi! Quá cẩu! Cậu người này!"

Lục Thầm Chiđôi mắt đen nháy nháy còn thật thà nói: "Vì chiến thắng, hy sinh là tất nhiên."

Hứa Linh siết chặt nắm tay: "Cậu!"

Lục Thầm Chi đưa lon coca trên bàn cho cô rồi lại cầm cho mình chai nước khoáng rồi cụng vào nhau.

Anh nở nụ cười: "Chúc mừng thắng lợi."

Hứa Linh mơ mơ hồ hồ uống một ngụm coca, đang muốn nói tiếp.

Lục Thầm Chi lại vỗ nhẹ vai của cô, rồi tùy ý nói: "Được rồi, chúc mừng cũng xong, tiếp tục chơi thôi."

Hứa Linh: "..."

Cô hung hăng nắm chặt lon nước.

Có thể so với cẩu!



Chơi tới giờ trưa, hai người chơi game cũng bắt đầu thấy chán.

Sau khi dùng bữa tại quán ăn bên cạnh, Hứa Linh lại lâm vào uể oải.

Mắt cô lim dim, dựa lưng vào ghế sô pha, dĩ nhiên là đã muốn ngủ gật rồi.

Đột nhiên Hứa Linh lung lay thân mình, đầu gật gù như con gà mổ thóc.

Lục Thầm Chi cứ nhìn cô từ thanh tỉnh đến mê man rồi lại thanh tỉnh, càng cảm thấy buồn cười hơn.

Đôi mắt đen của anh lộ ra vài phần tinh nghịch, ly nước trong tay nhẹ đặt lên bàn.

"Cạch."

Tiếng va chạm giữa ly nước và mặt bàn vang lên.

Hứa Linh lập tức ngồi thẳng lưng, mắt nhìn ra phía trước, giống như mình là một học sinh cực kỳ nghiêm túc.

Cô mê man vài giây rồi mới phát hiện mình không phải ở trên lớp.

Hứa Linh quay đầu, nhìn cốc nước trước mặt Lục Thầm Chi cùng với nụ cười trên khuôn mặt xa cách của anh liền hiểu được.

Cô cắn răng, sự phẫn nộ đối với tên cẩu này đã vượt qua lòng biết ơn vì sự an ủi của anh vào sáng nay.

Hứa Linh nhảy xuống khỏi số pha, đưa tay hung hăng nhéo mặt Lục Thầm Chi: "Lục Thầm Chi! Cậu còn trêu chọc tớ, thì tớ sẽ thực sự tức giận đó!"

Lục Thầm Chi bị cô tập kích bất ngờ thành công, da mặt trắng nõn bị cô nhéo trong tay.

Anh hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hứa Linh: "Thả tay."

"Tớ không thả! Tớ không thả!" Hứa Linh vẫn tiếp tục xoa nắn khuôn mặt anh, cười híp mắt.

Lục Thầm Chi không có vẻ gì là tức giận khuôn mặt anh tuấn tùy ý bị cô xoa nắn.

Hứa Linh cười cười, không hiểu vì sao nước mắt lại rơi xuống.

Lục Thầm Chi nhíu mày.

Hứa Linh thả lỏng tay, hít hít mũi, thút thít nghẹn giọng: "Tớ thật sự còn khó chịu, rõ ràng mới nãy còn vui vẻ nhưng tại sao lại... nước mắt lại không nhịn được ..."

Lục Thầm Chi trầm mặc, tay anh nhẹ nhàng đặt trên lưng cô, vài giây sau, vẫn là buông xuống.

Anh rút ra mấy tờ khăn giấy đưa qua cho cô.

Hứa Linh "xì" một cái, lau mũi rồi lau nước mắt, nhẹ nói: "Đợi một chút nữa là tớ ổn rồi."

Lục Thầm Chi đứng dậy: "Nếu cậu muốn giải tỏa, tớ có phương pháp giải tỏa tốt hơn."

Anh nhìn về phía cô: "Có muốn thử không?"

Hứa Linh nuốt nước miếng, tò mò cùng nôn nóng nổi lên trong lòng cô, cô gật gật đầu.

Khóe miệng Lục Thầm Chi khẽ nhếch lên: "Đi theo tớ."

Đi tới cửa, đột nhiên Lục Thầm Chi vươn tay về phía cô.

Hứa Linh sửng sốt, lỗ tai liền nóng lên, nhỏ giọng nói: "Như vậy có ổn không?"

Lục Thầm Chi không nghe rõ, quay đầu nhìn cô.

Hứa Linh cắn môi, cực kỳ không tình nguyện đưa tay đặt vào trong tay của anh.

Dáng người cô vốn nhỏ nhắn, tay lại càng trắng nõn mềm mại, Cô một chút cũng không giống học sinh thể dục có làn da ngăm đen, thô ráp.

Lục Thầm Chi nhìn bàn tay nhỏ bé trong tay mình, nho nhỏ, trắng trẻo, mềm mại giống như nắm gạo nếp làm bánh yên tĩnh nằm trong tay anh.

Yết hầu của anh khẽ trượt lên xuống, mắt nhìn xuống, đôi mắt hẹp dài xuất hiện vài phần ý cười.

Vài giây sau, giọng trầm thấp của Lục Thầm Chi vang lên mang theo vài ý cười: "Chìa khóa xe."

Hứa Linh chợt tỉnh mộng, giống như mèo xù lông vội vàng rút tay về, càng thêm bối rối thẹn thùng.

"Sao cậu không nói sớm!" Hứa Linh một bên vừa kinh sợ kêu, một bên ném chìa khóa xe cho anh: "Này cho cậu, cho cậu đấy!"

Lục Thầm Chi nhận lấy chìa khóa xe, lòng bàn tay không tự giác được mà vuốt nhẹ, giống như trong tay còn nắm cục "gạo nếp" đó.

Anh đem chìa khóa xe vào cắm vào xe điện, hai chân có chút dài nên hơi khó ngồi, nhưng một lúc sau anh cũng quen dần.

Lục Thầm Chi quay đầu: "Lên xe."

Hứa Linh bước nhỏ đi qua, rất không tình nguyện ngồi phía sau xe.

Lục Thầm Chi vặn chìa khóa, khởi động xe.

Một đường chạy nhanh như chớp, rõ ràng chỉ là một cái xe điện nhỏ, rơi vào tay Lục Thầm Chi lại thành như xe máy đầy khí thế.

Mới đầu Hứa Linh còn nắm yên xe để ổn định cơ thể, cuối cùng chịu không nổi tốc độ này, cô bĩu môi nhìn Lục Thầm Chi chuyên tâm lái xe, hai tay nhỏ bé âm thầm đặt trên phần thắt lưng anh.

Cảm nhận được ấm áp trên eo truyền đến, khóe miệng Lục Thầm Chi nhếch lên.

Hai tiếng sau.

"Oa, phòng tập boxing...?" Hứa Linh nhìn tòa nhà cũ nát trước mặt, có chút sợ hãi nói: "Tớ là người bản địa còn không biết chỗ này, cậu làm sao biết được vậy?"

Lục Thầm Chi cất xe xong: "Đi thôi."

Hai người đi xuyên qua hành lang dài, đập vào mắt là nguyên một khu toàn bao cát, trên mấy lôi đài không có một bóng người, có thể nhìn ra ở đây rất vắng vẻ, chỉ có điều cái đáng nói là từ bao cát đến mọi thứ khác đều cực kỳ sạch sẽ và mới tinh.

Tới gần khu cửa quầy có một người đàn ông râu ria xồm xoàm, giọng nói kéo dài: "Hoan nghênh..."

Ông ta vừa nói xong, nhìn về phía Lục Thầm Chi: "Cậu à."

Lục Thầm Chi chỉ trong quầy: "Lấy quần áo cùng bao tay của cháu thuận tiện lấy cho cậu ấy..."

Anh nhìn lướt qua bộ đồng phục thể dục của Hứa Linh, nói tiếp: "Lấy hai bao tay là được."

Người đàn ông ngáp một tiếng: "Đợi một chút."

Không lâu sau, người đàn ông đưa cho Hứa Linh đôi bao tay, rồi đưa quần áo cho Lục Thầm Chi.

Lục Thầm Chi cúi đầu nhìn cô: "Cậu khởi động trước đi, tớ đi thay quần áo."

Hứa Linh thử đánh vào bao cát vài cái, bao cát không nhúc nhích.

"Tư thế sai rồi."

Âm thanh của Lục Thầm Chi vang lên.

Hứa Linh nhìn qua, trong lúc nhất thời bị hình ảnh trước mắt kí©h thí©ɧ.

Lục Thầm Chi mặc áo T-shirt trắng rộng, quần đùi màu đen, khoác trên người chiếc áo quyền anh màu đen, mũ đen bọc đầu lại.

Khí chất xa cách trước đây của anh nay còn mang theo vài phần hung dữ, trong bộ quần áo rộng rãi càng hiện ra thân người gầy thế nhưng lại lộ ra đầy vẻ ngang bướng.

Lục Thầm Chi hơi khom lưng làm mẫu: "Nắm tay và mặt phải ngang nhau, chỗ này uốn một chút, nắm tay và cánh tay là một thể."

Anh nói xong, liền mạnh mẽ ra quyền, lập tức cơ bắp ở cánh tay hiện ra hình ra dáng.

Hứa Linh nuốt một ngụm nước miếng.

Một quyền này không chừng có thể đánh chết mười cô.

Hứa Linh tập trung tinh thần, dựa theo anh chỉ mà làm, một quyền đấm vào bao cát.

"Cánh tay móc một chút."

Lục Thầm Chi cúi đầu, giọng nói trầm thấp chợt vang bên tai.

Anh đứng phía sau cầm lấy tay cô, điều chỉnh lại tư thế.

Hơi ấm từ ngực truyền đến lưng Hứa Linh, cô không kìm không được có chút thất thần.

"Hiểu chưa?"

Lục Thầm Chi lui về sau nửa bước.

Tâm trí Hứa Linh quay về, thử tập tư thế như anh chỉ: "Như vậy à?"

Lục Thầm Chi gật đầu.

Hứa Linh cắn răng đánh vào bao cát.

Cái bao tay đánh vào bao cát, vang lên một tiếng nhỏ, bao cát nhẹ lung lay.

Trong lúc nhất thời, Hứa Linh có cảm giác thành tựu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn về phía anh Lục Thầm Chi.

"Ừ, tốt lắm." Lục Thầm Chi bị nón che đi hơn nửa khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy môi anh cử động.

Hứa Linh không nhịn được cười ngu ngơ vài tiếng.

"Từ nhẹ đến nặng, không cần quá mức vội vàng."

Lục Thầm Chi dặn dò.

Hứa Linh tiếp tục đánh bao cát, tâm tình bắt đầu tốt lên, áp lực cùng buồn phiền dần vơi đi theo cách này.

Cô đem toàn bộ sức mạnh trong người cùng với nỗi buồn phiền, uất ức đều trút qua nắm đấm này rồi vung qua bao cát phía trên kia.

Không biết qua bao lâu, Hứa Linh thở hồng hộc, mồ hôi theo chán chảy xuống cổ rồi dính vào quần áo.

Hứa Linh ngồi xuống, nâng mắt lên nhìn liền nhìn thấy Lục Thầm Chi ở cách đó không xa.

Anh đã ở trên lôi đài đánh mấy trận với đối thủ, trang bị thủ hộ đều đầy đủ, mà đối diện người có đồng dạng trang bị lại là... người đàn ông ngồi quầy kia.

Lục Thầm Chi lắc lư cơ thể, chớp một cái công kích, ra quyền mạnh mẽ.

Người đàn ông linh hoạt né tránh.

Lục Thầm Chi ánh mắt sắc bén, lại vung quyền, đòn đánh bị đỡ được liền xoay người đá ngang.

Người đàn ông vừa vặn bị đá, động tác có chút bất ổn.

Lục Thầm Chi tập trung đánh vào cánh tay, rồi nhanh chóng vung quyền thay nhau đánh, tốc độ cực nhanh, quyền cước vừa nhanh vừa mạnh.

Người đàn ông chống đỡ không được, lảo đảo rồi ngã xuống, tháo bao tay nói: "Thôi thôi, xương cốt già cỗi không được nữa."

Lục Thầm Chi tháo mũ trùm đầu xuống, mồ hôi chảy ướt mái tóc, anh ngửa đầu cầm chai nước ừng ực, nước theo khóe miệng chảy xuống thấm ướt quần áo, mơ hồ thấy được cơ ngực với cơ bụng phập phồng.

Trong tức khắc, Hứa Linh liền đỏ mặt.

Dường như Lục Thầm Chi cảm nhận được ánh mắt của cô nên nhìn qua.

Khuôn mặt trắng nón đầy mồ hôi, con ngươi đen láy chưa kịp rút đi sự ác độc cùng bén nhọn, bên miệng có cục máu bầm, làm cho anh càng tàn nhẫn và dữ dằn hơn.

Hứa Linh quay đầu đi, tim đập dữ dội.



Hứa Linh về tới nhà cũng là bốn giờ chiều.

Mẹ Hứa có chút nghi hoặc mở cửa: "Sao giờ này con đã về rồi? Đội tuyển tỉnh tuyển chọn ra sao rồi?"

Đang nói thì dừng lại, bà bịt mũi: "Trời ạ, con sao hôi vậy? Mau đi tắm rửa."

"Con bị huấn luyện Lý tạm thời thay đi." Hứa Linh cầm chìa khóa xe ném lên bàn, giọng bình tĩnh trả lời: "Buổi chiều đi phòng tập đấm bốc, mới tập đánh quyền với bao cát."

Mẹ Hứa sửng sốt vài giây, trừng lớn mắt nói: "Bé Cừu! Con bị thay đi? Đây là ý gì? Còn có..."

"Mẹ, con đi tắm." Hứa Linh nở nụ cười: "Con có chút mệt mỏi."

Mẹ Hứa dừng nói, vẻ mặt an ủi ôm lấy Hứa Linh: "Được."

Hứa Linh giãy nhẹ ra khỏi vòng ôm của bà: "Người con toàn mồ hôi, con đi tắm rửa đây."

Hứa Linh lấy đồ vào phòng tắm, xả đầy một bồn nước ấm rồi ngâm cả người trong đó.

Ngày hè nắng chói chang, Hứa Linh thích nhất là tắm vòi sen nước lạnh, mát mẻ lại nhanh.

Nhưng lúc này đây, Hứa Linh lại không chịu được thêm một chút "lạnh" nào nữa.

Cô nằm trong bồn tắm, đùa nghịch với bong bóng trên mặt nước, thả lỏng đầu óc.

Trong phòng giặt ngoài phòng tắm, mẹ Hứa một bên cầm quần áo bỏ vào máy giặt, một bên nói: "Bé Cừu à, mẹ biết con tâm trạng không tốt, cũng không hỏi con nhiều nhưng hết tuần này con có nghỉ không?"

Hứa Linh trả lời bằng giọng mũi.

Mẹ Hứa tiếp tục nói: "Hay là Quốc khánh con đi Thành phố Huyền Mộc chơi vài ngày nhé? Nghỉ đông với mừng năm mới vừa rồi con cũng chưa đi đâu..."

Giọng mẹ Hứa bị tiếng giặt quần áo át đi, Hứa Linh cũng không nghe được nội dung phía sau, cũng không hỏi lại, cô đem mặt chìm ở trong nước.

Nghỉ đông...

Hứa Linh nhớ tới hình ảnh buổi chiều Lục Thẩm Chi đánh ra một quyền kia, cùng với hình ảnh kỳ nghỉ đông kia, đó mới là cùng một người.

Cô ở trong bồn tắm ôm lấy hai chân mình, trí nhớ về ký nghỉ đông tuôn về một cách mãnh liệt vào đầu.